Tiểu Tam Anh Yêu Em.

Chương 45: Không giải thích.

Nằm trên giường, Lâm Chi ôm chiếc gối trong tay, mắt thì nhìn lên trần nhà. Nhưng không phải là Lâm Chi đang ngắm gì ở trên trần nhà mình, mà cô đang tưởng tượng đến tổng giám đốc Dương Chấn Phong.

Đôi môi cô gái không giấu được nụ cười, lúc này chỉ có một mình nên có thể cười thoải mái mà không sợ ai sẽ nhìn thấy.

Dương tổng thích cô đúng chứ? Nếu không thích thì tại sao lại nói ra những lời như thế?

Hai bàn tay túm lại chiếc gối, trong lòng cô bồi hồi và xúc động khi nhớ lại lúc Dương Chấn Phong đột ngột ôm lấy cô. Cô thích phong thái của anh ấy, thích nét đẹp trai, thích cả tiếng nói nụ cười. Thôi tiêu cô rồi, xong cô rồi! Cô lỡ thầm thương trộm nhớ tổng giám đốc thì phải làm thế nào? Người ta là ông chủ đấy còn cô chỉ là một nhân viên nhỏ bé thôi! Làm sao mà xứng tầm để quen với một CEO?

Lâm Chi rũ xuống hàng mi, cô hụt hẫng nhưng rồi cô tự hỏi bản thân là mình tự ti như vậy từ lúc nào? Thời buổi bây giờ tình yêu chẳng phải không phân biệt tuổi tác và địa vị ư? Ai ra cái luật là anh ấy làm CEO còn cô là nhân viên thì không được phép yêu đương với sếp chứ?

Những suy nghĩ này khiến Lâm Chi như thoát được rào cản trong lòng. Ôi! Đêm nay cô cứ bồi hồi mãi, chắc là sẽ không ngủ được mất.

______

Bên nhà họ Dương.

Dương Chấn Phong vì bất đắc dĩ nên phải đưa Trịnh Mỹ Duyên về đến nhà. Vở kịch chồng tốt lúc này cũng bay đi mất hút. Anh dửng dưng đi vào trong còn vợ thì đi đứng ra sao anh chả màn biết đến.

Trâm chạy thấy thế liền chạy ra bên ngoài giúp cô chủ đẩy xe lăn.

"Cô đã ăn gì chưa?"

Cô chủ lắc đầu. Trâm biết ngay là cô chưa ăn gì mà! Cái gia đình nhà cậu Dương ngoài bà cụ ra thì không có ai là đối xử tốt với cô chủ hết.

Đẩy Trịnh Mỹ Duyên vào trong phòng, Trâm giúp cô cởi giày và tất ra. Sau đó thì giúp cô lấy đồ để đi tắm rửa.

Khác với vợ, Dương Chấn Phong về phòng thì đã nằm lên trên giường, thông thả lấy điện thoại ra xem.

Mẹ của anh thấy anh về thì gõ cửa: "Phong à mẹ vào nha!"

"Dạ, mẹ vào đi!"

Bà Trúc Anh mở cửa bước vô: "Bà nội sao rồi? Có Mỹ Duyên vô bà có chịu ăn uống không?"

Dương Chấn Phong ngồi thẳng người lên trả lời: "Dạ có, nội ăn được và khá là nghe lời cô ta."

"Đúng là có Mỹ Duyên vô có khác."

Trịnh Mỹ Duyên quả đúng là liều thuốc cho sự gây rối của bà nội. Cũng chính vì liều thuốc này của bà mà làm cho đầu óc của Dương Chấn Phong muốn nổi điên lên, ly hôn gặp rắc rối cũng là từ cái căn nguyên này mà ra cả.

"Mẹ à! Con rất muốn nhanh chóng giải quyết ly hôn. Mẹ xem có cách nào giúp con hay không?"

Bà Trúc Anh thấu hiểu lòng con trai, cuộc hôn nhân này cũng dày vò nó nhiều rồi. Con trai bà tuấn tú phong độ thế này, mà cứ bị vướng chân vướng tay với một người vợ tàn tật thì thật khổ cho nó. Về phần bà thì bà cũng không có ưng ý với con dâu, nó dối gian quá, lại mặt dày không ai bằng. Mong ước cho có cháu nội để bồng mà Phong nó chẳng ngó ngàng gì đến cô vợ này thì bà cũng rầu quá rầu đi.

"Cách thì có đấy nhưng chỉ sợ là khó làm mà thôi."

Mắt của Dương Chấn Phong liền sáng lên, anh nắm lấy bàn tay mẹ hỏi: "Cách gì hả mẹ?"

Đắn đo một chút bà Trúc Anh mới nói: "Trịnh Mỹ Duyên phải chết đi!"

Cái mặt hào hứng của Dương Chấn Phong bỗng dưng tái mét, anh thả tay mẹ ra bàng hoàng và run run nói: "Mẹ à! Mẹ có khó chịu gì trong lòng thì cũng hãy cố gắng bình tĩnh! Con sẽ nghĩ ra cách khác tốt nhất, nên mẹ hãy yên tâm mà đừng có suy nghĩ quá sẽ sinh ra stress. Căng thẳng quá mức cũng sẽ khiến cho mẹ có những suy nghĩ rất tiêu cực! Rất là..."

Đang nói thì bị mẹ đánh một cái bụp lên mu bàn tay: "Con đang nghĩ vớ vẫn gì thế hả? Mẹ chưa có nói xong kia mà."

Dương Chấn Phong vừa nói vừa diễn tả tay: "Chẳng phải ý mẹ là...là giết.... "

"Giết cho vô tù mọt gong à! Ý mẹ muốn là giả chết rồi tách vợ con xa bà nội ra! Lúc đó muốn ly hôn sao thì cũng được."

