“Ta không thể chạm vào quá khứ, cũng không thể động đến tương lai, thứ duy nhất ta có thể điều khiển là hiện tại. Đã chạy rồi chi bằng chạy nhanh một chút. Dạng cưỡi ngựa xem hoa chỉ dành cho những kẻ vô công rỗi nghề. Dù đều là chiến thắng, nhưng chiến thắng nhanh chừng nào sẽ mang lại thêm nhiều hy vọng chừng ấy. Chẳng phải tốt hơn sao?”
-“Tránh ra, ta bảo tránh ra ngayyy”- Tạ Khải tức giận đến nổ đom đóm mắt, đám cấp dưới nhãi nhép này dám chặn ông không cho bước vào phòng tạm giam đặc biệt.
-“Xin thứ lỗi, nhưng sếp phó đã can dặn chúng tôi rất kỹ”- một người khổ sở giải thích- “tôi không dám làm trái lời”.
-“Vậy mấy người thà trái lời tôi còn hơn trái lời nó?”- ông giám đốc công an thành phố trợn trừng mắt đe dọa- “Tránh ra, không thì đến mười sếp phó của mấy người cũng không cứu nổi mấy người đâu?”
-“Xin ngài thông cảm cho chúng tôi một chút đi mà”- những nhân viên này là những người rất trung thành với Dương Triệu Quân, dù bị sức ép từ phía sếp trưởng vẫn một mực đứng chắn trước cửa phòng- “hay là ngài đợi một chút, tôi gọi điện cho sếp phó”.
-“Nực cười”- Tạ Khải vung chân đá mạnh vào tường- “bây giờ tôi làm việc còn phải xin phép thằng cấp phó nữa này ông trời”- ông ta vò đầu bứt tai, quả thật là bây giờ rất muốn giết người.
-“Alô, sếp phó, chuyện là sếp trưởng muốn vào phòng tạm giam của Lý Vương, chúng tôi nên làm thế nào?”
-“Đưa đây”- Tạ Khải giật phắt chiếc điện thoại trong tay cấp dưới, ông ta nghiến răng nhả từng chữ một- “Bảo bọn nó tránh ra, nếu không cả cậu tôi cũng giết đấy”.
-“Sếp, ông có việc gì cần gặp Lý Vương?”- giọng nói từ đầu giây bên kia đầy nghi ngờ.
-“Không lẽ cậu nghĩ tôi muốn giết nó, ngay tại sở cảnh sát? Ngoài chuyện đó ra, tôi muốn làm gì không cần cậu phải quản”.
Dương Triệu Quân phía bên kia vẫn còn đang phân vân thì một giọng nói lớn xen vào.
-“Cứ để ông ta vào đi, ông ta tuyệt đối sẽ không hại tôi đâu”- là Lý Vương hét lên phía sau cánh cửa.
Sự im lặng đồng nghĩa với sự đồng ý.
-“Ông tìm tôi có chuyện gì?”- Lý Vương nóng lòng hỏi.
Nhưng đối phương dường như không để ý vì vừa đóng cửa phòng ông ta đã vội tháo giày ném mạnh vào chiếc camera phía trên góc tường, tiếp đến là bật thiết bị dò tìm kiểm tra xem có máy nghe lén đặt trong phòng không. Xong xuôi đâu đó ông ta mới đến trước mặt Lý Vương chìa ra một chiếc điện thoại.
-“Phong Hoàng Đăng muốn gặp mày”.
Có điện thoại gọi tới, là cuộc gọi video. Lý Vương run rẩy bấm nút nghe rồi đưa điện thoại ra trước mặt. Trên màn hình mà gương mặt không chút cảm xúc của thiếu gia nhà họ Phong.
-“Ngài giám đốc, làm phiền ngài lánh mặt một chút”- dù lời lẽ nhún nhường nhưng giọng điệu lại mang tính đe dọa khiến Tạ Khải dù tức giận nhưng vẫn không thể không làm theo.
Ông ta nghiến răng bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại rồi đứng canh không cho ai lại gần.
-“Nghe cho rõ, tao chỉ hỏi một lần. Ông Thủ tướng, có bao giờ ông ta đến quán bar của mày?”
Lý Vương giật mình, mới một thời gian ngắn không gặp, cậu ta như vừa trám quanh người thêm cả chục lớp băng. So với Phong Hoàng Đăng ngông cuồng xông vào Sắc bang chém giết, cậu ta bây giờ dường như đã chín chắn hơn đôi phần.
