Tình tôi như ánh trăng cuối mùa

Chương 15: Đánh Cược Vào Hiện Tại

“Đừng nghĩ đến chuyện quay đầu, phải kiên định tiến về phía trước. Nếu đã quyết tâm chơi đến cùng, hãy đánh cược tất cả vào phần thắng. Hướng tới mục tiêu chiến thắng, tuyệt đối không thể là người thua cuộc”.

Buổi sáng.

Hoàng Thiên Đạt xuất hiện ở toà nhà Võ Gia. Trông cậu ta nghiêm túc khác hẳn ngày thường. Cậu mặc sơ mi trắng với quần tây đen, kiểu trang phục này làm nổi bật lên ngoại hình mỹ nam của cậu nhưng cũng toát lên một vẻ khó gần khinh bạc, kết hợp cùng biểu cảm lãnh đạm trên khuôn mặt càng khiến người ta e dè.

Lúc Hoàng Thiên Đạt bước đến, cửa thang máy đang mở, cậu ta vô cảm bước vào khiến cô gái bên trong chăm chú nhìn một cách khó hiểu.

Cửa đóng.

Thang máy được bấm lên tầng cao nhất của toà nhà.

-“Tôi nghe nói cô vừa có một cậu em trai?”- cậu ta đột ngột lên tiếng làm người bên cạnh hơi giật mình.

Trần Gia Anh khẽ thở dài khi nghe câu hỏi, tâm trạng đột nhiên cáu kỉnh:

-“Đã biết rồi hà tất phải hỏi”- cô có biết người này, là phóng viên toà soạn Xã hội, lúc trước đến gặp bố cô có gặp qua vài lần- “Sao anh lại đến đây?”- cậu ta là nhân viên của bố, đâu phải của mẹ?

Cậu chàng tóc đỏ nhún vai:

-“Dĩ nhiên có chuyện phải làm nên mới đến”.

-“Chuyện gì?”- cô gặng hỏi.

Ánh mắt Hoàng Thiên Đạt khô khốc:

-“Cô không phải là sếp của tôi”.

Gia Anh hơi đỏ mặt, vừa ngượng vừa giận:

-“Anh không thể nể mặt tôi một chút được sao?”- dù gì cô cũng là con gái của Tổng biên tập, những nhân viên khác không ai không kiêng dè, thậm chí là nịnh bợ lời ngon ngọt, rốt cuộc anh ta là thể loại gì mà dám đối xử với cô như vậy?

Cậu nhếch một nụ cười chán ghét:

-“Hôm qua em trai cô cũng vừa nói với tôi như vậy. Hai người quả thật là rất giống nhau”.

Trần Gia Anh nén một hơi thở dài, chau mày cáu kỉnh:

-“Đừng nhắc đến cậu ta”.

-“Tại sao? Tôi thấy cậu ta thú vị đấy chứ”- Hoàng Thiên Đạt mỉm cười ẩn ý, cố tình châm chọc đối phương- “cậu ta thông minh hơn cô, hoặc ít ra là biết nhiều hơn cô”- thật sự thì cậu vô cùng chán ghét kiểu con gái quá sức thuần khiết không hiểu chuyện, họ nói những điều rất ngây ngô và luôn cần được giải thích, đã vậy lại còn nhìn đời bằng con mắt màu hồng, nghĩ mọi việc thật đơn giản. Trần Gia Anh chính xác là người như thế, trong sáng đến mức khiến người ta phát cáu.

Cô thoáng sững lại, không biết nên nói gì tiếp nữa. Trần Thiên Hoà quả thật là biết điều gì đó liên quan đến bố? Câu nói cuối cùng cậu ta ném lại hôm đó, dù cô luôn cố xoá nó ra khỏi bộ nhớ, thỉnh thoảng nó vẫn làm cô suy nghĩ khá nhiều. Có nên bước tới hay không, để biết rõ mọi điều về bố dù là chuyện kinh tởm nhất, hay giả khờ sống như trước đây để gia đình được yên ổn? Trần Gia Anh thấy bàn tay mình run rẩy, cô liếc nhìn con người phức tạp bên cạnh, mong mỏi một lời giải thích cho câu anh ta nói trước đó. Hoàng Thiên Đạt cảm nhận được cái nhìn đau đáu của cô, chỉ nhún vai nói lời vô thưởng vô phạt:

-“Sao cô không tự mình tìm hiểu lấy? Cô định sống dựa vào người khác đến khi nào?”- một tiếng ting vang lên khi giọng nói lạnh băng đó vừa dứt, cửa thang máy mở, cậu sải một bước dài đi ra, hứng chí quăng lại một câu khiến người nghe đắng lòng- “đám nhà giàu thật là vô tích sự”.

Cô nghiến răng cố ngăn dòng nước mắt sắp trào, cảm giác mình là con ngốc trong mắt người khác thật không dễ chịu chút nào. Một cách vội vàng, cô lục tìm điện thoại trong túi xách, lướt list danh bạ.

Tút tút tút…

Tiếng chuông đổ dài không người bắt máy.

Cửa thang máy đóng lại.

Cô cắn khẽ môi, vô thức bước loanh quanh trong thang máy.

Bắt máy nhanh đi, trước khi can đảm của tôi xẹp xuống và thay đổi quyết định.

Trần Thiên Hoà, nhanh lên!

-“A lô”- giọng nói phát ra từ ống nghe có phần hờ hững.

Gia Anh siết chặt chiếc điện thoại, nói vội vàng:

-“Gặp nhau đi, ngay bây giờ. Cậu có rảnh không? Mà cho dù không rảnh cũng phải gặp”.

-“Thật là bây giờ tôi đang bận lắm”- giọng nói đầu dây bên kia mang theo ý cười- “có chuyện gì mà chị gấp thế?”.

-“Đã nói không rảnh cũng phải gặp cơ mà. Tôi đợi cậu”- cô gằn giọng, và để người kia không có cơ hội nói lời từ chối, cô nhanh chóng tắt điện thoại, run rẩy bấm thang máy xuống tầng trệt.

Không để cho mình băn khoăn thêm nữa về quyết định vừa đưa ra, cô chạy vội ra xe lái thẳng tới quán cà phê đã hẹn.

Dù mới là buổi sáng, ấy vậy mà nắng đã rất gắt. Buồn cười ở chỗ là thể nào chiều tối cũng mưa. Kiểu thời tiết giao mùa thật khó chịu.

…………

Trần Thiên Hoà bước vào một quán café sang trọng, quán khá đông khách, cậu đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm, nhanh chóng bắt gặp hình ảnh Trần Gia Anh xinh đẹp nổi bật ngồi dưới ánh đèn chùm màu vàng dịu nhẹ. Cậu bước tới, tự nhiên kéo ghế ngồi đối diện, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang sốt sắng không thể che giấu của người chị cùng cha yếu đuối. Cậu thở dài, lấy tay vò đầu khó xử, không biết đáp lại ánh mắt đau đáu của cô như thế nào, cậu lảng tránh quay đầu nhìn vô định khắp quán. Một cách rất tình cờ, chếch về phía bên tay phải, cậu nhìn thấy những khuôn mặt rất quen. Không thể lẫn đi đâu được.

-“Đứng dậy, nhanh lên. Ra khỏi đây trước rồi nói”- cậu gấp gáp kéo tay cô. Chết tiệt, sao lại xui xẻo thế chứ.

Trần Gia Anh khó hiểu, nhưng trước khi cô có hành động phản kháng hoặc thắc mắc thì đã bị Trần Thiên Hoà dùng sức mạnh lôi đi. Và vì gần như bị lôi bừa đi như vậy, cô không làm chủ được hành động của mình, chân phải vấp vào chiếc ghế gỗ bên cạnh, tạo ra tình cảnh hơi hỗn độn. Điều đó khiến những người đàn ông Trần Thiên Hoà muốn tránh mặt chú ý.

