Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế

Chương 42: Một Ngày Không Gặp Tựa Tam Thu

10/ 08/ 3049

Không lâu sau - Lệ Gia

- Tiểu thư\, Lão gia và Lão Phu nhân nghe tin Tiểu thư sắp đến nên đều đang đợi trong phòng khách rồi ạ.

Tiểu thư không biết chứ từ lúc nghe tin Tiểu thư sẽ đến\, Lão Gia và Lão Phu nhân đều đứng ngồi không yên\, cứ luôn hỏi xem Tiểu thư đã đến chưa\, đã chuẩn bị đồ ăn đầy đủ hay chưa\, sợ rằng Tiểu thư đến vội vàng không ăn sáng sẽ bị đói nên cứ hối thúc nhà bếp làm mấy món bánh ngọt mà Tiểu thư thích.

Xe vừa đi đến trước cổng Lệ Gia, vệ sĩ đã mở cổng cho Tống Tử Ngôn lái vào tận trong sân nhà Lệ Gia.

Nhận ra cũng không có gì sai, dù sao con xe Rolls-Royce Sweptail của Tống Tử Ngôn trên thế giới này cũng không có bao nhiêu người mua được chứ đừng nói đến cái thành phố Thượng Bắc này.

Tuy nói rằng thành phố Thượng Bắc đường đường là Thủ đô của nước S, tụ họp hầu hết tất cả những Gia tộc lớn, có máu mặt trong giới thượng lưu nhưng số tiền phải chi ra để mua được Rolls-Royce Sweptail cũng không ít, lên đến 12,8 triệu USD mà cho dù là Gia tộc lớn, có mấy ai được như Tống Gia và Dạ Gia, dư tiền mua đến mấy chiếc liền để trưng bày chứ.

Chỉ cần nghĩ như vậy là đám người hầu của Lệ Gia đã đủ đẻ hiểu được người ngồi trong xe ấy là ai rồi nên họ cũng chẳng tự chuốc khổ vào người mình làm gì nữa, trực tiếp mở cổng cho người vào luôn, khiến cô tâm trạng khá tốt.

Dù sao thì đây cũng là một trong số những lần hiếm hoi cô đến Gia tộc khác mà không bị chặn ngoài cửa.

Vừa mới xuống xe, vị Chu Quản gia của Lệ Gia đã đứng ngay cạnh cửa xe, cúi đầu cung kính chào cô, tươi cười mà nói với cô như thể người nhà.

Sáng nay quả thật cô có thông báo với Lệ Gia để ông bà ngoại của cô biết trước rằng cô sẽ đến nhà nhưng không ngờ họ lại có thể sốt sắng đến như vậy.

Trên đời này, ngoại trừ ông bà nội, cha mẹ, các anh trai, chị gái và Tống Tử Ngôn ra thì cô có thể chắc chắn rằng người yêu thương cô nhất chính là ông bà ngoại của cô, luôn luôn chiều chuộng cô, lúc nào cô đến cũng sai người chuẩn bị bao nhiêu là đồ ăn, khiến cô vừa ăn vừa lo giảm cân.

Cười rất tươi, cô đáp lại vị Chu Quản Gia kia, ngữ điệu cũng rất cung kính:

- Ông bà thật là\, cứ làm thế này rồi ta lại tăng cân cho mà xem.

Phải rồi\, Chu Quản gia\, Tịch Thiếu gia và Nhĩ Tiểu thư hôm nay cũng đến\, bọn họ đi phía đằng sau\, lát nữa phiền ông đưa họ vào trong giúp tôi.

Tôi sợ nếu không nhắc trước thì có khi bọn họ lại bị chặn lại mất.

Dù sao vị Chu Quản gia này tuổi tác cũng ngang bằng với ông bà ngoại cô, từ nhỏ nhìn cô lớn lên, vì trong nhà không con cháu nên đối xử với cô như thể cháu gái ruột, cô cũng vì thế mà cung kính với người ta.

- Tiểu thư yên tâm\, tôi đã nhớ rõ rồi\, hai vị Thiếu gia và Tiểu thư đến tôi sẽ đích thân đưa đến Phòng khách tìm Tiểu thư\, người cứ an tâm cùng Tống Nhị Thiếu vào trong đi.

Nhìn Tống Tử Ngôn bước xuống từ trong xe, đi đến đứng sau cô nhưng lại gần sát, Chu Quản gia cười dường như còn tươi hơn khi nãy mà đáp lại cô.

Sau đó, Chu Quản gia liền không đợi cô nói thêm gì mà liền đi luôn, đến hướng cổng chính còn Đệ Ngũ thì vừa lúc Tống Tử Ngôn xuống xe liền lái đến nhà xe.

Chu Quản gia vừa đi, Tống Tử Ngôn liền ghé sát tai cô, nói nhỏ:

- Bảo bối\, chúng ta vào bái kiến ông bà ngoại thôi.

Môi của Tống Tử Ngôn lúc ấy gần ngay tai cô, lúc nói môi còn chạm vào vành tai khiến cô rùng mình, toàn thân run lên một đợt nhưng vẫn không thẻ hiện ra bên ngoài mà cốc đầu anh một cái:

- Anh còn không thôi đi thì em đừng vào làm gì nữa\, Bảo bối ạ.

Sau tiếng Bảo bối trên xe, cô cùng Tống Tử Ngôn dường như rất thích trêu chọc nhau, đổi luôn cách xưng hô thành Bảo bối rồi, cái sự ngọt ngào giữa hai người này quả thật khiến con gấu phải chết vì mật ngọt mà.

Dường như là một người sợ vợ, cô vừa nói xong Tống Tử Ngôn liền nghiêm túc, đứng thẳng lại, đi theo cô vào trong.

- Ây dà\, Tiểu Vy có phải đến rồi không? Nghe tiếng bước chân là ta đoán ra ngay\, mau vào đây đi.

Còn chưa vào trong địa phận của phòng khách, cô và Tống Tử Ngôn chỉ vừa đi đến hành lang trước cách phòng khách vài bước thôi mà bà ngoại của cô - Kha La đã nhận ra ngay, nói vọng cả ra ngoài khiến cô phải bật cười.

Bước vào phòng khách, cô cũng nói lớn, đáp lại bà ngoại của mình:

- Bà ngoai\, người có phải nôn nóng gặp cháu gái quá rồi không? Người thật là\, mới có vài ngày thôi mà\, không lẽ người một ngày không gặp tựa tam thu sao?

Vừa thấy cô bước vào, bà ngoại của cô đứng bên cạnh sofa đã vội chạy đến, đón nhận cái ôm của cô, giả vờ quở trách nhưng giọng cũng rất ấm áp:

- Ai da đứa trẻ này\, ỉ được ta yêu quý nên kiêu ngạo rồi này.

Con đó\, ai với con một ngày không gặp tựa tam thu chứ?

- Được rồi\, người không phải một ngày không gặp tựa tam thu\, là một ngày không gặp tựa tứ thu.