-“Địa vị của người đó như thế mà lại có chuyện thân hành đến quán bar?”.
-“Mày có cung cấp gà cho lão không?”- Phong Hoàng Đăng trên màn hình đang nhìn chằm chằm vào Lý Vương khiến hắn không khỏi run sợ.
-“Không. Ông ta không có hứng thú với chuyện tình dục”- Lý Vương nhanh chóng trả lời.
Ánh mắt trên màn hình dò xét khuôn mặt hắn, một lúc sau mới tiếp tục hỏi.
-“Lão có quan hệ gì với Trần Gia Khánh?”.
-“Theo tôi biết thì là quan hệ làm ăn có qua có lại. Thủ tướng phê duyệt cho Trần Gia Khánh những dự án dễ dàng sinh lợi. Đổi lại Trần Gia Khánh là cái kho tiền không đáy của ông ta. Chắc chỉ có thế”.
-“Chắc chắn không chỉ có thể”- vẫn khuôn mặt lạnh đơ không lần mò được cảm xúc, Phong Hoàng Đăng nhướn mày dò xét- “nhớ kỹ lại đi, tao đã bảo không cần thử độ kiên nhẫn của tao”.
-“Có một lần Trần Gia Khánh khi say buột miệng: ‘Đến Thủ tướng tao đây cũng không sợ’”- Lý Vương nhanh chóng tiếp lời, xoa dịu cơn thịnh nộ sắp bùng cháy của Phong Hoàng Đăng, thật ra hắn không cố tình đưa đẩy như thế, hắn thừa biết giờ hắn là cá nằm trên thớt, không làm đẹp lòng Phong Hoàng Đăng thì chỉ có đường chết, nhưng hình như cái sự mặc cả đã ăn sâu vào máu thịt của hắn, khiến hắn vô thức chọc giận đối phương mà không hề hay biết- “Tôi đã cố sức lần mò thông tin. Chỉ biết rằng hình như con gái Thủ tướng du học bên Mỹ dính phốt dùng ma túy. Trần Gia Khánh giúp ông ta bưng bít chuyện này với giới truyền thông. Tôi không có bằng chứng nào hết. Tất cả chỉ là sự liên kết ước chừng một vài sự việc với nhau thôi”- Lý Vương bấy giờ thật thà thú nhận.
Phong Hoàng Đang trầm ngâm một chút rồi gật đầu.
-“Đưa bằng chứng tố cáo Chánh án Tòa án tối cao và Viện trưởng Viện kiểm sát tối cao đây, tao sẽ cho hai lão hạ bệ lẫn nhau”.
-“Cái đó trong đế đôi giày thứ ba và thứ tư hàng thứ hai từ dưới lên phía bên phải tủ giày tại nhà số 55/9 đường M. Ngôi nhà đó đứng tên mẹ kế của Lý Tống”.
-“Được rồi, tao sẽ liên lạc lại sau. Trả điện thoại cho Tạ Khải”- Hoàng Đăng lạnh nhạt ra lệnh.
-“Chờ chút, còn tôi và Lý Tống…”- Lý Vương vội vàng hỏi với.
-“Chúng mày tạm thời được an toàn”- Hoàng Đăng vô tình bấm nút tắt, màn hình điện thoại vụt đen ngòm trước đôi mắt sốt ruột của Lý Vương.
Dù có thế nào thì hãy cố mà sống. Còn người ắt còn cơ hội. Lão đại Sắc bang không tin sau đống bằng chứng hắn cung cấp Phong Hoàng Đăng có thể xuống tay giết chết hắn. Nếu thiếu gia nhà họ Phong máu lạnh như thế, hẳn hắn đã chết vào cái đêm đó tại quán bar rồi.
Hắn không hề có ý định phản trắc nữa. Hắn biết đó là người bây giờ hắn phải phục vụ, cũng là người hắn nên phục vụ. Dối gian bây giờ chỉ có thiệt cho hắn. Suy cho cùng, Phong Hoàng Đăng cũng rất xứng đáng để cho hắn phục vụ. Được rồi, làm người thành thật một lần nào Lý Vương. Bây giờ chỉ có thành thật mới cứu rỗi được cuộc đời mày thôi.
…………..