-“Đại ca có thấy thằng đó rất quen không?”- một người lên tiếng.

Người được gọi là đại ca chau mày nhìn chằm chằm về phía Trần Thiên Hoà đang kéo tay Gia Anh bước đi vội vàng, ông ta chưa kịp lên tiếng, một người khác đã nói xen vào.

-“Là nó, chính xác là nó rồi”.

-“Ai cơ? Tôi nhìn rất quen nhưng không nhớ nổi”.

Cơ mặt của gã đại ca dần đanh lại, ông ta nghiến răng gầm lên một tiếng khiến không khí trong quán bỗng chốc trở nên nặng nề:

-“Thằng con hoang”.

Tất cả khách trong quán đồng loạt nhìn về phía ông ta bằng ánh mắt tò mò, nhưng rồi lại nhanh chóng tảng lờ, không ai muốn dây vào đám người đó, vừa nhìn cũng biết là dân giang hồ. Trần Thiên Hoà cũng bị giật mình bởi tiếng gầm đó, cậu ta sững người ra đôi chút rồi dứt khoát giật tay Trần Gia Anh chạy.

Không bỏ lỡ một giây nào, đám người kia dồn dập đứng dậy đuổi theo.

Ban đầu bị kéo đi như thế, Trần Gia Anh quả thực không hiểu nổi nên rất bực mình; đến khi nghe từ “thằng con hoang” vang lên, cô nghĩ là cô hiểu lý do khiến cậu ta làm thế, đám người kia…có lẽ là băng nhóm cho vay nặng lãi mà Trần Thiên Hoà đã nhắc đến. Nghĩ đến đó, cô cảm giác vô cùng khẩn trương, thậm chí đá luôn đôi giày cao gót đắt tiền để không làm lỡ nhịp chạy của Trần Thiên Hoà. Nhưng chạy trời không khỏi nắng, đám người kia nhanh chóng bắt kịp họ. Chúng có tất cả 7 người, một số mặc vest, số còn lại quần áo rất bụi đời, chắc hẳn là đàn em cấp thấp. Trần Thiên Hoà thở hắt ra, cảm thấy rất phiền phức. Bây giờ cậu là ai chứ? Là người của Phong gia- là Phong gia đó. Đám người này nếu biết được chắc chắn sẽ há hốc mồm mà quỳ vái dưới chân cậu xin tha thứ, nhưng khổ nỗi bên cạnh lại là Trần Gia Anh, nếu nói ra thì mọi chuyện sẽ be bét hết. Thậm chí còn không thể gọi bọn đàn em đến, làm lớn chuyện này tuyệt đối không phải là ý hay. Cậu chau mày, đẩy Trần Gia Anh ra phía sau lưng, phân vân không biết nên làm thế nào.

-“Thằng con hoang”- lão đại ca gằn giọng, bộ mặt dữ tợn nhìn trừng trừng Trần Thiên Hoà- “tao tóm được mày rồi”- lão ta cười rống lên, bộ dạng vô cùng đắc ý.

Bọn đàn em thấy vậy cũng hùa theo cười ha hả, chỉ chọt vào Trần Thiên Hoà mà châm chọc.

-“Thằng con hoang”.

-“Hahaaa thằng con hoang”.

Trần Gia Anh run rẩy níu lấy tấm lưng đang che chắn, chỉ mong sao thoát ra được chỗ này càng sớm càng tốt. Làm gì đây? Gọi cho bố sao? Không được, bố mà biết chuyện thì sẽ tuyệt đối không bao giờ chấp nhận Trần Thiên Hoà. Hay gọi mẹ? Lại càng không, mẹ sẽ giết chết Trần Thiên Hoà mất. Không biết có phải là vừa mới gặp không, nhưng không hiểu sao cô lại nghĩ tới Hoàng Thiên Đạt. Được rồi, anh ta có vẻ hiểu chuyện, lại còn biết chút ít về Trần Thiên Hoà, chắc sẽ ổn. Cô vội vã rút điện thoại, áp sát vào người Trần Thiên Hoà để bấm phím, tránh bọn người trước mặt nhìn thấy.

-“Mày lớn lên nhiều đấy nhỉ, thằng con hoang?”.

Thằng con hoang?

Trần Gia Anh cảm nhận tấm lưng cô đang dựa vào run lên, với tính cách của cậu ta thì chắc là phẫn nộ, cả đau đớn nữa, cậu ta nhạy cảm hơn nhiều so với vẻ bề ngoài. Cô thấy lòng chùng xuống, đứa em cùng cha khác mẹ của cô lại bị người ta trêu chọc là ‘thằng con hoang’?

Trần Thiên Hoà tay nắm chặt nổi rõ gân xanh, cậu ta nghiến răng, mặt đối mặt với lão đại ca cho vay nặng lãi.

-“Mấy người gọi ai là ‘thằng con hoang’”?- Không phải Trần Thiên Hoà mà chính là Trần Gia Anh lên tiếng. Cô bước chếch lên một bước, tay vẫn níu chặt áo Trần Thiên Hoà.

Cậu hơi giật mình khi giọng nói run rẩy đó vang lên. Cô ta nghĩ gì mà lại làm như vậy?

-“Tôi hỏi mấy người vừa mới gọi ai là ‘thằng con hoang’?”- chẳng hiểu lấy đâu ra dũng khí, cô đột nhiên hét lên.

Đám người trước mặt đơ mất vài giây, rồi đồng loạt nhìn nhau cười thích thú.

-“Xem ai vừa hét lên kìa, em gái bé bỏng kia ư?”- một thằng ôm bụng cười, nhìn chòng chọc vào cô bằng vẻ mặt biến thái.

-“Câm miệng”- Trần Thiên Hoà liếc gã bằng đôi mắt khô khốc vằn vện tia máu đỏ- “mày nói thêm một câu nữa tao lập tức cho mày xuống mồ”.

Lão đại ca nháy mắt, tiếp tục châm biếm:

-“Mày kiếm đâu ra cô bé xinh đẹp kia thế? Xem chừng cũng bản lĩnh đấy nhỉ? Tán nó bằng tiền ăn trộm của tao sao?”- lão thu hồi nụ cười, trợn mắt tức giận.

-“Số tiền đó cũng chỉ bằng tiền lương đáng lý mày phải trả cho tao thôi, chỉ khác một chỗ là tao trực tiếp lấy ra từ két sắt”- cậu nhếch môi, ném về phía lão cái nhìn quyết không nhượng bộ.

-“Hahahahaha”- lão ta cười gằn từng tiếng, tiếng cười đáng sợ hơn cả tiếng hét- “được lắm thằng con hoang”.

-“Không được phép gọi cậu ấy là ‘thằng con hoang’”- Trần Thiên Hoà còn chưa kịp đáp lại, người phía sau lưng đã điên tiết hét lên- “Cậu ấy có bố có mẹ, sao lại là ‘thằng con hoang’?”- cô cảm thấy ấm ức muốn khóc, cái từ ‘thằng con hoang’ sao mà khiến người ta đau lòng đến thế- “Tôi là chị gái của cậu ấy đây. Ông biết bố chúng tôi là ai không? Nghe rồi ông sẽ sợ phát khiếp cho mà xem. Bố chúng tôi có thể tiêu diệt mấy người dễ dàng như giết một con kiến”- cô bặm môi, thở dốc, bàn tay chuyển từ lưng áo lần đến bàn tay của người bên cạnh. Cô là chị gái cậu ấy, dù khác mẹ, dù mới gặp nhau một thời gian ngắn, dù có nhiều bất đồng, dù vì cậu ấy mà cuộc sống gia đình bị đảo lộn, đó vẫn em trai cô. Cô chẳng có tài cán gì để bảo vệ được cậu, thậm chí chỉ dám núp đằng sau lưng cậu, nhưng khi nghe thấy cái từ ‘thằng con hoang’ đó, cô chỉ hận một nỗi không giết hết được bọn chúng ngay lập tức.

