Tình tôi như ánh trăng cuối mùa

Chương 13 (Tt)

Phong Hoàng Đăng dừng xe trước Viện kiểm sát nhân dân tối cao, lấy ra một tập hồ sơ dày bao gồm những bằng chứng của Lý Vương và người của anh thu thập được. Đội lên đầu mũ lưỡi trai, khoác thêm một chiếc áo ngoài, anh bước xuống xe, đi thẳng vào trong cơ quan, đưa tập hồ sơ cho nhân viên lễ tân.

-“Chuyển cái này cho Viện trưởng giúp tôi”.

Xong việc, anh phóc lên xe, nhằm hướng Tòa án nhân dân tối cao chạy đến, tiếp tục làm việc tương tự. Lúc vừa từ Tòa án ra đến xe thì điện thoại đổ chuông. Anh nhếch một nụ cười khó hiểu trước khi bắt máy.

-“Xin chào?”.

-“Cậu là ai?”- giọng nói phía bên kia hình như hơi căng thẳng- “sao lại có được những thứ này?”.

-“Tại sao tôi lại không thể có? Những chuyện ông làm không chỉ có trời biết đất biết mình ông biết đâu”- anh ngồi vào xe, đóng sập cửa lại, giọng điệu dửng dưng bỡn cợt.

-“Mày muốn gì?”- giọng người đàn ông bên kia có vẻ đanh lại, chắc chắn là đang nổi giận, xem chừng cả lo sợ nữa.

-“Kìa, ông là người có học, ăn nói lịch sự một chút có được không?”.

-“Mày…mày…đi vào vấn đề chính đi. Mày cuối cùng là muốn cái gì?”- người đó nhịn không được mà hét lên, bởi vì tập hồ sơ đó phơi bày rành rành những chuyện thối tha của ông, lật giở ra đã thấy hôi hơn phân chó.

Phong Hoàng Đăng thu lại nụ cười, đáp lời bằng giọng nói sắc lạnh như gươm:

-“Hạ bệ Chánh án Tòa án nhân dân tối cao cho tôi, không làm được thì chính ông sẽ là người thay thế”.

Người phía bên kia hoảng loạn, thở dốc sợ hãi, một lúc sau mới có thể lên tiếng:

-“Tôi không đủ sức làm chuyện đó đâu”.

-“Xem ra tập hồ sơ đó chưa đủ tạo động lực cho ông. Được rồi, nếu ông không chê tôi sẽ tặng ông một món quà nhỏ trước”- anh ấn vào nút chờ, nhanh chóng lấy ra một chiếc điện thoại khác gọi cho Dương Trị An- “Đăng tin đó lên đi”. Tắt máy, anh vứt điện thoại kia xuống ghế bên cạnh, lại áp điện thoại này vào tai- “ông mở báo mạng lên đi, trang nào cũng được”- đầu dây bên kia im lặng một lúc, anh tiếp tục- “ông ngoan ngoãn từ đầu có phải tốt hơn không, sao lại biến tôi thành người ác?”.

-“Được rồi…được rồi…tôi sẽ cố”- bên kia khó nhọc thốt ra những lời đứt quãng, xem chừng ông ta thật sự bị dọa rồi.

-“Tôi sẽ chờ xem thành quả của ông. Tôi có điện thoại. Chào”.

Cuộc gọi mới là của Chánh án Tòa án nhân dân tối cao, Phong Hoàng Đăng nhướn mày khoái chí, ấn nút nghe, và lại diễn ra một cuộc đối thoại tương tự ban nãy. Nhưng ông Chánh án hình như biết điều hơn ông Viện trưởng, hoặc là yêu cầu của Phong Hoàng Đăng cũng là dự định ông ta sẵn muốn làm. Cùng ngồi chung một thuyền đâu hẳn là đồng chí. Có khi là kẻ thù đang đợi thời cơ để đẩy ta xuống nước mà thôi.

Phong Hoàng Đăng quẳng luôn chiếc điện thoại này quá ghế bên cạnh, nổ máy định phóng đi thì chuông điện thoại lại reo. Theo như số máy hiện trên màn hình thì là từ nước Mỹ.

