Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế

Chương 41: Bảo Bối - Tống Nhị Thiếu Cùng Dạ Nhị Tiểu Thư Kết Hợp Trêu Đùa A

10/ 08/ 3049

- Thưa Tiểu thư\, đám người Lạc Gia đã xử lý xong\, toàn bộ đều chết hết\, không còn ai sống sót.

Không bao lâu sau, hai người Verity và Charles đã quay lại.

Đứng bên ngoài xe, Verity cúi đầu bẩm báo lại với cô bằng một câu ngắn gọn mà tóm tắt được toàn bộ sự việc.

Qua cửa kính xe ô tô đang mở, cô vẫn có thể thấy tâm trạng của Verity và Charles dường như đang tốt lên.

Cũng phải thôi, đợi chờ bao nhiêu năm, nay thù cũng đã trả được, cớ sao không thể không vui mừng chứ.

- Được\, phiền em chuyển lời cho Phan Thiếu tướng rằng tài sản của Lạc Gia giao hết cho anh ta xử lý\, tất cả đều phải bẩm báo lại thật rõ ràng cho Quốc hội\, không được có bất kỳ sơ sót nào.

Làm xong\, em và Charles về Dạ Gia trước đi\, không cần đi theo ta đến Lệ Gia đâu\, để Edna đi theo ta là được rồi.

Nghe cô nói xong, Charles liền đáp lại, có vẻ không thật sự muốn tuân theo chỉ thị của cô lắm:

- Tiểu thư\, chỉ có một mình Edna\, có vẻ hơi nguy hiểm.

Không bằng cứ để tôi đi theo bảo vệ người đi.

Lắc đầu một cái, cô nhìn Tống Tử Ngôn, cười khẽ một cái rồi quay qua Charles và Verity, ánh mắt kiên định:

- Không cần đâu\, hai người cứ về Dạ Gia\, nghỉ ngơi một hôm điều chỉnh lại tâm trạng đi đã.

Đại thù đã báo rồi\, từ nay về sau hai người không còn vướng bận gì nữa\, phải chú tâm vào công việc.

Biết rõ ý của cô, Verity liền cúi đầu thêm một lần nữa, cả Charles cũng theo chị mình cúi đầu, đồng thanh mà nói:

- Vâng\, Tiểu thư.

Từ nay về sau\, hai chị em chúng tôi nhất định dốc hết sức mình phục vụ cho Tiểu thư\, tuyệt đối không làm người thất vọng.

Nhìn Verity và Charles, cô liền cười khẽ một cái mà đáp lại:

- Hai người không cần quá câu nệ tiểu tiết làm gì.

Được rồi\, ta đi trước một bước\, hai người làm xong việc thì cũng về Dạ Gia đi.

Nói xong, cô đóng cửa xe lại, Tống Tử Ngôn hiểu ý liền lái chiếc xe Rolls-Royce Sweptail trị giá 12,8 triệu USD của anh đi.

Đợi xe của Tống Tử Ngôn đã đi xa rồi, Verity và Charles mới đứng dậy.

Ánh mắt vừa vui vẻ vừa có chút hưng phấn, Charles âm thầm mà cười một cái, nói với Verity:

- Chị\, trước đây Tiểu thư cứu chúng ta về\, còn nói rằng sẽ giúp chúng ta báo thù.

Thật sự thì lúc ấy Tiểu thư mới có vài tuổi\, còn nhỏ tuổi hơn cả chúng ta\, em lúc ấy còn cho rằng đó chỉ là một câu nói suông\, cho rằng Tiểu thư chỉ là vì muốn an ủi chúng ta nên mới nói như vậy.

Ấy vậy mà bây giờ những gì mà Tiểu thư nói đều đã trở thành sự thật\, Lạc Gia thật sự đã diệt tộc.

Cười khẽ một cái, Verity cũng gật đầu mà đáp:

- Quả thật lúc ấy ta cũng không tin rằng Tiểu thư sẽ có thể giúp chúng ta.

Dù sao lúc đó người cũng là một vị Tiểu thư nhỏ tuổi\, hơn nữa còn rất dễ thương và ngây thơ\, cứ như một Thiên sứ được Thượng đế gửi đến để cứu chúng ta vậy.

Nhìn mãi về hướng xe Tống Tử Ngôn đưa cô đi, Charles vẫn nụ cười ấy:

- Bây giờ vị Thiên sứ ấy đã trưởng thành\, mạnh mẽ rồi.

Tiểu thư bây giờ không còn là người mà chúng ta có thể đoán được nữa.

Được trở thành người của Tiểu thư\, có lẽ là một món quà mà Thượng đế thưởng cho chúng ta.

Vỗ vai Charles một cái, Veritty quay lưng lại đi về phía nhà phụ của Lạc Gia, nơi mà vị Phan Thiếu tướng mà cô nhờ hai người bọn họ chuyển lời đang ở đó, vừa đi vừa nói với Charles, ánh mắt sắc lạnh không kém ánh mắt của cô là mấy:

- Phải\, là một ân huệ mà Thượng đế ban cho chúng ta.

Vì vậy\, chúng ta phải bảo vệ Tiểu thư thật tốt.

Cho dù là bất kỳ kẻ nào\, chỉ cần dám cản đường hoặc tổng thương đến Tiểu thư\, đều phải chết.

Nhìn bóng lưng Verity, Charles cười một điệu cười rất nham hiểm, không nói thêm bất kỳ điều gì mà cũng chỉ đi theo chị của mình.

Trên xe của Tống Tử Ngôn

- Bảo bối\, hôm nay em làm tốt lắm.

Thần thái của em\, rất mê người đấy bảo bối\, anh đặc biệt yêu thích.

Không lâu sau khi chiếc xe rời khỏi Lạc Gia, Tống Tử Ngôn tuy mắt vẫn nhìn đường để lái xe nhưng cũng liền đưa bàn tay đang đeo găng trắng của mình lên cầm lấy một lọn tóc nhỏ của cô, xoắn lại thành một hình tròn quanh ngón trỏ, hôn nhẹ lên đó, giọng điệu đột nhiên trở nên vô cùng mê hoặc khiến cô thấy thích thú.

Trước vẻ mặt ma mị cùng giọng nói thập phần quyến rũ như thể đang trêu đùa người khác của Tống Tử Ngôn, cô cười khẽ, đưa ngón trỏ của mình khẽ nâng cằm anh lên mà trêu đùa ngược lại:

- Bảo bối? Anh thấy em là Bảo bối của anh hay anh là Bảo bối của em? Giọng quyến rũ người khác như vậy\, có phải anh trêu đùa nhiều cô gái lắm rồi mới luyện được không?

Tuy không lường trước được rằng cô sẽ lợi dụng việc mình trêu trọc cô một chút để phản công nhưng Tống Tử Ngôn lại chẳng có chút ngạc nhiên nào, vẫn tư thế và giọng nói đó mà đáp lại cô:

- Việc em là Bảo bối của anh và việc anh là Bảo bối của em\, hai việc này có khác nhau sao? Hơn nữa em không thể nói oan cho anh a\, anh cả đời này chỉ từng rung động trước em\, chỉ gọi một mình em là Bảo bối thôi a.

- Thôi được\, tạm thời tin anh đó\, Bảo bối.

Lợi dụng thời cơ, cô cũng tiện thể trêu chọc anh cho đến cùng, khiến anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng:

- Em được đấy Bảo bối\, còn biết trêu chọc người khác.

Thôi được rồi\, anh chịu thua\, em quả là biết trêu người mà.