Trần Thiên Hoà ngạc nhiên khi nghe những lời đó. Đừng mà Trần Gia Anh. Đừng khiến tôi chùn bước trong kế hoạch. Đừng khiến tôi trở thành kẻ phản bội. Đừng chấp nhận tôi, đừng bảo vệ tôi, đừng đặt niềm tin vào tôi. Cuối cùng tôi sẽ khiến cô thương tổn. Tôi sẽ làm tan nát mái ấm của cô. Tôi sẽ làm sụp đổ tập đoàn của mẹ cô. Tôi sẽ còn cướp mất bố cô nữa. Cho nên, tôi không xứng đáng để cô phải làm như vậy. Trần Gia Anh, xin đừng đối tốt với tôi, tuyệt đối đừng khiến tôi phải quay đầu.

-“Haha haha vài năm qua mày thu hoạch được nhiều đấy nhỉ? Nó là thằng siêu lừa đảo đó cô em, đừng mắc bẫy nó”- lão đại ca tiếp tục công kích.

-“Đừng dài dòng nữa, tóm lại là mày muốn gì?”- Trần Thiên Hoà tặc lưỡi, để kết thúc chuyện này chắc chẳng còn cách nào khác- “Lấy lại tiền? Hay bắt tao về lại làm nô lệ cho mày? Đừng hòng. Cả lũ xông vào đi”- cậu giật bàn tay ra khỏi tay Trần Gia Anh, đẩy cô về phía sau.

Tất cả là 6 người, trừ lão đại ca, đưa mắt ra hiệu cho nhau rồi đồng loạt xông vào. Trần Thiên Hoà không hề nao núng, cậu quét mắt một loạt qua đám người, canh đúng thời gian chúng đến, cậu vung chân, dùng sức, vẽ trong không khí nửa đường tròn. Ba trong số sáu gã dính phải cú đá đó với lực cực mạnh, ôm ngực ngã xuống; ba gã còn lại dính đòn sau, lực đạo nhẹ bớt, nên vẫn còn đủ sức để chiến đấu. Trần Gia Anh sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô hoang mang không biết phải làm sao, lại chẳng thế níu vào Trần Thiên Hoà đang tập trung đấm đá, cô bước thụt lùi, vô tình vấp phải cục đá, cô mừng rỡ, khẩn trương cúi xuống nhặt lên. Trần Thiên Hoà bận rộn xoay qua xoay lại đối phó cùng lúc sự tấn công từ ba phía. Cậu rất tự tin vào phần thắng, bởi vì Trần Thiên Hoà hiện tại không còn là thằng nhóc hăng máu chỉ biết đấm đá kiểu chợ búa, cậu đã trải qua khoá huấn luyện khắt nghiệt của Phong Tuấn, lại có mấy năm trải nghiệm thực tế ở đất Marcau, lực chiến của cậu tăng lên đáng kể. Đám giang hồ đường phố này đâu xứng đáng là đối thủ.

-“Mày phải biết, tao không còn là con chó vô dụng theo đuôi mày nữa rồi”- cậu cười gằn, dùng tay chém một nhát vào cổ của tên biến thái, gã đổ xuống, mắt trợn trừng.

Lão đại ca xanh mặt giận dữ. Khốn kiếp, tìm ra được tên trộm tiền lại chẳng thể xơ múi chút gì, không những vậy người của lão còn bị đánh tan tác. Mắt lão láo liên tìm kế, tranh thủ lúc hai tên đàn em còn sót lại cầm chân Trần Thiên Hoà, lão tiến đến phía người tự xưng là chị gái của thằng nhóc đáng chết kia.

-“Dừng lại. Động vào tôi hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy”- Trần Gia Anh run bắn người khi phát hiện ra mình là mục tiêu của lão đại ca, cô bước giật lùi, tay siết chặt cục đá phía sau lưng.

-“Sao nào? Bố mày có là ông trời thì tao đây cũng đếch sợ. Mày không phải doạ”- lão lù lù tiến đến, bộ mặt dữ tợn khiến Trần Gia Anh kinh hãi.

Trần Thiên Hoà liếc thấy tình hình, nhưng lại bị kìm chân bởi hai gã liều mạng. Cậu gấp gáp tung chiêu mạnh nhất để sớm kết thúc trận đấu không mong đợi.

Bốp.

Lúc thấy lão đại ca chỉ còn cách mình vài bước, Trần Gia Anh lấy hết tinh thần và sức mạnh vung tay nhắm thẳng vào đầu lão cục đá cô giấu sau lưng. Lão ta “Á” lên một tiếng, những giọt máu đỏ tươi rỉ ra, nối tiếp nhau thành dòng chảy xuống khuôn mặt gớm ghiếc. Lão điên người, tức khí bước nhanh hơn. Trần Gia Anh hoảng sợ lại càng bước lùi về phía sau.

-“Mày không thoát được đâu”- cơn giận của lão đã lên tới đỉnh điểm.

Lão chỉ còn cách Trần Gia Anh độ hai bước, đã rất gần, lão vung tay chuẩn bị tóm lấy cô. Bỗng…

Bộp.

Đó là tiếng cơ thể lão tiếp xúc với mặt đường. Trần Thiên Hoà đứng đằng sau, khoái chí quan sát lưng áo lão còn in nguyên dấu giày của cậu.

-“Đừng đánh đồng tao với lũ thảm hại chúng mày”- vừa nói cậu vừa bước qua người lão đi đến bên Trần Gia Anh, giọng cậu mang ý cười, lại có ý khinh bạc- “Dù chừng này chẳng thấm vào đâu so với mấy năm tao bị mày hành hạ, nhưng coi như tao nhân từ đi, từ nay tao và chúng mày chẳng dính dáng gì đến nhau. Đừng ngu mà lại đụng vào tao, kết cục không nhẹ nhàng như hôm nay đâu”.

Lão đại ca lồm cồm bò dậy, mắt đỏ ngầu nhìn người đối diện. Ngạc nhiên là hình như lão đang phấn kích, lão dùng tay phủi bụi trên quần áo, nhún vai đáp trả:

-“Đúng là kết cục không nhẹ nhàng đâu”.

Lão vừa dứt lời, hai chiếc ô tô đen xuất hiện với tốc độ cực khủng rồi đỗ phịch ngay bên cạnh. Mỗi xe 6 gã, tổng cộng là 12 gã, xô nhau bước ra, tay lăm lăm vũ khí.

-“Tao cũng đã phát triển hơn cái hồi bị mày trộm tiền rồi”- lão đắc ý, bước lùi ra sau phía bọn đàn em.

Trần Thiên Hoà tặc lưỡi, chuyện càng lúc càng rắc rối rồi đây. 12 người cậu hoàn toàn có thể đánh lại, dù cậu cũng sẽ thương tích đầy mình, nhưng dẫu sao cũng thắng. Khổ nỗi cậu còn phải bảo vệ Trần Gia Anh, lão đại ca chắc chắn sẽ thừa nước đục thả câu, lão là loại người gì cậu biết rất rõ, Trần Gia Anh rơi vào tay lão thì thật khủng khiếp, cậu không dám nghĩ tới trường hợp đó, một cô gái đơn thuần tốt đẹp như vậy, tuyệt đối không thể…không thể.