Nước Mỹ?

…………….

-“Chúng ta có nên nói thẳng mọi thứ ra không?”

Phong Hoàng Quỳnh và Hoàng Thiên Đạt đứng đối diện nhau trong tiệm sách cũ. Giữa những cuốn sách ngả vàng, hai cặp mắt oán giận nhìn nhau.

-“Có gì cần phải nói?”- khuôn mặt Thiên Đạt cứng đờ không biểu hiện cảm xúc.

-“Về xuất thân của cậu, con người cậu, và cả kế hoạch của cậu”- Phong Hoàng Quỳnh nhìn thẳng vào đôi mắt đối diện, dáng vẻ quả quyết muốn nói rõ đến cùng.

-“Về mối hận của tôi với Phong gia? Chẳng phải cô đã biết rồi sao, vẫn còn thắc mắc?”- cậu nhướng mày, cảm thấy vô cùng chán ghét.

Cô lắc đầu.

-“Đúng là tôi không hiểu, chuyện bắt đầu là vì cậu oán hận Phong gia, nhưng tại sao lại nhằm vào tôi?”.

-“Tất nhiên phải là cô”- đôi mắt Hoàng Thiên Đạt trống rỗng không chút cảm xúc.

-“Tôi cũng như cậu, xuất phát đều là người vô tội”- cô nhíu mày, biết rõ tim mình đang uất hận.

-“Tôi không đủ sức đấu trực tiếp với Phong Tú. Phong Hoàng Đăng cũng chẳng có chuyện gì để đào bới. Vậy chỉ còn cô. Chỉ có làm cô đau khổ thì Phong Tú mới phải giày xéo tâm can”- cậu bình tĩnh giải đáp thắc mắc của người đối diện- “Cô và tôi bằng tuổi, vì cớ gì cô có một gia đình còn tôi lại không? Quả là không công bằng”.

-“Chính vì như thế nên cậu mới lấy nỗi đau của tôi ra phơi bày cho thiên hạ?”- cô cố kìm nén nước mắt, giả vờ bình thản- “Tôi mất mẹ từ lúc mới lọt lòng, lạc bố 15 năm, tuy mẹ nuôi cũng yêu thương tôi nhưng làm sao bằng tình thương ruột thịt. Tôi sống cô độc suốt 15 năm đó, lúc gặp một chàng trai có thể khiến tôi mỉm cười, tôi trao hết tình cảm, nào ngờ lại là anh trai ruột. Cậu không thể nào hiểu được đâu, nỗi đau đó nhức nhối như thế nào”- cô thả ra một hơi dài rồi lại tiếp tục- “Cậu nghĩ cuộc sống của tôi rất dễ dàng ư, không hề. Mỗi ngày thức dậy tôi đều phải cắn răng tẩy sạch bộ nhớ, có thế thì tôi mới tiếp tục sống được. Vậy mà đúng lúc tôi đã dần dần bình tâm, cậu đào bới tất cả lại rồi trưng trên mặt báo”- cô dừng lại một chút để điều chỉnh cảm xúc- “Cậu có thể nói nỗi đau của tôi chẳng là gì so với cậu. Nhưng vết thương nặng nhẹ thế nào đều cũng sẽ đau. Vết mổ ruột thừa cũng đau chẳng kém gì vết mổ u não. Cậu nghĩ vết thương của tôi là trò đùa để cậu bỡn cợt?”- cô phóng cái nhìn tia lửa lên người trước mặt, môi mím lại thành một đường kẻ lạnh lùng.

Hoàng Thiên Đạt dường như không chút dao động, cậu nheo mắt hỏi lại:

-“Thì sao? Tôi phải có trách nhiệm với cơn đau của cô?”

Phong Hoàng Quỳnh nhếch môi đỏ mọng cười khinh bỉ.

-“Nói theo kiểu cậu, bây giờ tôi hận Trần Gia Khánh cách dễ dàng nhất là tìm Trần Gia Anh trả thù? Cái cô gái yếu ớt không hiểu chuyện đó, tôi hành hạ cô ta thì Trần Gia Khánh sẽ đau lòng, tôi sẽ đạt được mục đích?”.