Đêm đã về khuya.
Cánh cổng sắt nặng trịch của biệt thự nhà họ Trần nặng nề mở ra rồi lại vụng về khép lại. Một bóng dáng loạng choạng băng qua sân, mở cửa chính rồi theo cầu thang lết lên lầu. Mùi rượu tỏa ra nồng nặc theo từng bước chân đi. Trần Gia Khánh ngồi ở trong phòng làm việc tại lầu 1, nghe rõ từng bước chân xiêu vẹo đang hướng lên lầu 2. Thằng con quái quỷ. Ông ngồi trầm ngâm trước kết quả xét nghiệm ADN đặt trên bàn. Hắn đích thị là giọt máu của ông. Cái thứ nghiệt chủng, bỗng dưng xuất hiện vào thời điểm nước sôi lửa bỏng lại còn dùng ánh mắt đe dọa ông phải đáp ứng mọi điều kiện hắn đưa ra. Đúng thật là hết nói nổi.
Tích tắc.
Đồng hồ trên bàn chỉ 2h đúng.
Trần Gia Khánh vẫn suy tư chưa có ý định đi ngủ.
Trần Thiên Hòa cuối cùng cũng lết lên được tới lầu 2, nhưng cậu ta không về phòng mình cuối hành lang mà lại dừng chân trước cửa phòng của Trần Gia Anh. Nhếch một nụ cười độc địa, cậu ta rút ra một chiếc kẹp tỉa từ trong túi, nhẹ nhàng đâm vào ổ khóa.
Tách.
Khóa bị phá.
Cậu ta nắm lấy tay đấm cửa xoay nhẹ nửa vòng.
Cửa mở.
Cậu ta loạng choạng bước vào rồi ngã vật ra giường, ôm chặt thân hình mềm mại kế bên.
Một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên, đánh thức tất cả mọi người trong ngôi biệt thự. Điện đồng loạt được mở sáng và những tiếng bước chân vội vã vang lên.
Trần Gia Khánh là người đầu tiên bước vào phòng. Chứng kiến cảnh con gái đang giãy dụa trong vòng tay của thằng chó chết bất động trên giường, đôi mắt ông dường như muốn tóe lửa. Ông xông tới nắm tóc Trần Thiên Hòa kéo mạnh ra, quăng thẳng tay xuống nền nhà. Cậu ta dường như có hơi cử động nhưng vẫn không thể nào chống mí mắt lên được, điều đó càng làm Trần Gia Khánh tức điên người. Lúc đó mọi người lần lượt chạy tới. Võ Tú Hân chạy đến bên giường ôm chặt con gái vẫn còn đang hoang mang sợ hãi. Cặp vợ chồng giúp việc cũng có mặt bên ngoài cửa sổ, e dè không biết phải làm gì.
-“Tôi phải làm sao với thằng con hoang của ông đây? Trời ơi, tôi muốn giết nó quá!”- Võ Tú Hân gào lên, sự tức giận làm mặt bà méo mó. Dù chuyện tối nay chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng nhưng ai biết rồi đây cái thằng khốn nạn kia sẽ gây ra chuyện tày đình gì tiếp theo.
-“Tỉnh lại cho tao, mày tỉnh lại cho tao”- Trần Gia Khánh đanh mặt đá vào thân thể Trần Thiên Hòa đang mê man dưới đất. Mùi rượu xộc vào mũi khiến mặt mày ông ta càng thêm nhăn nhó- “Khốn kiếp, mày dùng rượu làm càn rồi nằm lỳ ra đó giả điếc hả?”- ông ta mặt mày đỏ gay luôn miệng buông lời chửi thề.
Nhưng Trần Thiên Hòa vẫn nhất quyết nằm im bất động, vô tri như gỗ đá. Sau một hồi hai vợ chồng gào thét mắng chửi, cơn giận dữ dường như nguôi đi một chút, bấy giờ Trần Gia Khánh mới ra lệnh cho vợ chồng người giúp việc khiêng Thiên Hòa về phòng. Ông ta để vợ lại ngủ cùng con gái rồi quay lưng sập cửa đi về phòng làm việc.
Mặt khác ở căn phòng cuối hành lang, sau khi cặp vợ chồng giúp việc đặt Thiên Hòa xuống giường, điều chỉnh tư thế giúp cậu ta thoải mái một chút rồi họ lui ra, lúc chỉ còn lại một mình, Trần Thiên Hòa vẫn nhắm mắt nhưng môi lại nhếch lên vẽ ra một nụ cười khoái chí.