Thật sự là rất khó khăn cho Trần Thiên Hoà. Đám người kia tay lăm lăm vũ khí đang dần tiến đến. Cả cậu và cô đều run lẩy bẩy, bước giật lùi hoang mang.

Ngay lúc đó.

Ngay lúc mà hai người tuyệt vọng nhất.

Tiếng hú xe cảnh sát bỗng vang lên.

Không phải một, mà là một đoàn xe cảnh sát.

Đám cho vay nặng lãi bối rối, xô đẩy nhau loạn xạ tìm đường thoát thân.

Trần Thiên Hoà mỉm cười, quay qua nắm tay Trần Gia Anh chạy vào một ngõ nhỏ. Trốn đi bây giờ mới là thượng sách. Vào đồn cảnh sát cũng là chuyện chẳng tốt đẹp gì. Hôm nay xem như gặp may. Từ nay phải chuẩn bị sẵn phương thức đối phó, người của Phong gia rơi vào tình cảnh này thì thật thảm hại, trước mặt Trần Gia Anh lại càng thảm hại hơn vạn phần.

Mà khoan…Sao cậu phải nghĩ tới cảm nhận của cô ta?

Trần Thiên Hoà, mày đã quyết, tuyệt đối phải nhìn về phía trước để tiến lên.

……………

Cốc cốc.

Cửa mở.

-“Luật sư, có người muốn gặp anh”- Thư ký Trương đứng ở cửa, giọng nhẹ nhàng thông báo.

Lâm Hoàng Huy vẫn chăm chú bên bàn làm việc, không ngẩng đầu, hờ hững đáp lại.

-“Là ai?”

-“Nhìn trên danh thiếp thì phóng viên của báo Xã hội”.

Anh nhướng mày, chán ghét thở dài một hơi:

-“Nói với anh ta tôi không nhận lời phỏng vấn”.

-“Anh nhầm rồi”- thư ký Trương chưa kịp trả lời có đã người nói xen vào- “xin lỗi vì tự ý vào đây, nhưng tôi cần gặp anh. Tôi đến trên danh nghĩa đại diện tập đoàn Võ Gia”- người thanh niên trẻ có mái tóc đỏ rực nở một nụ cười xã giao, một tay xách cặp tài liệu, một tay xỏ túi quần.

Lâm Hoàng Huy ngẩng phắt đầu khi nghe đến cái tên Võ Gia, anh buông bút, dồn sự chú ý vào người đang đứng ở cửa. Cậu ta là đại diện của Võ Gia- cái tập đoàn bẩn thỉu được điều khiển bởi Trần Gia Khánh? Anh khẽ nhíu mày, cậu ta thuộc kiểu người rất lạ, hơn nữa…giọng nói đó lại rất quen.

-“Mời ngồi”- Lâm Hoàng Huy rời khỏi ghế xoay, bước đến bộ sô pha giữa phòng dành để tiếp khách- “Anh có thể giới thiệu đôi chút về anh và lý do anh đến đây?”- anh chăm chú nhìn vị khách không mời, cái nhìn dò xét và đầy nghi hoặc.

Người khách không hề bối rối trước biểu hiện chẳng có vẻ gì là thiện cảm của chủ nhân căn phòng, cậu ta ngồi thẳng lưng, đáp lại cái nhìn của vị luật sư bằng ánh mắt không nhân nhượng:

-“Tôi là Hoàng Thiên Đạt, đến đây với tư cách đại diện cho tập đoàn Võ Gia. Vụ kiện về tai nạn công trường anh đại diện cho người bị hại, chúng tôi muốn hoà giải”- cậu nói thẳng vào vấn đề, không hứng thú với việc vòng vo.

Lâm Hoàng Huy nhếch khẽ hàng lông mày rậm, thì ra là Trần Gia Khánh đang lo lắng chuyện kiện tụng, có phải là vì cuộc bầu cử sắp tới?

-“Phía chúng tôi không muốn hoà giải. Tại sao ư? Tai nạn đã xảy ra hơn một năm rồi, khoảng thời gian đó gia đình nạn nhân khốn khó thế nào, mấy người có thèm liếc mắt một cái không? Bây giờ Võ Gia có bỏ ra cả núi tiền đi nữa cũng vô dụng, chúng tôi không thể tha thứ cho loại không có tình người”.

Hoàng Thiên Đạt hít một hơi, chép miệng:

-“Lâm luật sư, anh đừng đứng trên địa vị của anh để trả lời vội vàng như vậy. Cuộc sống của họ khó khăn lắm đúng không, họ cần tiền, giờ người chết không thể sống lại, điều duy nhất có thể an ủi họ không phải tiền sao? Nếu chúng tôi chịu trách nhiệm hình sự, họ sẽ chỉ được 1/10 số tiền bây giờ chúng tôi đề nghị. Họ không phải thuộc tầng lớp thượng lưu không sợ chết đói chỉ chăm chăm đi đòi lẽ công bằng như anh đâu, họ cần phải sống, họ cần tiền”- cậu nhấn mạnh câu cuối, cố nén sự bực bội, anh ta không hiểu sao? Cậu bây giờ không đứng về phía Võ Gia, cậu chỉ muốn điều tốt nhất cho người bị hại, cậu đồng ý đi giải quyết mớ rắc rối này thay Trần Gia Khánh cũng chỉ để giúp những người thấp cố bé họng mà thôi.

Cơ mặt Lâm Hoàng Huy dần đanh lại, giọng anh thể hiện rõ sự khinh bỉ:

-“Và rồi để điều đó lặp lại với những người vô tội khác? Chỉ cần ném ra đống tiền là có thể mua được mạng người?”- anh hiểu rõ nỗi đau của gia đình họ, cũng hiểu rõ sự khốn khó của họ, nhưng như vậy thì quá dễ dãi cho bọn chúng rồi, thứ duy nhất chúng có là tiền, chúng dùng tiền để che lấp đi tội lỗi, có tiền chúng không cần đến lương tâm.

Hoàng Thiên Đạt nghiến răng, cố điều chỉnh cảm xúc trên khuôn mặt. Rồi chúng sẽ phải trả giá thôi. Anh không hiểu rõ tình hình hiện tại sao? Do đâu mà Toà án thụ lý những vụ kiện này- thứ mà trước đây họ xếp xó? Là vì Chánh án Toà án nhân dân tối cao và Viện trưởng Viện kiểm sát nhân dân tối cao đồng loạt bị hạ bệ, bộ máy tư pháp được thay mới. Chuyện này lại xảy ra ngay sau khi Phong gia tấn công Sắc bang- bang phái làm tay sai cho Trần Gia Khánh chuyên bí mật điều tra những chuyện thối tha của các quan chức cấp cao. Lâm Hoàng Huy, anh hiểu không? Là Phong gia đứng sau tất cả. Mục tiêu của họ là Trần Gia Khánh. Họ đang lên kế hoạch trả thù. Lý nào họ lại tha cho tập đoàn Võ Gia? Không sớm thì muộn, Võ Gia sẽ sụp đổ thôi, tội trạng của họ sẽ bị phơi bày tất thảy. Nên trước tiên, điều tốt nhất cho gia đình nạn nhân không phải là càng lấy được nhiều tiền càng tốt sao? Cậu đang làm điều đó đây. Vậy mà anh ta lại từ chối?

