Tiểu Tam Anh Yêu Em.

Chương 93: Giận dữ của Dương Chấn Phong.

Trâm đã nhắn tin qua facebook cho cô chủ Trịnh, nhưng trạng thái của cô chủ lại đang offline. Trâm hi vọng cô sẽ mau chóng đọc được tin nhắn này, những gì có thể làm Trâm cũng đã làm cả rồi. Lòng Trâm cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Bên nhà họ Dương, Trịnh Mỹ Duyên hiện tại đang ở trong phòng của bà nội, mát xa tay chân cho bà. Người già rồi nên xương cốt yếu, mỗi lần trời mưa gió là bà lại bị đau. Trịnh Mỹ Duyên hiểu ý nên cô chủ động sang thoa dầu và xoa bóp. Nội thích cô làm lắm bởi vì nội nói bàn tay của cô đủ mềm mại và cũng đủ lực, bóp không bị mạnh nhưng cũng không bị yếu, nội rất dễ chịu. Cũng chính vì thế mà mỗi khi đau nhức hay mệt mỏi bà chỉ toàn đòi cô, chứ chẳng có chịu mẹ của Dương Chấn Phong hay bất kỳ ai hết. Trịnh Mỹ Duyên dù đã buồn ngủ, đôi mắt đã lim dim nhưng cô vẫn chịu khó, vẫn nhẫn nại với bà. Sang phòng của nội thì không chỉ xoa bóp không thôi, mà còn phải kể chuyện cho nội nghe để nội được vui vẻ nữa. Cái này thì chẳng mấy ai kiên nhẫn, vì bà cụ rất nhõng nhẽo kể mà không hay là bà càu nhàu, không chịu kể thì có khi bà còn khóc còn đòi phải kể như một đứa bé vậy.

Bên ngoài, trời mới ngưng mưa được một lúc thì lại tiếp tục đổ cơn mưa. Dương Chấn Phong lái xe về đến nhà, anh đi vô thì người có bị ướt một chút. Bởi vì gió thổi làm mưa tạt, có cầm dù đi vô cũng khó mà tránh khỏi chuyện bị ướt át.

Sau khi bà nội đã ngủ thì Trịnh Mỹ Duyên mới đi ra, khi vô phòng cô có mang theo một ly ngủ cốc nóng hổi để uống. Vì cảm thấy hơi lạnh nên cô muốn uống cho ấm người rồi mới ngủ.

Dương Chấn Phong tắm xong đi ra, anh mặc khăn choàng màu xanh dương. Ngó thấy cô vợ đang cầm ly sứ, mùi thơm bóc lên Dương Chấn Phong biết ngay đó là ngủ cốc. Anh đi tới khi cô ấy còn chưa kịp uống thì đã chụp lấy cổ tay.

Trịnh Mỹ Duyên thoáng sự ngạc nhiên: "Sao vậy?"

Dương Chấn Phong đưa tay kia cầm lấy cái ly rồi mới thả tay của Trịnh Mỹ Duyên ra: "Sao gì, tôi muốn uống đấy được không?"

"Nhưng ly này là của tôi."

"Ai nói?" Dương Chấn Phong thản nhiên uống.

"Tất cả những thứ trong cái nhà này đều là của tôi, tiền của tôi cả. Làm gì có chuyện là của cô."

"Ngang ngược." Trịnh Mỹ Duyên không nói nhiều chỉ chửi thẳng rồi chuyển mắt nhìn sang chỗ khác.

"Tôi ngang ngược đấy thì sao? Cô làm gì được tôi?" Dương Chấn Phong vẫn cứ ung dung uống hết ly ngủ cốc, sau đó thì đặt lên đùi Trịnh Mỹ Duyên:

"Mang vô được thì mang ra đi."

Đôi mắt Mỹ Duyên lườm Dương Chấn Phong.

"Không vừa lòng à? Hay là muốn tôi pha cho cô ly khác?"

Trịnh Mỹ Duyên cầm lấy cái ly sứ cô chạy xe đến cửa sổ, mở chốt ra rồi thả ly xuống đất mà chẳng do dự hay suy nghĩ.

Dương Chấn Phong thấy hành động này thì đen mặt. Anh chống mạnh, nâng giọng: "Đồ nhà tôi không phải cô muốn ném là ném nha! Bỏ tiền ra đền cái ly đó cho tôi!"

Trịnh Mỹ Duyên cũng không phải là người không có xu nào trong túi, cô sẵn sàng lấy tiền ném vào Dương Chấn Phong.

"Được chưa?" Cô tỉnh bơ hỏi và tiền thì rơi xuống sàn.