“Tôi đã bảo là sẽ khiến ngôi nhà này nát thành tương.
Trần Gia Khánh, trong khi ông ăn sung mặc sướng có vợ đẹp con xinh, tôi và mẹ tôi phải chui rúc ở khu ổ chuột không bằng một con chó. Tôi sẽ cho mấy người nếm thử mùi vị đó là như thế nào. Chỉ chúng tôi nếm thì quá là không công bằng.
Đường còn dài, người giàu chưa chắc sẽ giàu đến tận cuối đời.
Nếu thế thì đã không có câu ‘Lên voi xuống chó’”.
Buổi sáng.
Cả gia đình nhà họ Trần ngồi sẵn bên bàn ăn. Trần Gia Khánh ngồi ở vị trí gia chủ, hai tay căng rộng tờ nhật báo, biểu hiện sẵn sàng bùng nổ cơn cuồng nộ. Bên tay trái ông ta là Võ Tú Hân cùng con gái Gia Anh đang ngồi im lặng. Trần Thiên Hòa xuất hiện ở cửa, vẻ mặt nhã nhặn hiền lành. Cả ba người bên bàn ăn đồng loạt thay đổi sắc mặt, Trần Gia Anh là cuống cuồng và đề phòng, vợ chồng Trần Gia Khánh lại là biểu hiện muốn ăn tươi nuốt sống.
-“Mày…”- Võ Tú Hân nghiến răng ken két vì tức giận.
-“Dì…con xin lỗi, sáng nay con mới nghe thím Hồng kể lại. Đêm qua thật sự con say quá, chẳng biết mình làm gì”- Thiên Hòa ăn năn cúi đầu, hai tay nắm chặt vạt áo thể hiện sự sợ sệt.
-“Mày đúng thật là…”- Trần Gia Khánh cau mày, buông tờ báo xuống bàn.
-“Con biết là con có lỗi”- cậu ta bỗng dưng quỳ xuống- “con hứa là từ bây giờ con sẽ không động đến một giọt rượu nào”- khóe mắt ngấn nước, cậu ta nhìn về phía Gia Anh- “Chị hai, em xin lỗi, em không cố ý tổn hại chị. Từ bây giờ…từ bây giờ em sẽ bảo vệ chị”.
Gia Anh khinh bỉ nhìn người đang quỳ trước mặt. Một tiếng chị hai, hai tiếng chị hai giả tạo đến mức làm cô muốn ói. Đây có phải là kẻ ngông cuồng xông vào nhà cô nhận mình là con của bố, khăng khăng muốn ở lại trong nhà với nụ cười bỡn cợt không sợ trời không sợ đất; là kẻ dã thú tối qua đã dùng sức ôm cô thật chặt trên giường? Bây giờ lại đang quỵ lụy bày ra bộ dạng hiền lành cầu xin. Trần Thiên Hòa, rốt cuộc thì cậu là loại người gì?
Trần Gia Khánh thở dài chán ghét, đẩy ghế đứng lên, ông ta xách cặp bước ra phía cửa, khi đi ngang qua Thiên Hòa, ông ta ném lại một câu: “Đứng lên đi”.
Trần Thiên Hòa khoái trá cười thầm trong bụng.
…………………….
-“Con có gì cần giải thích với bố không?”- Phong Tú ngồi hút thuốc trên chiếc ghế mây đặt ở ban công, gió thổi ngược lại làm khói thuốc phả vào mặt ông, giọng ông khàn đục.
Phong Hoàng Đăng đứng cạnh chậu lộc vừng xù xì ngập ứ nước, tay chống lên thành ban công, ngửa mặt hứng từng đợt gió mát lành.
-“Con chẳng có gì để giải thích cả”- giọng anh bình thản, được gió đưa đến bên tai Phong Tú.
Ông thở ra nhè nhẹ, khói thuốc mờ ảo tỏa ra che lấp biểu cảm trên khuôn mặt.
-“Được rồi, nếu con hứa tự bảo vệ mình, bố sẽ không can thiệp”.
-“Vâng”- anh đáp mà không quay đầu lại, giọng lẫn vào trong gió.