-“Lâm- đại- luật- sư?”- Hoàng Thiên Đạt vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lẽo, chỉ có giọng nói là dường như không còn bình tĩnh nổi- “hãy thể hiện bản lĩnh và lòng yêu công lý của anh vào chỗ khác đi. Tôi biết là anh đủ chứng cứ và lý lẽ để thắng tại phiên toà. Nhưng anh không hiểu, điều những người khốn khổ phải lo từng bữa cơm như họ cần nhất là gì”- câu nói khó nghe và biểu cảm phức tạp của cậu làm người đối diện cau mày, không hề bận tâm cậu cay nghiệt nói tiếp- “Còn nữa, hình như anh chẳng biết gì nhiều”.

Lâm Hoàng Huy ném về phía trước cái nhìn khó hiểu. Cậu ta là ai? Mục đích thật sự của cậu ta là gì? Hoàng Thiên Đạt? Cái tên này hình như không có trong bộ máy nhân sự của tập đoàn Võ Gia, trước đây chưa từng nghe nói, bỗng dưng lại xuất hiện với tư cách đại diện tập đoàn? Có khả năng cậu ta là người của Trần Gia Khánh? Trên danh nghĩa ông ta không dính dáng gì đến Võ Gia nhưng thực tế chính ông ta nắm quyền điều hành. Một điều nữa, giọng cậu ta nghe rất quen, cái quen này không phải là anh thường xuyên nghe thấy, mà chính là anh tự nhắc nhở mình phải nhớ lấy. Chính là kẻ nặc danh đó chăng, cái kẻ 4 năm trước gọi điện thoại nói với anh về mối tình đầu của Phong Hoàng Quỳnh? Không thể lẫn lộn được, giọng nói đó rất đặc biệt, mà dù có không đặc biệt anh cũng không cho phép mình quên đi. Đúng rồi, là kẻ đó. Đến tận cùng là cậu ta muốn làm gì?

-“Sao tôi có cảm giác…”- anh nhếch khẽ khoé môi mang ý khiêu khích- “anh đứng núi này trông núi nọ?”.

Hoàng Thiên Đạt nhún vai, biểu cảm vô thưởng vô phạt:

-“Tôi hy vọng là anh đã có câu trả lời”- thật ra mà nói cậu chẳng ưa gì người đàn ông này, mặc dù 4 năm trước chính nhờ anh ta mà kế hoạch của cậu thành công vang dội, nhưng nếu xét khách quan, loại đàn ông bạc bẽo như anh ta thật đáng bị chôn vùi- “Anh đừng nên nhìn đời bằng con mắt hạn hẹp như thế, những chuyện tưởng là độc lập đôi khi lại là mắt xích quan trọng để liên kết vấn đề vĩ mô. Không phải là dạy đời anh đâu, xem như lời khuyên đi, không được nữa thì là tôi nói nhảm”- lại còn tự cho mình thông minh? cậu cười khẩy, đặt lên bàn tập tài liệu, đẩy về phía trước- “Đây là số tiền Võ Gia có thể bỏ ra, có kèm theo cả biên bản hoà giải chúng tôi đã ký. Anh nên phán đoán thật đúng đắn rồi thống nhất lại với họ. Tôi chẳng còn gì muốn nói thêm”- cậu xách cặp đứng dậy, bước đi không để lại câu chào.

Lâm Hoàng Huy thở hắt ra nhìn tập tài liệu trước mặt, cảm nhận rõ sự giận dữ vì bất lực của chính mình. Rốt cuộc thì anh vẫn chỉ như đứa con nít tò mò không hiểu chuyện. Môi mím lại thành đường kẻ lạnh lùng, ánh mắt dán chặt vào các con số in trên giấy. Phải làm sao thì mới tốt? Đáp án của anh có khác với đáp án của những người khốn khổ đó? Anh chưa hề biết tới sự nghèo đói, cũng không tưởng tượng nổi cái sự đói khủng khiếp như thế nào?

“Lâm Hoàng Huy, có phải mày không có tư cách đi bảo vệ người khác?

Mày bảo thủ…

Và ngu ngốc nữa”.

Đúng rồi! Anh đâu có biết gì về cuộc chiến ngoài kia.

………………..

Hoàng Thiên Đạt sải những bước dài ra khỏi công ty luật lớn nhất cả nước, chép miệng tiếc rẻ cho cuộc thương thảo không được thuận lợi. Bốn năm trước anh ta là người cả tin, hoặc giả tình yêu đã che lấp lý trí khiến anh ta không chút đắn đo tin hết những lời cậu nói. Cậu nhịn không được mà khẽ bật cười, bốn năm sau cái ngày ấy, chính là lúc này, anh ta vẫn giữ nguyên bộ dạng gà mờ như thế, chỉ khác một điều là đã chọn cách ngược lại, anh ta nghi ngờ tất cả, bao gồm lòng tốt hiếm hoi của cậu.

“Lâm Hoàng Huy, anh bổ sung vào danh sách chứng minh cho quan điểm của tôi là đúng. Lũ nhà giàu thật vô tích sự. Từ lúc lọt lòng đã ngậm thìa vàng, ăn sung mặc sướng, đi đón về đưa, người thưa kẻ rước, chẳng cần lo toan, chẳng cần suy nghĩ, có khó khăn gì, có gây ra chuyện rắc rối gì đều dốc trách nhiệm hết qua cho kẻ hầu người hạ xử lý; tất cả phỏng có ích gì? Mãi cũng không trưởng thành lên được. Lớn lên bao nhiêu vẫn chỉ là lũ gà mờ, nhìn đời bằng cái nhìn ngây thơ, dại dột. Thật là khiến cho người ta phát chán”.

Cậu đưa cổ tay lên để nhìn đồng hồ, lòng bỗng dưng trở nên khẩn trương . Còn cả chục vụ kiện trước mắt cần giải quyết, nếu không ổn thoả cậu sẽ mất lòng tin của Trần Gia Khánh. Dù có vẻ tình cảnh của ông ta bây giờ như cá nằm trong lưới nhưng cậu không nghĩ ông ta dễ dàng đầu hàng như thế, cậu luôn cảm thấy ông ta đang chuẩn bị một mưu kế gì đó rất thâm độc. Trần Gia Khánh tuyệt không phải loại người nằm yên cho người ta đấm và ôm đầu chịu đòn. Trước tiên phải biết ông ta định làm gì đã, manh động vào lúc này người chịu thiệt chỉ là cậu. Hoàng Thiên Đạt tặc lưỡi, mở cửa xe ngồi xuống vị trí lái rồi sập cửa lại, đang định phóng đi thì chuông điện thoại reo. Liếc thấy tên người gọi, cậu khẽ nhăn mặt, hờ hững bấm nút nghe.

-“Là tôi, Trần Gia Anh”- giọng nói phía bên kia vang lên dè dặt.

-“Có chuyện gì?”- cậu thờ ơ, ngửa đầu dựa vào thành ghế, tay mệt mỏi day day vùng thái dương.

-“Tôi muốn cảm ơn anh về chuyện hôm trước”- cảm nhận sự chán ghét của người nghe máy, cô lại càng lúng túng.

-“Không có gì”.

-“Anh có thể đừng nói chuyện này với bố tôi được không? Sẽ rất rắc rối cho Trần Thiên Hoà”- cô nói nhanh, dường như là đang lấy hết can đảm.

Cơ mặt cậu khẽ giật, môi dãn ra thành một nụ cười độc địa.

-“Xem chừng cô đã chấp nhận cậu em trai đó”.

Trần Gia Anh không biết đáp lại thế nào, chính xác là không là biết mình đang nghĩ thế nào, mọi chuyện cứ bùng nhùng như cuộn len rối.

-“À thì…vâng…nhờ cả vào anh. Chào anh”.

-“Khoan”- Hoàng Thiên Đạt đột nhiên gọi giật, cậu ngồi thẳng lưng lại, mắt ánh lên một tia phức tạp- “cô có muốn biết tại sao tôi đến Võ Gia?”.