Cậu lặng thinh không biết nên trả lời thế nào, chẳng phải trước kia Phong Hoàng Quỳnh cũng ngây thơ trẻ dại như Trần Gia Anh bây giờ đó sao. Không để lộ ra là chính mình đang dao động, cậu nhẫn tâm hỏi lại:

-“Bây giờ cô đang oán hận tôi?”.

-“Đương nhiên là tôi căm ghét muốn xé cậu thành trăm mảnh, nhưng mà khốn nỗi tôi không đủ tư cách, Phong gia lấy đi của cậu quá nhiều”- dù là vô tình nhưng đó là mất mát không thể nào bù đắp.

Cậu hơi giật mình khi câu trả lời ngoài dự đoán, cô cũng hiểu cậu phải chịu bao nhiêu thương tổn?

-“Không phải quá nhiều mà là tất cả”- cậu tránh ánh mắt của cô, lơ đãng nhìn qua giá sách bên cạnh, buồn rầu thở dài.

Cô vẫn chờ đợi cậu nói tiếp, nhưng cậu lại gỗ đá kiên quyết không để lộ vết thương lòng.

-“Nhưng rồi cậu lại hại nhiều người khác như thế”- cô tiếp tục chất vấn.

Cậu cười khẩy lên một tiếng:

-“Tôi hại ai? Đó là cuộc chiến của gia đình mấy người với Trần Gia Khánh. Phong Hoàng Quỳnh, đừng quên chính cô là kẻ giăng bẫy Đinh phái, trực tiếp cầm dao đến Sắc bang. Bây giờ cô lại đổ hết tội lỗi lên đầu tôi?”.

-“Cậu đứng sau lưng Trần Gia Khánh giật dây”.

-“Tôi chẳng có vai trò gì cả. Kể cả không có tôi, cuộc chiến giữa các người vẫn khốc liệt như thế. Cô đánh giá tôi quá cao rồi, tôi làm gì đủ bản lĩnh để giật dây ông trùm ngành báo. Ông ta chỉ đang lợi dụng tôi thôi, tôi biết rõ, nhưng vì quá hận Phong gia nên tôi bắt buộc phải nhẫn nhịn”.

-“Cậu nghĩ là cậu vẫn còn trong sạch?”- Phong Hoàng Quỳnh châm biếm- “Tay tôi đã nhúng chàm rồi, tôi biết rõ, và tôi tự nguyện gánh vác tất cả trách nhiệm”- ánh mắt của cô như nhìn thấu tâm can người đối diện- “Chẳng phải cậu cũng nên nhìn thẳng vào tội lỗi của cậu và chịu trách nhiệm với những người bị cậu hại ư?” cô im lặng một chút rồi thở dài bước qua cậu bỏ đi. Cánh cửa gỗ cót két mở ra rồi lại cót két đóng lại.

Cậu ngồi trệt xuống sàn nhà, lưng tựa vào giá sách cũ, mắt nhắm hờ lại mệt mỏi. Vì loạt bài báo, cô muốn tìm ra thân thế của tôi nên lấy Đinh phái làm mồi nhử? Để đánh lạc hướng về quyển sổ ghi chép, nên cô cho người sang bằng Sắc bang? Cô bảo mọi chuyện là tại tôi? Tại tôi mà thuộc hạ Đinh phái và Sắc bang mới mất mạng?

Sao lại lỗi tại tôi được, tôi là người bắt đầu, nhưng chính mấy người định ra kết cục, không phải sao?

Tôi làm việc cho Trần Gia Khánh, tiếp tay cho lão phạm tội, bưng bít những chuyện thối tha của lão và đám cộng sự. Như vậy là xấu xa lắm sao? Xấu đến mức có thể so sánh với những kẻ trực tiếp cầm dao cứa cổ như mấy người?

Là mấy người hại chết cha mẹ tôi, biến tôi thành một đứa mồ côi không nhà cửa phải lang thang góc phố vỉa hè rồi bị đẩy vào cô nhi viện.

