10/ 08/ 3049
- Bảo bối\, đang làm gì vậy? Còn chưa đi ngủ sao?
Theo đúng lời căn dặn của Tống Tử Ngôn hồi chiều, cô trước khi đi ngủ đã gọi điện cho anh, mục đích cũng chẳng có gì ngoài chúc ngủ ngon cả.
Vừa bấm nút gọi được 2 giây, Tống Tử Ngôn đã lập tức bắt máy, như thể đã đợi điện thoại của cô từ rất lâu rồi vậy.
Giọng nói trầm ấm mà ôn nhu của Tống Tử Ngôn qua điện thoại vẫn không hề thay đổi, vô cùng êm tai và khiến cô yêu thích.
Ngồi trên giường cầm điện thoại, cô vừa nhìn góc quay của Tống Tử Ngôn liền biết anh vẫn đang chăm chỉ làm việc còn điện thoại thì đang để trên kệ đỡ điện thoại ở góc bên tay phải của anh.
- Còn không phải là trước khi đi ngủ thì gọi cho anh sao? Làm việc cũng đừng muộn quá\, sẽ có quầng thâm dưới mắt đấy\, em không thích đâu.
Miệng thì nói là không thích nhưng trong thâm tâm, cô lại chỉ mong Tống Tử Ngôn có thể trân trọng bản thân, giữ sức khỏe cho tốt mà thôi.
Cái cách tự hành hạ bản thân của Tống Tử Ngôn, cô từ nhỏ đã biết.
Là một kiểu người không biết lo lắng cho bản thân mà chỉ luôn nghĩ cho người khác, Tống Tử Ngôn mặc kệ bản thân có tàn tạ, tổn thương như thế nào vẫn luôn chỉ muốn cô an toàn, sống vui vẻ vô âu vô lo một đời.
Cười khẽ, Tống Tử Ngôn nhìn khuôn mặt có vài phần buồn ngủ của cô mà nói:
- Anh biết rồi\, em buồn ngủ thì mau ngủ đi.
Nhìn xem\, hai mắt của em đều dính lại với nhau rồi kìa\, mau ngủ đi.
Quả thật thì hai mắt của cô đều đã díu cả lại rồi, buồn ngủ không chịu được.
Chẳng biết vì lý do gì mà cô mặc dù buổi chiều đã ngủ đến gần 4 tiếng rồi mà đến tối vẫn còn buồn ngủ như vậy nữa.
Gật đầu khe khẽ, cô nhìn Tống Tử Ngôn, giọng nhẹ nhàng:
- Anh cũng mau đi ngủ đi\, sáng mai còn dậy đi học.
Trên lớp không được ngủ gật đâu\, đừng có quên.
Nói hết câu, chưa kịp để Tống Tử Ngôn đáp lời cô đã nói tiếp:
- Không bằng anh cũng đi ngủ cùng em đi\, đừng tắt máy.
Em nhìn anh ngủ\, chúng ta coi như cùng ngủ.
Ý tưởng mà cô đột nhiên nghĩ ra ấy vậy mà lại khiến Tống Tử Ngôn thấy hứng thú.
Khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo, Tống Tử Ngôn giọng trầm:
- Được a\, Bảo bối.
Nếu em đã thích như vậy\, anh sao không hể chiều em được chứ? Chúng ta coi như cùng nhau ngủ a.
Vừa nói xong, màn hình bên phía Tống Tử Ngôn đột nhiên rung lắc, cho thấy anh đã cầm điện thoại lên mà đi về phía phòng ngủ.
Không đến 5 phút sau, Tống Tử Ngôn đã nằm trên giường.
Đặt điện thoại bên cạnh đủ để quay được khuôn mặt của mình, Tống Tử Ngôn khẽ nhắm mắt:
- Anh đã đặt thời gian rồi\, sau 1 tiếng nữa điện thoại sẽ tự tắt\, em không cần lo đâu.
Mau ngủ đi\, anh cũng không muốn thấy dưới mắt em có quầng thâm đâu.
Nhìn Tống Tử Ngôn ngoan ngoãn nghe lời mà lên giường đi ngủ ngay, cô cũng phải bật cười vì sự nghe lời của anh.
Theo người ta nói, Tống Tử Ngôn chính là được gọi bằng cái danh thê nô đi.
Nằm xuống, để điện thoại ở góc quay quay được khuôn mặt mình giống như Tống Tử Ngôn, cô đắp chăn kín cổ, che cả môi.
Mắt nhắm lại, cô nhỏ giọng mà nói một câu cuối cùng:
- Ngôn\, ngủ ngon.
- Ngủ ngon.
Mắt thì đã nhắm lại nhưng Tống Tử Ngôn vẫn chưa ngủ mà câu nói của cô cũng không nhỏ đến mức người khác không nghe được nên ngay sau câu chúc ngủ ngon của cô là câu đáp lại của Tống Tử Ngôn.
Vì chứng sợ bóng tối, kể cả khi ngủ cô vẫn bật điện sáng trái ngược với khung cảnh tối mịt bên Tống Tử Ngôn.
- Tiểu Bảo bối này\, khi ngủ quả thật đáng yêu.
Không bao lâu sau, khi cô đã chìm hẳn vào giấc ngủ thì ở bên kia, Tống Tử Ngôn hóa ra vẫn chỉ giả ngủ mà thôi.
Khoảng chừng được 30 phút sau, Tống Tử Ngôn sau khi xác định rằng cô đã yên giấc thì mới ngồi dậy.
Nhìn cô khuôn mặt bình yên vô cùng đáng yêu, anh cũng chỉ khẽ cười mà nói nhỏ sau đó tắt máy.
Xuống giường, Tống Tử Ngôn bỏ điện thoại xuống bàn, nơi có kệ sạc không dây rồi đi về lại thư phòng của mình, tiếp tục công việc khi nãy còn dở dang của mình.
Sống theo cách của Tống Tử Ngôn cũng thật không dễ dàng.
Vì để cô yên tâm đi ngủ mà bản thâm anh phải giả như đã ngủ, sau đó lại phải tiếp tục công việc của mình, đến khi nào làm xong mới nghỉ ngơi.
Thói quen giả vờ ngủ này của Tống Tử Ngôn từ rất lâu rồi đã có, từ khi quen biết cô đều đã được đem ra sử dụng.
Khi ấy Tống Tử Ngôn cũng như lúc này, bị cô ép đi ngủ, bắt buộc phải để cô nhìn thấy anh đã ngủ mới yên tâm mà đi ngủ, Vì để lừa cô, Tống Tử Ngôn khi trước cũng đã hình thành một thói quen không tốt: 10 giờ tối đi ngủ, 11 giờ đêm tỉnh dậy làm việc cho đến khi nào hoàn thành công việc mới đi ngủ tiếp.
Cái thói quen này của Tống Tử Ngôn nếu để cô biết được, không tức giận đến mức giận anh vài ngày thì không được a.