Tiểu Tam Anh Yêu Em.

Chương 94: Biểu hiện của Trâm.

Hôm sau, Trịnh Mỹ Duyên đi đến tiệm chuyên mua bán điện thoại cũ và hàng xách tay từ nước ngoài về. Cô chọn mua một chiếc với giá không trên 3 triệu, tiền cô không có nhiều vì thế không thể xa hoa được.

"Gắn thẻ sim vô giúp tôi nhé!" Trịnh Mỹ Duyên thanh toán tiền xong thì đưa thẻ sim của mình cho anh chủ tiệm.

Một lúc sau, Anh Quang đi tới để giúp mợ chủ lên xe ô tô. Thấy mợ đi đứng cực như thế này thì anh cũng tội. Mà nghĩ cũng lạ nữa, nhà cậu chủ Phong rất giàu có, vậy mà mợ phải ra cái tiệm bán mấy cái hàng xách tay này để mua điện thoại ư? Giới nhà giàu họ tiếc tiền y như những người bình thường hay là cậu chủ Phong keo kiệt với mợ không biết? Ai chứ cái ông này thì nghi lắm, người làm trong gia đình Dương đều biết hai vợ chồng cơm chẳng lành canh chẳng ngọt kia mà.

Sau khi lên xe, Trịnh Mỹ Duyên nói: "Đến nhà Trịnh nhé!"

Anh Quang đáp: "Dạ."

Trịnh Mỹ Duyên mua điện thoại khác vì cái cũ của cô đã bị người ta đập bể tan tành, có muốn sửa cũng không thể sửa được. Có điều chiếc mới này thì cô chưa đăng nhập vào facebook. Tin nhắn messenger ngày hôm qua Trâm gửi dĩ nhiên là cô chưa đọc, và cô cũng hề không biết đến sự tồn tại của tin nhắn ấy.

Bên Trịnh, Phan Hồng Nga đang tiếp một thầy phong thủy.

Thầy xem qua một vòng từ trong nhà đến bên ngoài, rồi đưa ra các chỉ dẫn như sửa lại hồ cá, thay đổi cách trưng bày trong nhà và một số điều chỉ dẫn khác với bà Phan.

Phan Hồng Nga cho người ghi chép lại kỹ lưỡng và sẽ tiến hành thay đổi theo lời ông thầy. Ông ấy nói âm khí nhà này rất nhiều, nếu không triệt để sửa sang lại thì làm ăn không phất lên được. Vì vậy, cho dù có bỏ ra nhiều tiền thì với một người tin vào phong thủy như Phan Hồng Nga thì bà ta sẽ không ngại chi.

Đến khi thầy Phong Thủy được tiễn về thì gặp Trịnh Mỹ Duyên đang đi xe lăn vô. Ông ta nhìn thấy dáng vẻ cô gái trong lòng đã trầm trồ khen ngợi, người rất xinh đẹp, lại có khí chất quý phái, nhìn qua thì ông đoán đây chắc là con gái hay họ hàng nào đó của gia chủ.

"Chào cô, cho phép tôi gởi cho cô cái này." Ông ta đưa ra một danh thiếp cho Trịnh Mỹ Duyên.

"Nếu cần xem phong thủy thì cứ gọi cho tôi, tôi chắc chắn sẽ giúp cho cô có một ngôi nhà mang đầy vận may mắn."

Trịnh Mỹ Duyên nhìn tờ danh thiếp, nhưng cô không cầm lấy mà chỉ nói: "Cám ơn, nhưng tôi không tin đất, không tin trời, kể cả phong thủy."

Cô lạnh lùng lái xe lăn đi tiếp, ông thầy phong thủy có hơi bị bẻ mặt nhưng thấy cô gái cá tính như thế thì ông chỉ cười chứ không chấp.

Vào đến bên trong, Trịnh Mỹ Duyên gặp riêng Phan Hồng Nga. Trâm thấy cô chủ đến thì tự dưng hồi hộp kinh khủng, tim cô đập nhanh ơi là nhanh.

Đoạn Trịnh Mỹ Duyên nói chuyện với Phan Hồng Nga.

"Cái gì!? Có người muốn bán sổ đen cho Dương Chấn Phong ư?"