Trần Gia Anh khó hiều:

-“Hôm trước anh không chịu nói cơ mà”.

-“Bây giờ tôi nói”- đôi môi mỏng của cậu nhếch lên mang ý cười- “chúng ta có qua có lại”.

-“Tại sao tôi cần phải biết?”- cô vẫn không hiểu được lòng dạ người đàn ông đang cùng cô nói chuyện.

-“Trần Gia Anh, tất cả chỉ là chuyện của gia đình cô thôi”.

Lời nói của Hoàng Thiên Đạt tựa hồ liều thuốc phiện, dần dần dẫn dụ cô, không có lối thoát. Một câu chấm dứt hẳn sự nghi ngờ, đúng là cậu ta quá lợi hại.

-“Thật chứ?”- trong giọng cô có chút hoang mang nhưng rất nhanh trở nên dứt khoát - “Vậy được, anh nói đi”.

-“Là vì những vụ kiện”- Hoàng Thiên Đạt hứng thú với trò chơi mới- “3 vụ kiện tai nạn công trường, 2 vụ kiện cưỡng ép người dân bán nhà trong khu vực sân golf, 1 vụ quỵt tiền nhà thầu xây dựng, lại còn bị Viện kiểm sát khởi tố tội trốn thuế, hối lộ, buôn lậu. Đó là những gì Võ Gia đã làm. Hẳn cô cũng biết Võ Gia đứng tên mẹ cô nhưng thực chất bố cô mới là người quyết định. Sao nào, không thú vị ư?”- thiếu chút nữa là cậu đã bật cười, nhưng rất may đã dừng lại được, về lý về tình, cười bây giờ thật không đúng lúc.

Không có tiếng đáp trả, điện thoại chỉ vang lên từng nhịp thở nặng nề, Hoàng Thiên Đạt kiên nhẫn chờ đợi, phải mất một lúc Trần Gia Anh mới có thể bình tĩnh để tiếp tục:

-“Ý anh là gì?”- giọng cô run rẩy không thể che giấu. Những gì anh ta nói đều là thật? Thực sự là thật? Vậy có nghĩa là cô ăn sung mặc sướng nhờ những đồng tiền phạm pháp và bóc lột từ những người nghèo khổ? Cuộc sống ngỡ như lý tưởng này của cô, hoá ra lại thối hơn ống cống.

-“Cô đã biết điều muốn biết, bây giờ là yêu cầu của tôi”- Hoàng Thiên Đạt lấy lại ngữ khí nghiêm túc- “Hãy đặt máy nghe lén trong phòng làm việc của bố cô ở nhà, cẩn thận vào, đừng để ông ấy biết”.

-“Anh điên hả?”- cô hét lên- “anh biến tôi thành đứa con phản bội? Rốt cuộc là anh có mưu đồ gì?”- cô thừa biết, người đàn ông đang nói chuyện với cô đây không phải là người đơn giản.

-“Trần Gia Anh”- anh gằn giọng gọi- “đừng nhảy dựng lên như thế”- đã bảo anh rất ghét kiểu con gái như cô ta mà, thật quá phiền phức- “Từ những gì cô nghe được qua Trần Thiên Hoà và việc tôi vừa nói, tôi nghĩ cô đã biết bố cô là người như thế nào. Chắc là cô không muốn tin, nhưng tôi tin là cô có phán đoán của mình”.

-“Là sao? Là sao? Là sao?”- cô không nhịn được mà nức nở thành tiếng- “Anh không thể nói rõ ràng một chút sao? Tôi không biết gì hết, cũng chẳng phán đoán được. Hãy thuyết phục tôi đi. Kể rõ mọi thứ để thuyết phục tôi đi”- loa điện thoại phát ra tiếng khóc nghe rất đáng thương.

Hoàng Thiên Đạt thở dài, thật ra nếu có cách nào khác thì cậu cũng chẳng muốn kéo cô ta vào làm gì. Cô ta tuy không lanh lợi và hiểu chuyện, nhưng không phải thuộc loại độc ác tham lam như bố mẹ cô ta, cậu hoàn toàn không muốn tổn thương cô gái đó. Chỉ là…để biết rõ đường đi của Trần Gia Khánh, chẳng có cách nào khác ngoài lợi dụng Trần Gia Anh. Nhà riêng của ông ta, cậu không thể nào đặt chân đến; cậu có muôn ngàn cách theo dõi ông ta ở toà soạn, nhưng ở nhà thì cậu hoàn toàn bó tay; cậu cũng thừa hiểu, ông ta không ngu dại đến mức không biết điều đó, nên dĩ nhiên, những việc quan trọng ông ta chẳng bao giờ đem đến toà soạn để giải quyết. Trần Thiên Hoà vừa xuất hiện, tuy rõ ràng là muốn chống đối Trần Gia Khánh nhưng lại chưa nắm bắt được cậu ta là người của ai, nên nhờ đến cậu ta là vô cùng mạo hiểm. Nói tới nói lui vẫn là Trần Gia Anh tốt nhất. Trần Gia Khánh nằm mơ cũng không thể ngờ lại bị theo dõi bởi chính cô con gái rượu của ông ta.

Không thể vuột mất quan bài tốt như thế được. Được rồi, cô ta thiếu thuốc thì cậu sẽ cho cô ta thuốc, liều nhẹ quá thì cậu sẽ tăng cho nó mạnh thêm. Phải làm sao đến mức cô ta không muốn quay đầu lại.

-“Phong Hoàng Quỳnh, cô biết cô ta chứ? Bố cô đã huỷ hoại gia đình cô ta như thế nào, tôi nghĩ Trần Thiên Hoà sẽ kể rõ ràng mọi chuyện hơn tôi. Trần Gia Anh, làm người không phải nên có chút tình thương với đồng loại sao? Cô còn muốn bố cô hại thêm bao nhiêu người vô tội? Quyết định nhanh đi, đây là chuyện không thể chậm trễ”.

Điện thoại vẫn phát ra tiếng nức nở của Trần Gia Anh, Hoàng Thiên Đạt nóng giận siết chặt lấy điện thoại định buông lời chửi thề, ngay lúc đó giọng nói run rẩy của Trần Gia Anh cũng vang lên:

-“Bây giờ tôi đi gặp Trần Thiên Hoà, sau đó sẽ gọi lại cho anh”- vừa dứt lời cô nhanh chóng tắt máy.

Thật sự là phải đi đến nước này sao?

Chính tay cô…thật sự phải là chính tay cô phản bội bố cô ư?

Cuộc đời sao cứ muốn chơi khăm đẩy con người ta vào thế bí.

Trần Gia Anh thổn thức…

Không phải đâu cô gái à…

Là con người hãm hại nhau đấy thôi.

Một vòng luẩn quẩn mãi chẳng có điểm dừng.

Người này hại người kia, người kia lại lợi dụng người nọ,…cứ thế mà dần dần những đứa trẻ vô tội cũng bị cuốn vào.

Cay nghiệt quá phải không?

Nhưng cô đâu phải là người duy nhất?

Học cách chấp nhận đi.

Vì cuộc đời đã chỉ đích danh cô rồi.

………………

Phong Hoàng Quỳnh một mình đi đến điểm hẹn. Trời đã ngả về chiều, chiều của một ngày bị ảnh hưởng áp thấp nhiệt đới, gió ngút ngàn mang theo chút hơi lạnh. Cô đưa tay kéo lại chiếc áo len màu xám nhạt, mái tóc rối bù vì gió, bước dọc quanh quảng trường thành phố.