Là mấy người khiến tôi từ một đứa bé không rõ sự đời trở thành người nhẫn tâm và đầy toan tính.

Tôi đi đến bước đường này, tất cả là do mấy người gây nên.

Tôi trở nên xấu xa là do mấy người.

Tôi hại chết người khác cũng là do mấy người.

Tôi không muốn, ngàn lần không muốn làm tổn thương những người vô tội. Nhưng để báo thù Phong gia tôi không còn cách nào khác.

Đi chết đi, tất cả người của Phong gia chết hết đi.

Chỉ khi mấy người gặp bất hạnh thì tôi mới có thể thỏa mãn mà cười sung sướng.

Mấy người phải xuống địa ngục thì tôi mới cam lòng buông bỏ.

Chúng ta một sống một chết.

Tuyệt đối không thể song song cùng tồn tại.

Điện thoại khẽ rung, Hoàng Thiên Đạt hững hờ móc tay vào túi quần, số của Trần Gia Khánh hiện ra.

-“Đến tòa soạn nhanh đi”- chỉ vừa ấn nút nghe, chưa kịp để cậu nói gì người gọi đã gấp gáp ra lệnh.

Ông ta đang lo lắng?

Cậu nhăn mặt đứng dậy, đút điện thoại vào lại túi quần rồi nặng nề bước đi.

……………….

-“Có chuyện gì sao?”- vừa bước vào phòng Hoàng Thiên Đạt đã bật ra câu hỏi, bây giờ đứng trước mặt Trần Gia Khánh là một Hoàng Thiên Đạt khôn lanh và đầy toan tính, khác hẳn với người tâm trạng nặng nề lúc nãy ở cửa hàng sách cũ.

Trần Gia Khánh đang nhìn chăm chú vào màn hình laptop, cáu kỉnh trả lời:

-“Không biết tại sao mà ông Viện trưởng và ông Chánh án lại hục hặc với nhau, tình hình thì hai lão đang tìm cách hạ bệ nhau đấy. Chết tiệt, đang yên đang lành”.

-“Nếu vậy thì sếp khổ rồi, mỗi ngày phải có đến hơn chục đơn kiện tập đoàn do sếp bà đứng tên Chủ tịch”- Hoàng Thiên Đạt bĩu môi, thả mình xuống ghế sô pha, tự động rót trà.

-“Không phải nhắc, tôi đang xem lại toàn bộ đơn kiện đây”- ông ta liếc xéo Hoàng Thiên Đạt rồi lại tập trung vào dữ liệu trên máy tính.

Cậu chàng tóc đỏ khẽ nhún vai, cố che lấp bộ dáng dửng dưng bằng câu hỏi:

-“Chẳng phải bây giờ cần xử lý gấp các số liệu mới là cách tốt nhất sao? Nếu một trong hai hoặc giả cả hai lão đều bị hạ bệ, người mới lên thay lại không cùng phe cánh với sếp thì rắc rối lắm đấy”.

-“Tôi gọi cậu đến cũng là vì việc ấy đây, giao cả cho cậu”.

-“Tôi đâu biết gì về tình hình của tập đoàn”- cậu giật nảy.

-“Tôi sẽ gửi cho cậu những đơn kiện, cậu nghiên cứu xem vấn đề nằm ở đâu rồi đến tập đoàn giải quyết. Cậu có bằng kiểm toán còn gì. Giao cho người khác tôi không yên tâm”- Trần Gia Khánh nhìn về phía Hoàng Thiên Đạt, ánh mắt gấp gáp.

Ông tin tưởng tôi đến vậy sao?

Hay là nước ngập đến chân ông rồi?

Để xem, lần này tôi có điều khiển được ông không.

Đánh cược một chút nào.

-“Nhưng mà…”- cậu lên tiếng- “sếp nghĩ vấn đề chỉ ở trong sổ sách giấy tờ? Không đâu, sếp còn chuyện quan trọng hơn phải làm”- cậu đứng lên đi đến trước mặt Trần Gia Khánh.

-“Chuyện gì?”- ông ta cau mày hỏi.