"Con nghe anh Phong nói thế nhưng thực hư thì không biết ra sao."

Phan Hồng Nga sững sốt, bà lấy điện thoại gọi cho Trịnh Thống Kiệt nhưng số máy bận bà ta không thể gọi được. Tức giận Phan Hồng Nga gọi sang số của con trai: "Đi kiếm ba đi! Bảo ông kiểm tra ngay sổ đen."

"Làm nhanh lên rồi báo lại cho mẹ!"

Bà ta dằn giọng rồi cúp máy, ánh mắt tỏ ra lo lắng. Phan Hồng Nga cũng như Trịnh Mỹ Duyên đều rất ngạc nhiên, sổ đen là cuốn sổ bí mật được cất giữ rất kín đáo và cẩn thận, làm sao nó có thể dễ dàng bị đem bán cho Dương Chấn Phong.

"Liệu chồng con nó có nói dối không đấy?"

"Anh Phong không phải là người chỉ biết dọa nạt, anh nói là làm thật. Con nghĩ 90% là cuốn sổ đã bị mất, còn lại 10% là có kẻ giả mạo để đem bán. Và e là đó là người trong công ty."

Trịnh Mỹ Duyên vừa nói xong thì con trai bà Phan điện thoại lại, cuốn sổ quả nhiên là đã bị mất. Phan Hồng Nga nghe xong tức giận muôn phần, bà ta quát và chửi con trai trong điện thoại rất nặng nề.

"Mất cuốn sổ là đi tù cả đám, bảo ba mày mau nghĩ cách chặn lại tên bán ấy ngay!"

Phan Hồng Nga cúp máy, mắt hướng đến Trịnh Mỹ Duyên: "Thằng Chấn Phong sẽ chẳng tự nhiên mà nhắm vào sổ đen của nhà ta? Có phải nó lại muốn ép chuyện ly hôn không?"

"Dạ không, cái anh Phong muốn là lấy tất cả film gốc từ thám tử mà mẹ đã thuê."

"Nó đã biết có người theo dõi sao?"

Trịnh Mỹ Duyên tiếp tục trả lời: "Không, mà là con dùng điều đó để ép anh ta rút lại đơn ly hôn. Nhưng tiếc rằng Dương Chấn Phong đã lăm le đến sổ đen từ lâu."

Phan Hồng Nga tức giận nói: "Cái thằng này nó không phải dạng vừa mà, muốn lấy sổ đen để dồn ép nhà họ Trịnh vào đường cùng. Nó chửi nhà này tham nhưng nó thì sao? Tốt đẹp gì đâu. Hừm! Tuổi không bằng ai mà xấc láo. Để đó rồi coi hậu quả khi nó dám đụng đến cơ ngơi của nhà này."

Trịnh Mỹ Duyên không quan tâm nhiều đến những lời của Phan Hồng Nga nói, vì cô biết bà ta sẽ vẫn lợi dụng cô để chuộc lợi với nhà họ Dương thôi. Cái hậu quả gì đó cô cũng chẳng muốn bàn luận.

"Mẹ đưa film cho con, con ắt có cách lấy lại sổ đen."

Phan Hồng Nga cười ra nét tự đắc: "Không phải gấp, con cứ về nhà chờ đó đi. Lúc nào cần đưa mẹ lớn sẽ đưa."

Bà ấy đã nói vậy nên Trịnh Mỹ Duyên cũng thôi không nói nữa. Cô xin phép ra về. Hôm nay, cô đến cũng chỉ cốt xin lại cái fiml gốc để giao kèo với Dương Chấn Phong, nhưng bà ta không đưa thì thôi chứ biết làm sao.

Trâm nãy giờ ở dưới bếp làm việc tối mặt tối mày, cơ mà lòng Trâm lại cứ nôn nao, cô cứ sợ cô chủ đi về mất thì Trâm lại không được gặp cô.

Trịnh Mỹ Duyên đi ra, cô chưa về ngay mà hỏi một người giúp việc: "Bé Trâm đang ở đâu vậy?"

"Nó bị sai làm tùm lum hết, giờ cô hỏi nó ở đâu thì tôi cũng chả biết nữa. Vì lúc thấy nó đi giặt đồ, lúc sau lại thấy nó đi nhổ cỏ."