-“Lạnh không?”- một giọng nói trầm ấm nhưng vui vẻ vang lên phía sau lưng khiến Hoàng Quỳnh giật mình quay đầu lại- “Sao lại hẹn ở chỗ này? Tìm một nơi ấm áp trước đã rồi nói chuyện”- Dương Triệu Quân không cười nhưng ánh mắt dịu dàng của anh khiến cô không thể từ chối.

Cô ngước nhìn thân ảnh cao lớn của anh, từ mái tóc, khuôn mặt, đến bàn tay có những vết chai sần do thường xuyên cầm súng, tất cả thật thân thuộc, thân thuộc đến mức tê dại. Cô khẽ ồ một tiếng trong lòng, thì ra hai người đã từng thân thiết như vậy, thì ra Dương Triệu Quân đã từng là một phần rất quan trọng trong cuộc sống của cô. Cô cụp mắt, giấu hai tay vào túi áo, lặng lẽ bước theo anh.

Dương Triệu Quân cũng thinh lặng không nói gì thêm, anh đi ở phía hướng gió để che chắn cho người bên cạnh. Anh đã rất bất ngờ khi cô chủ động gọi điện, thậm chí là hẹn anh gặp mặt. Ở bệnh viện vài tháng trước, đó là lần cuối cùng họ gặp nhau. Anh không thể diễn tả được cảm xúc trong mình, dĩ nhiên là anh vui chứ, anh mong muốn được nhìn thấy cô đến phát điên lên được, nhưng anh cũng hiểu những việc xảy ra gần đây và lờ mờ đoán được lý do cho cuộc hẹn này, điều đó khiến anh mỏi mệt. Anh sợ phải nhìn thấy cô trong hình ảnh một người hận thù đánh mất cả lý trí, sợ phải đối đầu với cô, sợ cả những lời nói xa cách đến nhói lòng. Nếu có thể, anh ước mình chỉ giữ lại một Phong Hoàng Quỳnh của nhiều năm trước đây thôi, không gặp lại, không nhìn thấy…không bất lực nhìn thấy một Phong Hoàng Quỳnh thay đổi trước mắt, một người con gái lạnh lùng thẳng thừng từ chối sự bảo vệ của anh.

Hai người ngồi đối diện nhau trong quán café nhỏ ấm áp được trang trí bằng tông màu vàng dịu nhẹ và những bình hoa dại không tên màu tím nhạt. Hoàng Quỳnh dùng tay vuốt vuốt lại mái tóc bị gió thổi làm cho rối bù, lảng tránh ánh mắt của người trước mặt bằng cách nhìn lơ đãng những bức tranh vẽ chiếc ô màu vàng dưới cơn mưa được treo khắp bốn mặt tường. Có vẻ chủ quán đặc biệt thích ô và mưa chăng, hoặc giả người đó chỉ có thể vẽ được duy nhất hai thứ này- cô thầm nghĩ rồi chợt thấy buồn cười vì cái sự nhiều chuyện vô hại của mình. Dương Triệu Quân áp cả hai bàn tay vào ly café nóng, cố điều chỉnh ánh mắt để Hoàng Quỳnh không phải ngại ngùng. Anh cất giọng nhẹ tênh:

-“Em thử làm thế này đi, rất ấm và dễ chịu”.

Hoàng Quỳnh kéo mình lại với thực tại, phải cố gắng lắm cô mới ngăn bàn tay mình vô thức làm theo những gì anh nói. Anh không biết sao Dương Triệu Quân, chính anh là người khiến không gian ở đây trở nên ấm áp và dễ chịu.

-“Em gặp anh”- cô bắt đầu nói- “vì có chuyện muốn trao đổi”.

Một tia mệt mỏi thoáng lướt qua trong đôi mắt nâu mê hoặc của anh. Dù anh có cố lảng tránh, cố kéo dài thời gian thế nào đi nữa, người con gái trước mặt anh đây vẫn chỉ chăm chăm vào những vấn đề đau đầu nhức óc của giới giang hồ. Không thể sao Hoàng Quỳnh, chúng ta chỉ đơn thuần gặp nhau như những người bạn, thậm chí ngồi cùng nhau mà chẳng nói câu nào? Dù có thế nào thì vẫn tốt hơn thực tại bây giờ.

-“Được rồi, em cứ nói”- anh hơi kéo dãn đôi môi thành một nụ cười điềm tĩnh- “nhưng em có thể đừng làm mất lòng ly café thơm lừng này và cô chủ quán có lẽ là nhà văn kia không?”.

Một cách rất tự nhiên, cô bỗng thấy tâm trạng thoải mái hơn hẳn, không cố tự vấn ra lý do, cô làm theo lời anh nói, nhấp một ngụm café màu nâu sánh, cảm giác muốn lịm đi vì sự ngọt ngào làm thoả mãn mọi giác quan.

Giấu nhẹm cảm xúc đã lâu rồi cô không hề có ấy không để lọt vào mắt anh, cô bình tĩnh tiếp tục câu chuyện:

-“Anh có thể giúp em gặp Lý Vương? Đổi lại em sẽ bắt băng Tấn sẹo đang càn quấy an ninh thành phố cho anh. Chúng ta có qua có lại”.

Cô tự tin ngồi thẳng lưng, nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc chờ đợi câu trả lời.

Có vẻ em đã quen với những cuộc thoả hiệp. Em trưởng thành lên nhiều quá!

Anh đã muốn nói như vậy, thật đấy! Nhưng anh kìm lại được. Vì anh biết, những câu nói ấy bây giờ quá thừa thãi, cô chỉ chú ý vào mục đích của mình mà thôi.

-“Anh biết câu hỏi này hơi phiền toái, nhưng anh vẫn phải hỏi. Lý Vương không phải là tội phạm bình thường, hắn đang bị giam ở phòng đặc biệt, khá nhiều kẻ đang muốn thủ tiêu hắn. Tại sao em lại muốn gặp hắn?”

Cô quan sát nét mặt của anh, thấy anh hơi nhíu mày, môi khép lại vẻ không muốn cử động, đây là thói quen mỗi khi anh lâm vào thế khó xử. Không dưng cô cảm thấy thật khẩn trương.

-“Nếu em nói rõ lý do, anh có đồng ý với cuộc trao đổi này?”.

Anh ngồi trầm ngâm, không vội vã đưa ra câu trả lời. Khẽ hít vào một hơi thật sâu, anh đăm chiêu nhìn người con gái ngồi đối diện.

-“Em”- giọng anh ấm áp đến mức như vỗ nhẹ vào tim khiến cô bối rối- “biết rõ việc mình đang làm chứ?”

Chỉ một câu nói đó của anh thôi cũng suýt làm trái tim tưởng đã lạnh giá của cô tan chảy. Anh không hề nghĩ đến những khó khăn cũng như lợi ích của cuộc trao đổi, điều khiến anh nhọc lòng là sự an toàn của cô. Đâu thèm màng tới chuyện thiệt hơn, chỉ cần cô không làm điều gì nguy hiểm đánh mất bản thân, trăm lần ngàn lần anh tình nguyện giúp cô không tính toán.

Cô nghiến răng chặn những cảm xúc lạ lùng lẽ ra không nên có. Anh đang nhìn cô, đôi mắt thâm sâu ẩn chứa sự quan tâm không cách nào che giấu. Nhưng cô biết rõ một điều: cô hoàn toàn không xứng đáng.

-“Em biết”- cô đáp nhanh để che giấu sự run rẩy.

-“Vậy được, anh đồng ý”- anh gật nhẹ đầu, biểu hiện nghiêm túc sẵn sàng để nghe rõ ngọn ngành- “em nói đi”.