Dương Chấn Phong cau mày, bà nội nhà cô ta bữa nay chọc máu điên anh lên rồi.

"Cô nhiều tiền lắm ha? Nhiều lắm thì kêu ba cô trả tiền cho tôi đi!" Dương Chấn Phong khom người nắm lấy cánh tay của Mỹ Duyên, mắt trừng lên với cô.

"Có mấy đồng lẽ mà cũng bày đặt. Thứ như cô chẳng là cái hạng gì đâu, bớt tự kiêu lại đi."

Trịnh Mỹ Duyên cười, cô dịu dàng nhìn Dương Chấn Phong và cũng dịu dàng nói: "Đúng rồi, mấy đồng lẻ thì làm sao mà tự kiêu được. Nhưng tôi lại cứ như vậy thì đương nhiên thứ tôi có không phải là tiền, mà là một thứ có thể làm cho anh xấu hổ trước người đời đấy."

Dương Chấn Phong chả hiểu cô ta đang nói cái quái gì, nhưng khẩu khí này làm anh ghét kinh: "Cô đang bị sảng đấy hả vợ điên?"

"Rút lại đơn ly hôn đi, trước khi tôi cho anh biết tôi rất tỉnh chứ không có bị điên."

Hôm nay tòa đã gọi cho Trịnh Mỹ Duyên, cô biết mình không muốn ly hôn cũng không được. Nhưng phải làm sao? Cô lỡ nắm trong tay hết chứng cứ ngoại tình của chồng mất rồi, dùng điều đó đe dọa anh ta một chút được chứ.

"Cô nằm mơ đi."

Trịnh Mỹ Duyên tiếp tục cười, cô cười nhìn cợt lắm. Nói thật Dương Chấn Phong không tức mới lạ.

"Tôi thừa biết anh sẽ nói thế. Nhưng mà, tôi là người sống rất thực tế, người mơ mới là anh."

"Tôi thì mơ cái gì hả?" Dương Chấn Phong cau mày hỏi.

"Mơ là sẽ thoải mái với nhân tình, mơ là tôi sẽ không biết gì, và mơ là anh sẽ không bị nắm thóp." Cô ấy nói từng câu, mắt nâng lên, giọng cũng nhấn nhá gây một sự sững sờ đến Dương Chấn Phong.

Bị đánh trúng trái tim đen, Dương Chấn Phong chợt bị sốc, lòng anh xẹt qua ngay một tia sợ. Ả đàn bà này rất ghê gớm, ranh ma, xảo quyệt, cô ta nhắc đến nắm thóp là đã thấy chẳng lành cho anh rồi.

"Cô đã biết cái gì?"

"Nói đi, cô đã biết cái gì?" Dương Chấn Phong nạt nộ, tay anh siết chặt lấy tay của Trịnh Mỹ Duyên làm cô ấy đau đớn, muốn giật tay ra cũng phải dùng sức rất nhiều.

"Anh thử không rút đơn đi rồi biết. Lúc đó bản mặt của anh bị người đời phỉ nhổ thì ráng mà chịu."

Trịnh Mỹ Duyên nói rồi cố giật tay ra khỏi lực siết của Dương Chấn Phong. Nhưng anh ta càng bóp siết cánh tay cô chặt hơn.

"Anh thả tay tôi ra!"

"Tôi không thả đấy! Cô ngon lắm dám đe dọa tôi sao?"

"Tôi hỏi một lần nữa cô biết chuyện gì bên ngoài của tôi? Nói cho rõ ràng ra, còn không thì gãy cánh tay ngay bây giờ. Nói!" Dương Chấn Phong dùng khẩu khí răn đe, gặn hỏi.

Trịnh Mỹ Duyên cười nhếch mép, ánh mắt chẳng mang một sự lo lắng nào vì những lời dọa nạt.

"Tôi biết tất cả về chuyện của anh, về Nguyễn Thùy Lâm Chi. 19h30 phút ngày hôm nay anh và cô ta làm gì? 20h Đi ăn ở đâu, 21h xem phim ở chỗ nào tôi đều biết. Còn cả chuyện khách sạn tình chàng ý nàng nữa. Chồng của em khi đó hăng say nồng nhiệt, ấy thế mà không hiểu tại sao giữa chừng lại ngưng vậy? Phải chăng nhớ đến vợ anh?"

Trịnh Mỹ Duyên kể ra từng chuyện làm Dương Chấn Phong nổi hết cả da gà, mắt anh nâng lên, người phải sững ra trong giây lát.

