Edit + Beta: Nhiên Nhi, Ngôn Ngôn, Hua
Lạc Ấn phong trần mệt mỏi mà chạy tới, rõ ràng một buổi tối còn chưa hết, mà anh lại cảm thấy như là đã qua rất lâu rồi. Ôm lấy gấu trúc đỏ nhỏ rồi đi theo mẹ, tỏ thái độ khá trịnh trọng: “Con muốn dẫn cậu ấy về.” Mẹ Lạc rõ ràng vẫn chưa hết hiểu lầm, lại nhìn bộ dạng gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm ngoan ngoãn vùi ở trong ngực của Lạc Ấn, ngoan đến mức đáng sợ, lại càng hoài nghi Lạc Ấn đã làm gì với nó.
Vì vậy ngay tại chỗ lạnh mặt, “Trễ rồi, mẹ thấy con cũng đừng về nữa, ngay mai rồi hãy nói tiếp.” Lạc Ấn thấy mẹ của mình hình như là có chuyện còn chưa nói, đành phải nhẹ nhàng gật đầu.
Anh đem theo một bộ y phục của mình tới đây cho gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm, để phòng ngừa vạn nhất lúc cậu thực sự biến hình mà cần đến. Anh ở đây giúp gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm đem chăn một lần nữa trải ra, đem con gấu nhét vào lấy chăn đắp lên, ở bên kia mẹ anh đứng cạnh cửa yên lặng quan sát hành động qua lại giữ anh và gấu trúc đỏ nhỏ, giống như làm tròn bổn phận của một cái camera giám sát. Lạc Ấn ở trong lòng thầm thở dài một hơi, vỗ vỗ đầu nhỏ của Điểm Điểm, “Anh sẽ trở lại ngay, em ngủ trước đi.” Nói xong liền đóng cửa lại cùng với mẹ mình đi vào thư phòng.
Còn chưa đợi anh mở miệng, mẹ Lạc đã nói trước, “Mẹ là tính toán như vậy, con dù sao việc học cũng bận rộn, Điểm Điểm đây, còn không bằng giao cho mẹ …”
“Mẹ,” Lạc Ấn thật sự không nhịn được ngắt lời bà, “Mẹ hiểu lầm việc này…Có phải là hơi nhiều phải không?”
Ngay từ đầu lúc mẹ Lạc muốn dẫn Điểm Điểm đi lúc anh còn có chút bức bách mơ hồ, đợi đến lúc não kịp phản ứng lại mẹ của mình đang nói gì, Lạc Ấn thật sự là vừa cảm thấy hoang đường vừa không khỏi mấy phần chột dạ. Hoang đường là mẹ anh vậy mà cảm thấy được mình có thể làm ra loại chuyện kia, cái loại năng lực này đúng là khác người mà, chột dạ chính là… Anh gần đây không hy vọng Hoàng Điểm Điểm biến ra hình người, còn không phải là do sợ cậu trở lại sẽ làm nhiễu loạn lòng mình sao.
Anh yêu thích Hoàng Điểm Điểm nhân loại kia, mà đối với gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm… Lạc Ấn cũng không thể nói chính xác, anh không phải là sợ mấy chuyện hoang đường khi có người yêu khác biệt, mà là do không tìm được phương thức phù hợp để sống chung với Hoàng Điểm Điểm. Đối với anh mà nói, yêu thích giống như là một cái công tắc, một khi bị tác động rồi, cảm tình, động lòng, thậm chí là tình dục cũng sẽ ở trên người của người đó mà không ngừng tăng lên, nhưng đối tượng khiến anh phải bật công tắc đột nhiên biến thành một động vật nhỏ lông bù xù, Lạc Ấn không muốn khiến cho bản thân trông quá vô lý, đành phải tàn nhẫn quyết tâm tạm thời tắt cái công tắc kia đi. Anh đương nhiên đau khổ, nhưng anh cũng không có biện pháo giải quyết tốt hơn, anh từng đọc rất nhiều sách, mà không có một quyển nào có thể hướng dẫn cho anh thử xem phải làm sao để yêu một yêu tinh. (
vậy thì anh nói sai rồi, anh chưa đọc ngôn tình hoặc đam mỹ nhé =))))))))) xạo riết quen điiii)
Mẹ Lạc nghe xong trầm mặc một hồi, Lạc Ấn cúi đầu, hai tay chà xát mặt của mình, thấp giọng nói rằng, “Con chỉ có thể xử lý tốt một loại tình cảm, đối với người hoặc là đối với gấu trúc đỏ nhỏ, nếu như không thể yêu cậu ấy, con thà tình nguyện bộ dạng của cậu ấy vẫn luôn là gấu trúc đỏ nhỏ.”
“Hai bộ dạng, đều không phải là cậu ấy sao? Nếu như con cảm thấy cậu ấy không hiểu được ý của con, con có thể dạy cậu ấy.”
Lạc Ấn vội la lên: “Con không thể dụ dỗ cậu ấy! Cậu ấy cái gì cũng không hiểu. Nếu như là bởi vì con dạy cậu ấy yêu, cậu ấy mới yêu con, vậy con với thằng lừa đảo khác nhau ở chỗ nào?”
Mẹ Lạc lúc này không biết nên vui mừng vì thái độ của con trai không hề thay đổi, hay là nên phát sầu vì con trai quá ngu xuẩn như thế, suy nghĩ một chút cuối cùng cũng nghĩ ra một câu trả lời hợp lý, “Con có nhớ hay không khi còn nhỏ thầy giáo có dạy con từ phát minh và phát hiện này khác nhau, đèn điện là được phát minh ra, bởi vì vốn là không tồn tại. Mà điện là được phát hiện, bởi vì cho dù là không có ai chỉ ra đó chính là điện, nó vẫn sẽ tồn tại như thế. Con là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường (*), không nhìn ra cậu ấy đã rất hiểu nhân tình sao, cậu ấy cũng không phải một động vật nhỏ đơn thuần đâu, cho nên mẹ mới sợ con đem cậu ấy thành một động vật mà sống chung, vậy coi như thật là không có nhân tính.”
Lạc Ấn ngẩn ra, “Mẹ là nói…”
Lạc mẹ làm một cái biểu tình trông khá dí dỏm, “Ừ hử.”
Lạc Ấn cố gắng khống chế bản thân nhưng vẫn là không có cách nào che giấu sự kích động, “Mẹ là nói, cậu ấy có tình cảm của nhân loại, cậu ấy yêu thích con, có đúng hay không?”
Mẹ Lạc hoài nghi mình không phải là mẹ ruột của anh, nhìn thấy anh kích động như biến thành một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, thế mà lại dâng lên một chút tâm tình không chịu được mà bỡn cợt thanh niên trẻ tuổi thanh tú đằm thắm ở trước mặt mình, “Trước tiên thì không có vấn đề gì, sau này, không nhất định.”
“Chỉ có thể là con.” Lạc Ấn vẫn không quen ở trước mặt mẹ mình mà nói ra lời như vậy, có chút ngượng ngùng, giọng điệu cũng rất kiên định, “Muộn rồi, mẹ cũng nên nghỉ ngơi đi, con trở lại tìm Điểm Điểm.”
Lạc mẹ không biết suy nghĩ cái gì… Vẻ mặt sinh động mà dặn dò một câu, “Cái kia, con nói đêm nay cũng ngủ ở phòng kia, hay là để cho cậu ấy biến thành người đi.” Bằng không thì khó tránh khỏi nàng lại muốn đi xem một vài thứ kì quái… Lão nhân gia thực sự là làm tổn thương trái tim người ta mà.