Dương Chấn Phong thở ra trong lòng như vừa được lấy đi một cục đá nặng: "Vậy mà con cứ tưởng, mẹ nói không rõ làm con hết cả hồn."

Kế sách này của bà Trúc Anh nghe cũng tạm được nhưng vấn đề vẫn là bà nội. Liệu bà có chịu chấp nhẫn cô cháu dâu đang sống lại bỗng dưng biến mất hay không? Rồi còn ác nữ kia nữa! Cô ta sẽ chịu hợp tác để làm ra chuyện giả vờ này sao? Chắc chắn với cái máu tham lam có sẵn của cô ta thì sẽ chẳng bao giờ là đồng ý rồi.

"Con cảm thấy kế này không ổn mẹ ạ!"

Bà Trúc Anh hạ mắt xuống nói: "Ừm, mẹ cũng đã nói là sẽ khó làm còn gì."

Dương Chấn Phong đóng tay xuống nệm cái bụp: "Chẳng lẽ con phải đợi đến khi nội chết thì mới bỏ được cô ta ư?"

Bà Trúc Anh cũng đành bất lực, vì thương bà nội nên bà và con trai phải chịu nhường bước.

Dương Chấn Phong thì vẫn không thể chịu được như vậy. Bằng cách nào đó anh cũng sẽ ly hôn. Cái gì anh cũng làm được thì một Trịnh Mỹ Duyên nhỏ nhoi làm sao có thể cản đường được anh chứ.

"Thôi cứ để từ từ đi con! Giờ bà nội mới hết bệnh con mà đòi ly hôn nữa là lại om xòm lên, mẹ thấy ớn lắm con à!"

Mẹ nói vậy Dương Chấn Phong cũng hiểu, trước mắt anh sẽ tạm thời để yên chuyện này nhưng còn sau đó ra sao thì vẫn là chưa thể nói trước. Cái nghiệt duyên này nó đúng là ám ảnh cuộc đời anh mà.

Bà Trúc Anh một lát thì ra khỏi phòng con trai, vô tình bà đối diện với con dâu. Ánh mắt bà ngạc nhiên nâng lên: "Con về hồi nào đó?"

Trịnh Mỹ Duyên lễ phép trả lời: "Dạ, con về chung với anh Phong."

"Hai đứa về rồi thì bà nội ở trong bệnh viện với ai? Mẹ tưởng là con phải ở trong đó trông bà nội chứ?"

Bà Trúc Anh tỏ ra rất không vui khi Trịnh Mỹ Duyên về nhà, bà và con gái của bà đã thay nhau ở lại với bà nội cả ngày lẫn đêm còn nó thân là con dâu mới vô được một chút mà đã chạy về là sao?

"Dạ, nội ở với chị hai ạ!"

Xem ra là Khiết Như đã vào thay nên con dâu nó mới tự ý bỏ về. Sung sướng thật chứ nhỉ! Con gái bà bận việc chồng con, vào trông bà nội cũng đã liên tục hai ngày. Ấy vậy, mà đứa con dâu này thì rất ung dung về nhà. Cách nó nói chuyện còn tỉnh bơ tỉnh bờ như chẳng hề có việc gì. Một chút áy náy ái ngại cũng không có nữa.

"Này Mỹ Duyên! Con ở nhà có bận bịu cái việc gì không?" Bà Trúc Anh hai hàng mày nhíu lại hỏi.

Trịnh Mỹ Duyên cảm giác được sự khó chịu của mẹ, bà vốn không thích cô nên những loại cảm xúc này của bà cô có thể hiểu được. Biết người ta không có ưa gì mình nhưng thâm tâm của cô thì không có ác cảm với mẹ. Đối với cô mẹ chồng là một người phụ nữ rất điềm đạm, thanh tao nhã nhặn. Bà cho dù có ghét cô cũng không có dùng những lời lẽ dao găm, đâm chọt như mẹ lớn Phan Hồng Nga. Khó chịu điều gì bà đều nói thẳng với cô, không vòng vo cũng không nói bóng gió.

"Con không bận việc gì cả thưa mẹ."

Bà Trúc Anh tức giận nói: "Không thì con về nhà làm cái gì? Sao không ở bệnh viện thế cho chị hai con. Khiết Như nó vào chăm bà đã hai ngày rồi, còn con thì chỉ mới có một bữa thôi."

Trịnh Mỹ Duyên không trả lời hay giải thích điều gì mà chỉ hạ mắt xuống rồi nói: "Con xin lỗi mẹ."

Bà Trúc Anh rất bực mình, muốn nói nữa nhưng thấy cái mặt con dâu là bà ức chế quá đi. Nó cứ trơ trơ ra thế nào ấy. Thôi thì mặc kệ nó vậy, cái tâm nó không có thì nói nữa cũng chỉ bằng thừa.

Mẹ chồng nóng giận không muốn nói thêm nên đã bỏ đi. Trịnh Mỹ Duyên chậm rãi chớp hàng mi, lẽ ra cô nên giải thích cô về là ý của bà nội nhưng cô đã không làm thế. Bởi vì có nói mẹ cũng sẽ không nghĩ tốt cho cô. Đã vậy thì còn giải thích để làm gì, cô cũng không muốn thể hiện mình là một người tốt trong mắt của ai. Có tốt đẹp hơn thì vốn dĩ cũng không ai đón nhận điều đó, thế thì chi bằng cô cứ làm một người xấu đôi khi lại cảm thấy dễ dàng và thoải mái hơn rất nhiều.