-“Nhưng con không nên đưa Trị An đến đây, con phải nghĩ cho chú Kiệt một chút chứ”.
-“Con không để cậu ấy làm điều gì nguy hiểm đâu. À, con có gặp chú Tôn”.
-“Phải là bác Tôn, ông ấy hơn tuổi bố. Rồi ông ấy làm gì khiến con trở nên khác lạ như thế?”- Phong Tú chau mày, biết rõ lão Tôn là người nghiêm khắc và quả quyết như thế nào.
-“Chú ấy chỉ chỉ rõ ra sự thật thôi. Đúng thật là chú ấy quá lợi hại. Nếu không gác kiếm chắc hẳn chú ấy đã tranh giành vị trí lão đại giới hắc đạo với bố rồi”- Hoàng Đăng khẽ cười.
-“Mục tiêu của bố và ông ấy khác nhau”- Phong Tú lại hít một hơi thuốc. Là vì ông ấy muốn tốt cho con nhưng lại không có ý thức bảo vệ con, nghiêm khắc chỉ ra lỗi sai để con khắc phục mặc cho lòng con đau đớn. Là vì ông ấy muốn con chiến thắng nhưng không e sợ những bất trắc có thể xảy đến với con. Là vì ông ấy muốn con sử dụng hết khả năng của mình mà mặc kệ bàn tay con vấy máu. Là vì ông ấy yêu thương con nhưng không phải là tình yêu to lớn hơn cả sinh mạng. Như bố. Bố biết lòng con tràn ngập hận thù. Bố biết con không cam tâm buông bỏ. Nhưng hơn cả niềm khát khao thỏa mãn được uống máu kẻ thù, bố muốn con có thể ngẩng cao đầu mà sống với tâm hồn của người trong sạch. Hơn cả việc bắt kẻ giết chết mẹ con đền tội, bố muốn con đừng phung phí tuổi trẻ của mình. Bố muốn con sống bình thường như những thanh niên cùng trang lứa, làm việc, yêu đương, nhậu nhẹt, vui chơi, thậm chí là đánh nhau, cãi cọ. Bao nhiêu tội trạng cứ trút lên đầu bố, hai anh em phải sống thật tốt, chỉ mình bố đi trả thù cho mẹ là đủ rồi. Nhưng không được nữa rồi phải không, niềm hy vọng của bố ấy, khi con đã kiên quyết làm những gì con muốn, chấp nhận đánh cược cuộc đời mình? Đăng à, đã thế thì hãy làm đi, người bố này đủ bản lĩnh để bảo vệ con đến tận cùng.
-“Bố”- nhận ra sự im lặng bất thường Phong Hoàng Đăng quay người lại- có gì không ổn sao?”- hay sự so sánh của anh khiến bố phật lòng?
-“Không có gì đâu”- Phong Tú gảy nhẹ tàn thuốc vào chiếc gạt tàn trên bàn- “nhưng có làm gì thì cũng đừng trực tiếp ra mặt như ở Sắc bang. Nếu việc tự bảo vệ mình và em gái con còn làm không xong, đừng trách bố không nhân nhượng”.
Phong Hoàng Đăng nét mặt phức tạp, đút hai tay vào túi quần, gật đầu trả lời: “Con biết” rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Phong Tú một mình thở dài, cầm điện thoại nhấn gọi cho Phong Tuấn.
-“Vào phòng tôi”.
Sau câu nói đó chưa đến một phút Phong Tuấn đã xuất hiện bên chiếc ghế mây.
-“Lão gia”.
-“Bám sát hành động của Đăng, nhưng đừng can thiệp, xóa hết mọi dấu vết liên quan có thể buộc tội nó. Tất cả đều là do chính tôi làm. Cậu hiểu chứ?”- giọng Phong Tú sắc lạnh vang lên trong một buổi chiều ngút gió.
-“Vâng. Tôi hiểu”- Phong Tuấn gật đầu rồi rút lui sau cái khoát tay của lão gia Phong Tú.
Phong Tú châm thêm một điếu thuốc, hít rồi nhả khói tứ tung ra không khí. Bầu trời chuyển sắc. Mặt trời dần khuất sau những tòa nhà cao tầng. Ông ngả lưng ra thành ghế, nhắm mắt lại đôi phút rồi bỗng nhiên đứng bật dậy. Hai tiếng nữa chuyến bay đi Đài Loan của ông sẽ xuất phát.