Trịnh Mỹ Duyên hạ mắt xuống, cô thấy thật tội cho Trâm, buồn là lúc này cô không thể làm gì cho em ấy.

"Cám ơn chị."

Trịnh Mỹ Duyên nói rồi ra về, xe lăn của cô theo lối đi thẳng chạy ra đến cổng.

Bấy giờ, Trâm mới từ nhà sau chạy lên nhà trước, cô nghe nói cô chủ vừa về thì ráng mà chạy đuổi theo cô.

"Cô ơi! Cô!" Trâm chạy theo vẫy tay gọi.

Cánh cổng đã khép lại, Trịnh Mỹ Duyên đã ra khỏi nhưng cô nghe tiếng Trâm thì quay ra sau. Nhìn thấy cô bé chạy đến thở hổn hển, cô chủ Trịnh xót xa, cô lấy khăn tay đưa cho Trâm: "Em đuổi theo tôi làm gì cho khổ vậy?"

Trâm cầm lấy lau mặt rồi thò tay ra cổng nắm lấy tay của cô chủ. Vì cổng bị khóa lại rồi, người giữ chìa lại đi mất, Trâm có muốn ra gặp cô cho thoải mái cũng không thể.

"Cô ơi! Cô đã..." Trâm vừa định nói thì nghe tiếng bước chân của ai đó đang đi tới. Trâm quay ra sau không nhìn thấy ai cả, nhưng linh cảm mách bảo là có đứa nghe lén.

Trâm đành phải ngưng lại câu nói vừa rồi mà nói sang ý khác: "Sao em thấy cô ốm thế? Ở bên đó cô ăn không ngon ạ?"

Trịnh Mỹ Duyên nghe Trâm hỏi, và cô cũng đang cảm nhận được động tác của Trâm làm trên lòng bàn tay của mình.

"Ăn ngon chứ, nhưng có lẽ do tôi ăn ít quá."

"Dạ, vậy cô ráng ăn nhiều vô nhé!"

Trâm nói rồi viết lên tay Trịnh Mỹ Duyên từng chữ: "Face, cô đọc."

"Hay nhỉ!?"

Trâm còn chưa viết xong thì đã nghe tiếng bà Phan. Bà ta bước ra nhìn thấy Trâm đứng đây thì biểu tình đã không ưng ý.

"Biết bao đứa phải đi làm việc, còn mày thì đứng đây để hóng gió đấy hả?"

Thấy bà ta Trâm run cầm cập, cô ráng giữ bình tĩnh để nói: "Dạ con xin lỗi bà, con đi vô làm ngay ạ."

Trâm lạnh cả xương sống, cô đi vô, lúc đi có quay ra sau nhìn cô chủ nhưng lúc này thì không thể làm gì được hơn.

"Con về đi! Về và cứ yên tâm đợi tin vui của mẹ lớn."

Phan Hồng Nga nói với Mỹ Duyên sau đó cũng đi ra ngoài, xe của bà ta chạy đi trước.

Riêng Trịnh Mỹ Duyên cô cũng đã lên xe, nhưng những gì Trâm viết lên tay cô và ánh mắt của cô bé đã cho cô biết Trâm đang cảnh báo cho cô chuyện gì đó rất quan trọng. Và chuyện này thì có liên quan đến Phan Hồng Nga, bởi vì khi nghe giọng bà ta Trâm đã giật mình.

"Về nhà hả mợ?" Anh Quang quay ra sau hỏi.

"Ừm."

Trịnh Mỹ Duyên mở điện thoại của mình lên. Vừa nãy tuy ngón tay Trâm viết hơi nhanh, nhưng cô đã đoán được cô bé ấy muốn nhắc đến mạng xã hội facebook. Tuy nhiên bây giờ không có wifi cô không thể tải được face.

"Anh Quang!"

"Dạ sao mợ?"

"Điện thoại của anh có cài 4G không thì cho tôi mượn?"

Anh Quang lấy điện thoại đưa cho Mỹ Duyên và nói: "4G xài hả ga, mợ cần gì thì cứ dùng thoải mái."

Trịnh Mỹ Duyên cầm lấy nói: "Cám ơn."