-“Hòa giải”- giọng cậu bình thản, nhưng dường như người trước mặt không hiểu ý cậu- “theo tôi biết thì không chỉ vấn đề tài chính thôi đâu. Tiền đền bù đất, cưỡng ép người dân bán nhà trong khu vực xây sân golf, tai nạn công trường. Sếp phải đích thân đi hòa giải thì người ta mới rút đơn kiện. Đừng dại dột mà lại cưỡng ép, bẫy Phong gia giăng trước mặt sếp khá nhiều đấy”.

Như lời cô ta, để xem cậu có bản lĩnh giật dây Trần Gia Khánh?

Nếu nhân cơ hội này đem lại chút công bằng cho những người vô tội thì quá tốt.

Trần Gia Khánh nhìn người đứng trước mặt bằng ánh mắt nghi hoặc, ông ta chưa vội lên tiếng, mi tâm khẽ nheo lại như đang suy nghĩ.

-“Tôi sẽ cử người đi hòa giải. Đừng quên trên danh nghĩa tôi chẳng liên hệ gì đến tập đoàn đó, lý gì tôi lại phải đích thân đi”- giọng ông ta khó chịu, khuôn mặt nhăn nhó.

Cậu nhanh chóng chữa cháy:

-“Tôi nhầm lẫn giữa lý thuyết với thực tiễn rồi”.

-“Làm tốt chuyện của cậu đi. Tạm thời tôi sẽ để cậu toàn quyền điều khiển các phòng ban bên đó, nhanh chóng hợp thức hóa đống giấy tờ ấy càng sớm càng tốt”- Trần Gia Khánh sang sảng ra lệnh.

Một đốm sáng lóe lên trong đáy mắt, nhưng Hoàng Thiên Đạt cẩn thận giấu đi, cậu gật đầu.

-“Được rồi, tôi làm”.

Cậu quay người lại, nhếch khẽ một nụ cười kỳ quặc, trước khi ra khỏi phòng còn nói vọng lại:

-“Gửi gấp tài liệu cho tôi nhé, ngày mai tôi sẽ đến tập đoàn”.

Trần Gia Khánh không trả lời, chỉ lẳng lặng mở mail chọn lọc tài liệu rồi nhấp chuột vào.

Rầm một tiếng, cánh cửa đóng lại, trên màn hình hiện lên chữ ‘đã gửi’.

Trần Gia Khánh tin tưởng Hoàng Thiên Đạt sẽ không phản bội, vì ông ta biết rõ Hoàng Thiên Đạt căm hận Phong gia đến mức nào, cũng biết cậu ta luôn hiểu chỉ có ông mới có thể giúp cậu ta rửa mối hận đó.

Nhưng mục tiêu của con người, có phải hay không luôn biến đổi không ngừng?

Hôm nay thế này, ngày mai thế khác là chuyện không thể nào lường trước được.

‘Lòng sông đáy biển dễ dò. Nào ai lấy thước mà đo lòng người?”

Trần Gia Khánh, cuộc vui còn rất dài, sẽ có nhiều kịch tính mới xảy ra.

……………….

Trần Thiên Hòa ngồi trên chiếc xích đu màu trắng được đặt dưới tán me tây trong khu vườn đầy gió của nhà họ Trần. Cậu ta dán mắt vào màn hình điện thoại, thỉnh thoảng có một vài thao tác. Cảm nhận được có người đang đi tới, cậu ta tắt phụt điện thoại, ngẩng đầu lên.

Là Trần Gia Anh.

-“Nói thẳng đi, cậu rốt cuộc là muốn gì?”

Cô mặc một chiếc đầm liền màu trắng, tóc hơi xoăn nhuộm màu hạt dẻ. Cô đang đi tới, làn da trắng mịn nổi bật trong ánh chiều tà, gió thổi vài sợi tóc cô bay bay, cánh môi hồng đào mím chặt. Trần Thiên Đạt nhìn thấy cảnh đó, buột miệng cảm thán.

-“Chị đẹp quá!”.

Cô nhăn nhó khuôn mặt hồng hào, cánh môi khẽ nhếch lên:

-“Biến thái”.

Cậu cười cười, đứng dậy khỏi xích đu, giữ nguyên bộ mặt vô sỉ.

