Translator: Nguyetmai"Hử!" Cầm la bàn chiêm tinh lên, Mộc Hàn Yên kinh ngạc phát hiện, ngoài hình ảnh bầu trời đầy sao ban đầu, ở giữa của mặt trên lại có thêm vài chữ nhỏ. "Tinh Huyễn Thiên Cơ!" Mộc Hàn Yên đọc mấy chữ này lên, trong lòng kinh ngạc: Lẽ nào đây chính là tên vốn có của la bàn chiêm tinh? Nghe cũng không tệ lắm, có chút phong cách. Tên này đang tự giới thiệu sao? "Ngốc!" Đang kinh ngạc, nàng lại nhìn thấy trên la bàn chiêm tinh xuất hiện thêm một chữ. Mặc dù chữ này xiêu xiêu vẹo vẹo rất khó nhìn, nhưng nàng vẫn nhận ra được, đây là chữ ngốc. "Cái gì?" Mộc Hàn Yên giật mình, thốt ra theo bản năng. "Nói… Ngươi… Ngốc." Trên Tinh Huyễn Thiên Cơ lại liên tiếp hiện lên vài chữ, vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo như cũ, khiến người ta sốt ruột. "Ngươi… Ngươi lại có thể nói chuyện." Ngoài kinh ngạc, Mộc Hàn Yên càng mừng rỡ hơn. Trước kia, la bàn chiêm tinh chỉ có thể truyền lại một ít cảm xúc cho nàng, cuối cùng cảm xúc đó có ý nghĩa gì thì vẫn phải dựa vào nàng suy đoán, hiện tại nó lại có thể nói chuyện, không cần đoán tới đoán lui nữa rồi. "Nói… Ngươi… Ngốc, đúng là ngốc thật, ta nói chuyện lúc nào?" Tinh Huyễn Thiên Cơ lại liên tiếp hiện ra mười mấy chữ, tốc độ càng lúc càng nhanh, cảm giác càng lúc càng thuần thục, có điều chữ viết vẫn xấu như trước. "Ồ ồ ồ, không phải nói chuyện, là viết chữ, ngươi mà lại biết viết chữ." Mộc Hàn Yên cũng không tức giận mà tiếp tục kích động, mừng rỡ nói. "Ít gặp thì thấy lạ, muốn tu luyện thì nhanh lên, ta sắp đi ngủ rồi." Tinh Huyễn Thiên Cơ lại lần lượt hiện ra một câu. Khẩu khí ghét bỏ rất rõ ràng. "Được được." Mộc Hàn Yên còn hy vọng dựa vào nó để tăng thực lực, đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian. Nàng mau chóng thả lỏng tinh thần, vận chuyển công pháp. Sức mạnh đất trời hợp ở chân mày, lần nữa hội tụ về phía tâm mạch, lần này, Mộc Hàn Yên tập trung tinh thần quan sát bằng nội tâm, thấy rõ sức mạnh quỹ tích vận hành của đất trời. Giống như trước kia, sức mạnh đất trời vừa vào tâm mạch đã như đá chìm đáy biển, thực lực của nàng cũng không có thay đổi gì rõ rệt. Có điều Mộc Hàn Yên lại phát hiện, thực ra sức mạnh đất trời không bị mất đi như lúc trước nàng từng nghĩ, mà là ngưng luyện thành Thiên Tâm Kình Khí, phân tán ở tâm mạch, chỉ là bởi vì tâm mạch của nàng rộng mênh mông như tinh không, mà Thiên Tâm Kình Khí lại quá mức nhỏ bé so với trước đó, cho nên thực lực tăng lên mới vô cùng mờ nhạt như vậy. Thì ra là thế! Rốt cuộc Mộc Hàn Yên cũng hiểu rõ, sở dĩ kiếp trước con đường tu luyện khó khăn, nguyên nhân thật sự không phải là do tư chất của mình quá kém mà là bởi vì không gian tâm mạch quá mức rộng lớn, không có cách nào ngưng luyện đủ Thiên Tâm Kình Khí. Mộc Hàn Yên đột nhiên nhớ ra, kiếp trước sau khi trải qua sinh nhật mười sáu tuổi, con đường tu luyện trở thành vùng đất bằng phẳng, nhưng đến tận khi nàng tấn thăng thành Kiếm Thánh cũng không phát hiện trong tâm mạch của mình có bất cứ dị thường nào. Nói như vậy, một khi qua sinh nhật tuổi mười sáu, kinh mạch của nàng sẽ phát sinh thay đổi, giảm bớt độ lớn dung lượng, cũng bởi vì mười mấy năm tích lũy trước đó, dưới sự tích lũy dày dặn nàng mới có thực lực như vậy để thăng cấp nhanh chóng. Hiểu rõ điểm này, Mộc Hàn Yên cũng không vì thực lực kém xa lúc trước mà cảm thấy thất vọng nữa, ngược lại nàng cảm thấy may mắn. Thiên Tâm Công Pháp của Mộc gia huyền diệu và sâu rộng hơn công pháp tu luyện thường thấy của các thế gia khác, mà công pháp này chú trọng nhất là tâm mạch, tâm mạch càng to lớn, chỗ chứa kình khí sẽ càng nhiều, tiềm lực tu luyện cũng sẽ càng lớn. Kiếp trước, tuy nàng đạt tới cảnh giới Kiếm Thánh nhưng tâm mạch cũng không có quá nhiều ưu thế so với những người tu luyện khác, cũng có thể nói, dù gì tiềm lực của nàng cũng có hạn, cuối cùng thành tựu cũng sẽ có hạn.