Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế

Chương 49: Hành Động Lén Lút

10/ 08/ 3049

Không bao lâu sau khi Đệ Tứ rời đi, cô cũng tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.

Mơ màng mở mắt, cô mắt vẫn mở hờ vì thấy chói do ánh sáng xuyên qua kẽ lá của cây ngân hạnh chiếu vào.

Dậy thì đã dậy rồi nhưng cô vẫn cứ nằm đó một lúc lâu cho mắt quen dần với ánh sáng rồi mới ngồi dậy.

Bắt gặp Tống Tử Ngôn vẫn đang ngồi tựa vào gốc cây mà ngủ, cô liền khẽ cười.

Bộ dáng khi ngủ của Tống Tử Ngôn quả thực rất yên bình nhưng cũng không thiếu nét mê người.

Ngồi lặng ở đó, cô chăm chú ngắm nhìn vầng trán cao, đôi lông mày, hàng mi rậm đen tuyền, chiếc mũi cao cùng với đôi môi có đường nét quyến rũ của Tống Tử Ngôn một lúc lâu.

Tự hỏi lòng mình đã bao lâu rồi không nhìn ngắm kỹ càng người con trai trước mặt như hôm nay, lòng cô lại bất chợt nhói lên một cái.

Đưa tay lên chạm nhẹ vào khuôn mặt tuấn tú của Tống Tử Ngôn, cô không kìm được lòng mà nhoài người về phía trước.

Đặt lên trán của Tống Tử Ngôn một nụ hôn nhẹ nhàng mà ấm áp, cô nhanh chóng lùi lại phía sau như thể sợ bị người khác nhìn thấy hoặc cùng có thể là cô sợ rằng anh sẽ tỉnh dậy.

Ngồi tựa đầu vào gốc cây, cô quay qua nhìn khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Tống Tử Ngôn mà khẽ nở nụ cười.

Cầm chiếc điện thoại mà khi nãy đã tiện tay bỏ một bên trên thảm cỏ lên tay, cô mở camera, hướng ống kính về phía Tống Tử Ngôn.

" Tách..."

Âm thanh của máy ảnh vang lên, một loạt ảnh đã được lưu vào trong máy của cô.

" Bộp..."

Đang vui vẻ xem những tấm ảnh vừa chụp được, cô chợt giật mình vì Tống Tử Ngôn đầu tựa vào vai cô, tim như ngừng mất một nhịp.

Tưởng rằng Tống Tử Ngôn đã tỉnh, cô vội vàng tắt máy nhưng quay xuống nhìn anh, cô mới biết anh vẫn đang say ngủ, có lẽ chỉ là ngồi không vững nên mới gục đầu xuống vai cô mà thôi.

Khẽ thở phào một cái, cô cứ để yên cho Tống Tử Ngôn tựa đầu vai mình như vậy, lấy điện thoại ra chụp thêm vài tấm ảnh của cô và anh.

Sau khi xem lại loạt ảnh kia, cô đã chọn ra hai bức ảnh vừa ý để đặt làm hình nền điện thoại.

Bức ảnh ở màn hình khóa, cô chọn tấm ảnh Tống Tử Ngôn tựa đầu vào thân cây làm hình nền còn ở màn hình chính, cô lấy bức ảnh anh tựa đầu vào vai cô làm hình nền.

Nhìn màn hình điện thoại, cô lại khẽ cười.

" Tinh..."

Điện thoại bất chợt rung lên một cái, cô nhìn vào thì thấy tin nhắn từ bạn của cô - Mộ Lê Nghi.

Mở tin nhắn ra, cô bất chợt ngạc nhiên trong vài giây vì nội dung tin nhắn.

" Tiểu Vy, ngày mai cậu có đi học không? Nếu mình không nhầm thì ngày mai là cậu hết hạn nghỉ phép rồi phải không?"

Nếu không có Mộ Lê Nghi nhắc, cô có lẽ cũng quên khuấy mất rằng ngày mai là đầu tuần, cô lại hết hạn nghỉ phép rồi nên phải bắt đầu đi học tiếp.

" Đi học sao? Cố Tư Thiên, xem ra chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi.

Hãy chờ xem, kiếp này tôi nhất định sẽ khiến anh phải hối hận."

Bí mật nở một nụ cười âm hiểm, cô nhanh tay bấm bàn phím, gửi đi một tin nhắn cho Mộ Lê Nghi:

" Mai mình hết hạn nghỉ phép, cũng phải đi học rồi.

Mai gặp sau nhé."

- Mai em đi học rồi à? Sáng mai anh đến đón em nhé?

Tin nhắn vừa gửi đi, tiếng nói của Tống Tử Ngôn liền vang lên khiến cô giật mình thót một cái, làm rơi luôn điện thoại xuống đất, thành ra nói lắp luôn:

- Anh...!anh tỉnh từ bao giờ vậy?

Cười khẽ, Tống Tử Ngôn ngồi thằng dậy, nhìn cô mà đáp lại:

- Vừa mới tỉnh thôi.

Mai anh đến đón em nhé?

Hỏi lại thêm một lần nữa, Tống Tử Ngôn vẻ mặt mong chờ, đợi cái gật đầu và câu đồng ý của cô như một đứa trẻ.

Đối diện với ánh mắt long lanh mong chờ của Tống Tử Ngôn, cô liền bật cười mà gật đầu:

- Được\, mai anh đến đón em đi.

- Uhm\, mai sẽ mang đến cho em trà sữa matcha mà em thích nhất.

Nhận được câu trả lời của cô, Tống Tử Ngôn liền cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô một cái.

Nhìn xuống đồng hồ trên tay, cô quay qua nói với Tống Tử Ngôn khi thấy đồng hồ đã chỉ 5 giờ 32 phút:

- Anh mau về đi\, sắp tối rồi\, đi đường sẽ nguy hiểm đấy.

Vì Lệ Gia cách Tống Gia khá xa, con đường gần như gấp đôi con đường đến Dạ Gia nên thời gian đi cũng khá lâu.

Tuy bây giờ vẫn còn là độ giữa thu nhưng trời cũng tối rất nhanh mà đi đường lại nguy hiểm nên cô cũng lo cho an nguy của Tống Tử Ngôn, do đó nhắc nhở anh luôn.

- Được\, vậy anh về trước.

Lát nữa em về cũng cẩn thận.

Tối nhớ gọi điện cho anh.

Trước câu hối thúc của cô, Tống Tử Ngôn cũng ngoan ngoãn nghe lời, đứng dậy trước rồi đỡ cô đứng dậy cùng.

Tay dắt tay cô, Tống Tử Ngôn vừa đi vừa dặn dò.

Đối mặt với câu nói của Tống Tử Ngôn, cô chỉ khe khẽ gật đầu, sau đó yên lặng mà cùng anh đi ra ngoài.

Chỉ một khoảng thời gian ngắn, xe của Tống Tử Ngôn đã đến nơi.

Đang định bước lên xe, Tống Tử Ngôn bất chợt lại quay lại, đặt lên trán cô một nụ hôn khiến cô ngạc nhiên đứng sững lại.

- Đáp lễ cho em.

Đi dường cẩn thận.

Nói xong, Tống Tử Ngôn liền lên xe, Đệ Ngũ cũng nhanh chóng lái xe đi còn cô lúc này mới mặt đỏ bừng.

Câu nói của Tống Tử Ngôn ban nãy khiến cô hiểu ra, anh hóa ra đã tỉnh từ lâu rồi nên mới biết cô đã hôn trộm anh.