"Cô dám theo dõi tôi?"

Trịnh Mỹ Duyên bình thản lắc đầu: "Chồng phải hiểu vợ chứ, vợ là người chưa bao giờ bám đuôi theo chồng kia mà. Làm vậy mệt lắm, chỉ cần bỏ chút tiền ra thuê người là xong. Giờ clip hay hình ảnh đều có cả, nếu muốn đi tố cáo chồng ngoại tình thì hơi bị dễ đó."

"Mất dạy!" Dương Chấn Phong tức điên lên, anh bóp lấy cổ họng của Trịnh Mỹ Duyên. Không ngờ cô ta dám theo dõi anh và Lâm Chi. Đôi chân tuy mất khả năng đi lại nhưng đó chẳng phải là vấn đề với ác nữ này, vì cô ta còn có một cái đầu mưu mô tính toán đầy những thủ đoạn.

Trịnh Mỹ Duyên theo bản năng kéo tay của Dương Chấn Phong ra. Nhưng cô không kéo được, sức người nam vốn mạnh hơn nữ, cô lại ngồi xe lăn khó mà phản kháng. Đôi mắt Trịnh Mỹ Duyên long lanh, mang nỗi niềm ai oán hướng đến Dương Chấn Phong, vì để bảo vệ cho người tình mà anh ta muốn giết chết cô. Thật bi kịch nhưng cũng thật nực cười, rốt cuộc cô đã làm gì sai mà bị đối xử như thế này? Anh ta mới là người quy phạm luật hôn nhân nhưng cô lại là người phải hứng chịu sự phẫn nộ.

Cặp mắt của Dương Chấn Phong vẫn cháy lửa giận, Trịnh Mỹ Duyên đang sắp đứt hơi nhưng anh tức cô ta đến ức cả người. Mẹ nó! Nếu anh mà có uống rượu chắc giết cô ta thật luôn.

"Ầm."

Dương Chấn Phong buông tay nhưng cũng làm xe của Trịnh Mỹ Duyên ngã xuống sàn. Anh hít thở mạnh nhìn cô ấy, sau đó chỉ tay vào và nói: "Đưa film gốc ra đây! Bao gồm cả clip và ảnh."

"Rút lại đơn tôi sẽ đưa."

Dương Chấn Phong thái độ rất hung hăng, anh quay ra sau với tay lấy cái điện thoại của Trịnh Mỹ Duyên ở trên bàn ném vào tường một cái bốp. Ánh mắt điên tiếc của Dương Chấn Phong liếc Trịnh Mỹ Duyên, anh làm rất dữ: "Có đưa fiml ra không?"

Trịnh Mỹ Duyên nhìn điện thoại vỡ nát rơi xuống đất, cô quay qua nhìn Dương Chấn Phong. Cô biết anh ta đang rất giận, nhưng cô vẫn buộc phải níu giữ cuộc hôn nhân nghiệt ngã này.

"Anh không ép được tôi đâu."

Dương Chấn Phong tức nóng cả mặt, anh ngồi xuống túm lấy cổ áo của Trịnh Mỹ Duyên: "Là cô đang ép tôi mới đúng."

"Không đưa phải không? Được, cô cứ đợi đó đi! Cái này là do cô tự chuốc lấy đó nhá."

Dương Chấn Phong lấy điện thoại ra gọi cho một người rồi nói: "Anh bảo sôe đen của công ty A có người muốn bán phải không?"

"Mua lại ngay cho tôi, tốn bao nhiêu tiền cũng được."

Trịnh Mỹ Duyên thầm nói sổ đen ư? Sổ đen của công ty nhà Trịnh làm sao lại có ai lấy bán được chứ?

"Trước khi kiện tôi thì để cho ba má cô đi hầu tòa trước nha."

Nói xong Dương Chấn Phong còn cười đểu một cái: "Cô nghĩ tôi sẽ không chuẩn bị gì để đối phó với cái đám hút máu nhà cô ư? Nếu vậy cô hơi bị ngu rồi đó, tôi lăn lộn trong thương trường bao lâu chứ? Ai chết trước thì chưa biết đâu ha."

Dương Chấn Phong đứng dậy bước đi, Trịnh Mỹ Duyên đã ôm chân anh ta lại. Không được, cô không thể để anh ta làm như thế. Phan Hồng Nga sẽ giết mẹ con cô mất.

"Tôi sẽ đưa bản gốc cho anh, hãy dừng lại đi!"

Dương Chấn Phong hất Trịnh Mỹ Duyên ra, anh cay nghiệt nói: "Muộn rồi vợ à!"