-“Tôi không có ý đồ gì xấu xa với chị đâu. Dù thế nào chúng ta cũng cùng dòng máu, lý nào tôi lại làm hại chị. Yên tâm. Chị ngồi đi”.

Cậu đút hai tay vào túi quần, khoanh tay đi đi lại lại, hếch mặt về phía xích đu.

-“Ngồi đi, rồi chúng ta nói chuyện”.

Sau một chút dùng dằng, Trần Gia Anh bước lại chỗ xích đu ngồi xuống, ánh nắng chiều màu cam sẫm lọt qua tán cây, chiếu lên mái tóc của cô, tạo nên cảnh tượng vô cùng rực rỡ.

-“Tôi nghe nói chị là một nhà thiết kế thời trang? Cuộc sống của chị vô cùng tốt đúng không?”.

Cô ngước đôi mắt phảng phất chút u buồn nhìn cậu đang đi lại phía trước.

-“Vì tôi sống quá tốt nên cậu tức giận, hận bố đã bỏ rơi cậu suốt hai mươi năm?”.

Cậu dãn đôi môi mỏng, nhún vai:

-“Có lẽ vậy chăng?”.

Cô ngập ngừng không biết phải đối đáp lại thế nào, chỉ biết người con trai đứng trước mặt là một người vô cùng đáng ghét, nhưng ngẫm kỹ lại cậu ta cũng vô cùng đáng thương.

-“Tôi…chỉ muốn nói là…”- cô nói không liền mạch, giọng run run- “…cậu đừng oán trách bố, cũng đừng làm loạn ngôi nhà này lên có được không?...nếu cậu có thiện chí…chúng ta có thể sống hòa hợp”- cô thật lòng mong mọi chuyện sẽ yên bình, cả người em này, dù cậu ta có đáng ghét thế nào thì cũng là con trai bố, bị bố bỏ rơi hơn hai mươi năm, cậu ta xứng đáng có được cuộc sống tốt, như cô.

Cậu im lặng, bước chầm chậm vô định quay lưng về phía cô, cúi đầu nhìn mũi giày, biểu hiện phức tạp.

Trần Gia Khánh, người xảo quyệt như ông lại có đứa con gái như thế này?

Ông làm sao nuôi dạy con gái tốt đến như thế?

Cô ta ngây thơ, thuần khiết lại quá đỗi chân thành.

Cô ta không biết một chút gì chuyện xấu xa của ông.

Tôi phải xử lý thế nào đây?

Tôi những tưởng sẽ nghiền nát gia đình này mà không mảy may dao động. Giờ đối mặt với cô gái khờ dại này, tôi bỗng thấy mình như là kẻ ác.

Thật buồn cười. Tôi đang sợ tổn thương con gái ông ư?

Tuyệt đối không.

Ông hại bao nhiêu người tan cửa nát nhà.

Mẹ con tôi thì không cần phải nói thêm, còn bao nhiêu người vô tội bị ông đày đọa để thỏa mãn mục đích của mình, gia đình lão gia Phong Tú cũng vì tính ích kỷ của ông mà ly biệt, Phong Hoàng Quỳnh đáng lý cũng sẽ trưởng thành tốt đẹp như con gái Trần Gia Anh của ông lại bị ông hại đến mức không thể lại bắt đầu.

Ông là hạng người táng tận lương tâm như thế, con gái ông lấy tư cách gì để người ta thương hại?

Chẳng có lý do gì tôi phải nương tay với cô ta.

Trần Gia Anh! Có oán trách thì hãy oán trách ông bố quý hóa của cô đi.

Lỗi của cô là đã làm con gái ông ta.

Chứng ấy thôi cũng đủ để cô không thể nhận được sự tha thứ của người đời.

-“Chị đã biết gì về mẹ con tôi chưa?”- cậu đột ngột hỏi.

Cô ấp úng:

-“Tôi chỉ biết là mẹ cậu đã chết”.

Cậu xoay người lại, thở dài:

-“Mẹ tôi là gái bán hoa. Chẳng có gì xấu xa hết phải không, khi mà cuộc sống không cho bà ấy cơ hội lựa chọn. Trần Gia Anh, không phải ai cũng tốt số như chị đâu”- cậu nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của cô khiến cô bối rối cúi đầu- “Bố chị có thói trăng hoa, những người qua tay ông ta không chỉ có mẹ tôi. Có trách thì nên trách bà ấy không cẩn thận để dính bầu, lại còn một mực sinh tôi ra”- nét mặt của cậu nhuốm màu buồn bã, ánh mặt trời cuối ngày chiếu vào làm hiện rõ biểu cảm đau đớn của cậu- “Chúng tôi sống không bằng một con chó. Chị không thể nào tưởng tượng ra được đâu. Đúng rồi, người sinh ra đã ngậm thìa vàng như chị làm sao hiểu được”.

Trần Gia Anh cảm giác như trái tim vỡ ra trong lồng ngực. Cô sinh ra đã là ở trong xã hội thượng lưu, làm gì biết tới những khổ cực của người nghèo. Người đang nói chuyện với cô đây, người đó có cùng dòng máu với cô, lại đã sống cuộc đời không bằng một con chó?

-“Từ nhỏ đến lớn không ai nhớ đến tên tôi, họ gọi tôi là ‘thằng con hoang của con điếm’”- cậu tiếp tục- “tôi chưa một giây phút có thể ngẩng cao đầu mà sống”- giọng cậu đều đều nhưng chất chứa nỗi đau không thể xóa bỏ.

Cô cắn cánh môi căng mọng, cố kìm nén giọt nước mắt sắp trào ra.

-“Tôi chỉ học hết cấp I thôi, chừng đó đã là quá sức với mẹ tôi. Sau đó tôi sống bằng các chiêu lừa lọc, móc túi. Cái cuộc sống khổ sở chẳng biết mình sẽ chết lúc nào”- cậu bật ra nụ cười giễu cợt quá khứ- “Lớn lên một chút nữa, tôi gia nhập một băng nhóm cho vay nặng lãi. Đấm đá ngang tàng, sống không có tương lai. Mỗi khi gặp phải băng nhóm khác hay làm gì khiến bọn đàn anh không vừa ý là bị đánh đến không ra hình thù con người. Tôi từng bị đánh bằng gậy đánh golf đấy, có kinh khủng không?”- cố nén hơi thở dài, cậu liếc nhìn người ngồi trên xích đu, Trần Gia Anh tay nắm chặt vạt váy, đôi mắt chực chờ sắp khóc- “Khoảng thời gian đó mẹ tôi lâm bệnh nặng, dường như các cơ quan trên cơ thể đều muốn đình chỉ hoạt động, cả tinh thần của bà nữa, tôi biết là bà chẳng muốn sống tiếp làm gì. Đến tận lúc sắp chết, bà mới nói cho tôi biết bố tôi là ai. Cái con người cao cao tại thượng kia, lúc mẹ tôi mang thai đã đến tìm ông ta nhưng ông ta tàn nhẫn hất mẹ tôi đi, chẳng mảy may ngó ngàng đến. Chị nói xem, cảm xúc của tôi như thế nào?”.

Hai người không hẹn mà gặp nhau ở tiếng thở dài não nề.

Mặt trời đã lặn, nhưng khu vườn lại được thắp sáng bởi những bóng đèn màu vàng chói mắt.

Trần Gia Anh mấp máy môi nhưng chẳng thể nói nên được câu nào.

-“Chị có hiểu gì về bố chị không?”- Trần Thiên Hòa nheo mắt hỏi- “Tôi tuy chưa tiếp xúc nhiều nhưng tôi hiểu lý do ông ta ruồng bỏ tôi. Đơn giản thôi, lúc đó ông ta đang trên đà danh vọng, ông ngoại chị vẫn còn sống, làm sao ông ta dám thừa nhận một đứa con hoang. Và còn, mẹ tôi, cũng như bao người phụ nữ khác lên giường cùng ông ta, ông ta không có bất cứ một chút tình cảm nào. Một người duy nhất ông ta yêu, chị biết không?”- cậu nhướn mày, nhìn khuôn mặt do đèn điện mà trở nên vàng vọt của người con gái trước mặt.

Sắc mặt cô trở nên trắng bệch, cơ thể run lên khẽ khẽ. Trần Gia Anh là một người chưa từng trải qua vấp váp, cô ta khó tiếp nhận chuyện đang diễn ra cũng là điều dễ hiểu. Chỉ sợ câu trả lời cô nghe được lại là điều cô không muốn nghe.

-“Không phải mẹ chị đâu”- cậu tàn nhẫn mỉm cười trêu chọc- “Người phụ nữ duy nhất ở trong tim ông ta. Không biết chị có biết Phong Hoàng Quỳnh? À chắc chắn là biết nhỉ? Người yêu cũ của Lâm Hoàng Huy- người chị đang theo đuổi. Không phải cô ta đâu, chị đừng lo, là mẹ của cô ta kia”- cậu liếc nhìn khuôn mặt hoảng loạn của Trần Gia Anh, cố không bật ra nụ cười hả hê- “Người ấy tên là Dương Hoàng Anh. Duy nhất chỉ có người ấy”- cậu kết thúc câu chuyện bằng cái tên xa lạ.

Quan sát Trần Gia Anh đang yếu ớt chống chọi với những thông tin bất ngờ, Trần Thiên Hòa trong khoảnh khắc thấy lòng mình chùng xuống.

Không được, phải vui lên chứ Trần Thiên Hòa.

Cô ta đã từ từ đi vào bẫy.

Sau này chính cô ta sẽ tự nguyện lún sâu hơn.

-“Ông ấy đúng là giỏi che giấu nhỉ? Sống cùng hai mươi mấy năm chị vẫn không hề biết tới. Vẫn còn nhiều điều chị không biết nữa. Nhưng tôi chẳng nói đâu”- Trần Thiên Hòa nghiêng đầu- “Vì tôi biết chị sẽ không chấp nhận được, cũng chẳng muốn làm tổn thương chị, chị gái à”- cậu chậm rãi xoay người bước đi, khuôn mặt vẽ ra nụ cười tàn độc, không quên ném lại một câu- “lúc nào chị sẵn sàng cứ đến tìm tôi. Tôi cho chị toàn quyền lựa chọn”.

Trần Gia Anh nhìn theo bóng người em trai cùng cha khác mẹ qua lớp nước mờ ảo từ bao giờ đã chiếm trọn đôi mắt. Cô ngồi bất động trong vườn. Lòng dạ rối tung, trái tim nhức nhối. Người bố mà cô tôn thờ bấy lâu nay là một kẻ trăng hoa, rũ bỏ cốt nhục vì không muốn ảnh hưởng đến sự nghiệp, khiến mẹ con họ phải sống những năm tháng khốn khó đau thương. Lại còn đến với mẹ cô chỉ vì muốn lợi dụng? Chỉ yêu duy nhất một người phụ nữ có tên Dương Hoàng Anh? Mà người ấy lại là mẹ của Phong Hoàng Quỳnh- cô gái mà cô suốt đời ghen tỵ vì độc chiếm trái tim Lâm Hoàng Huy? Thật quá sức tưởng tượng. Với một người có cuộc sống trải hoa như cô thì đúng là chuyện không thể ngờ.

Mọi chuyện cứ như là một lời nói dối.

Cuộc sống của cô đang bình lặng như mặt nước hồ thu như thế.

Bỗng nhiên người có tên Trần Thiên Hòa đó xuất hiện, làm xáo trộn hết thảy mọi thứ.

Còn nhiều chuyện cô không biết lắm sao?

Chuyện động trời đến mức cô không thể chấp nhận?

Gia đình này sẽ đi đến kết cục nào?

Đừng tan vỡ, làm ơn đừng tan vỡ. Mái ấm hai mươi mấy năm qua của cô tuyệt đối không phải là mảnh gỗ mục, đúng không?

Nước mắt thi nhau rơi xuống khuôn mặt trái xoan thanh tú, cô lắc mạnh đầu, cố gắng bám víu vào một tia hy vọng mong manh.