Cô hơi phân vân, việc này không nằm trong kế hoạch của cô. Cô không muốn để lộ quá nhiều dự định của mình cho người khác biết. Nhưng cái quái gì đã khiến cô thốt ra điều kiện ngu xuẩn ấy. Sợ anh không đồng ý? Thật chẳng giống cô chút nào. Cô thở dài, bất đắc dĩ lên tiếng:

-“Lý Vương, cả Tạ Khải nữa, đang làm việc cho Hoàng Đăng”- thấy anh hơi giật mình, cô nhún vai nói tiếp- “từ những tin tức Lý Vương cung cấp, Đăng hành động theo phán đoán của anh ấy. Em muốn biết anh ấy sẽ làm gì tiếp theo, để có thể chuẩn bị kế hoạch bảo vệ anh ấy”.

Dương Triệu Quân khoanh hai tay trước ngực, gật gật đầu như đã hiểu ý cô.

-“Và còn, Lý Vương trước đây là tay sai của Trần Gia Khánh. Hắn ta hẳn biết rõ quan hệ của Trần Gia Khánh với Hoàng Thiên Đạt, mối ràng buộc giữa họ, có thể cả những cái bẫy ông ta muốn giăng ra để thủ tiêu Hoàng Thiên Đạt lúc mọi việc xong xuôi. Em cần biết tất cả”.

Cô thành thật nói hết những suy tính trong lòng, không kịp nghĩ là mình có dại dột hay không.

Biểu cảm trên gương mặt anh có phần phức tạp. Anh tiếp nhận lý do của cô bằng đôi mắt sâu hút đầy vẻ bất an. Anh tuyệt đối không nghi ngờ gì cô, chỉ là những việc cô muốn làm đầy rẫy những rủi ro và bất trắc. Để bảo vệ người khác ta luôn phải đánh cược sự hiểm nguy của chính mình. Anh biết rõ cô hiểu điều này, nhưng bất chấp tất thảy…cô đã đưa ra quyết định. Anh cũng nên đưa ra một quyết định.

-“Nhưng mà…Hoàng Thiên Đạt là ai?”- anh thắc mắc.

-“Là kẻ đã viết loạt bài báo về em”- cô bình thản trả lời, điều này khiến anh kinh ngạc.

-“Là kẻ đó?”- giọng anh cao hơn hẳn lúc bình thường- “vậy sao em còn muốn bảo vệ hắn?”- anh không hiểu, thật sự không hiểu, chưa nói gì đến cô, cả anh cũng muốn chém hắn ta thành ngàn mảnh.

Trong tích tắc, đôi mắt cô nhuốm đầy vẻ bi thương. Vẫn là vậy, cô không thể ngăn mình tự nức nở khi nhắc đến chuyện này.

-“Phong gia nợ hắn quá nhiều”- hai bàn tay cô bấu chặt vào gấu áo, đến mức nổi rõ gân xanh- “em cảm thấy phần em trả vẫn còn chưa đủ”.

Thật sự là anh rất muốn bùng nổ cơn cáu giận bất chợt ào đến và đang thiêu đốt anh. Nhưng nhìn vào mắt cô, anh hiểu có những ẩn tình mà người ngoài cuộc như anh không có quyền chen vào để nói những lời xằng bậy ngu ngốc. Cô đã tự mình đưa ra quyết định, anh lấy tư cách gì mà đòi lên tiếng. Nghĩ thế nên anh im lặng.

Cô nhìn cái cách chịu đựng không cam lòng của anh, thấy hơi buồn cười. Phân vân không biết có nên kể rõ câu chuyện ấy cho anh nghe không. Cô nâng ly café, nhấp một ngụm nhỏ, để hương vị nồng nàn hoà tan những suy nghĩ mệt mỏi trong lòng. Đúng vào lúc cô vừa đưa ra quyết định sẽ kể rõ tận tường cho anh thì chuông điện thoại reo lên.

Là Dương Trị An.

-“A lô?”

-“Chị đang ngồi với Dương Triệu Quân có phải không? Lẽ nào chị muốn giăng bẫy để hạ bệ anh ta?”- giọng Dương Trị An có vẻ hào hứng, thông tin này khiến Hoàng Quỳnh giật thót làm ly café sóng sánh đổ cả ra ngoài. Triệu Quân thấy lạ trước phản ứng đó của cô, nhưng không muốn làm phiền, anh chỉ lẳng lặng rút khăn giấy đưa cho cô và lau chỗ bẩn trên bàn.

-“Ý cậu là sao?”- cô nhíu mày, nặng tay đặt ly café xuống.

-“Một đám cảnh sát vừa được điều động đến đó để bắt anh ta. Chị thừa biết là bị bắt gặp ngồi với chị anh ta có thể bị buộc vào bao nhiêu tội. Đang thắc mắc tại sao em biết đúng không? Đã bảo là em xâm nhập vào mọi đường dây…”

Không để ý Trị An vẫn còn đang luyên thuyên, Phong Hoàng Quỳnh vội vã khoá điện thoại. Chụp lấy bàn tay đang cẩn thận lau những giọt café bị rơi vãi trên bàn của Dương Triệu Quân, cô gấp gáp kéo anh đi.

Ting ting ting…

Là chuông điện thoại của Triệu Quân. Anh một tay mặc cho Hoàng Quỳnh lôi kéo, một tay cầm điện thoại áp vào tai.

-“Sếp đang ở đâu?”- đầu dây bên kia là giọng nói sốt sắng đầy vẻ lo lắng- “trốn nhanh đi, cảnh sát đang đến đấy, đừng để bị bắt gặp với Phong Hoàng Quỳnh…”.

Hiểu rõ lý do khiến Hoàng Quỳnh có những hành động kỳ lạ như thế, anh cũng nhanh chóng khoá điện thoại, đút vào túi quần. Bàn tay đang bị cô kéo đi của anh bỗng lật lại nắm chặt bàn tay nhỏ của cô. Sự ấm áp của anh truyền đến cô cảm giác tin tưởng không ngôn ngữ nào sánh kịp. Anh bước vội đến chỗ cô chủ quán đang ngồi vẽ những chiếc ô màu vàng, giọng khẩn trương:

-“Chúng tôi đang cần được giúp đỡ. Quán này có đường nào khác để ra ngoài không?”.

Thật may mắn, cô chủ quán quả thật là một nhà văn. Cô dễ dàng đưa ra phán đoán và tin tưởng vào phán đoán có phần hơi hy hữu trong cuộc sống đời thường của mình. Cô nhanh tay chỉ về phía cầu thang.

-“Trên gác có đấy, cửa là chiếc ô lớn nhất trên tường”.

Hai người chỉ kịp để lại câu cảm ơn vội vã rồi chạy nhanh theo hướng tay cô chủ quán chỉ.

Cô gái trẻ với chiếc kính cận không hề thắc mắc những việc vừa xảy ra, bởi cô tin vào phán đoán của mình cũng như những câu chữ rời rạc cô nghe được thừa sức để kết thành một câu chuyện hơi khó tìm nhưng là có thật. Cô cũng cảm thấy khẩn trương không thua gì hai nhân vật chính, bằng một hành động dứt khoát, cô bấm nút “xoá” dữ liệu trong CCTV, rồi nhanh nhẹn cầm khăn ra lau dọn chiếc bàn gỗ sơn trắng họ vừa ngồi. Cũng may là quán đang không có một người khách nào nữa cả. Xong xuôi đâu đấy, cô trở lại bên bức vẽ của mình, tô màu tiếp những chỗ còn dang dở. Miệng lầm bầm: “Tôi nhất định sẽ viết một câu chuyện về hai người, cái kết chắc chắn phải là happy ending rồi”. Cô gái mỉm cười- nụ cười trong trẻo như chính những giọt mưa cô thường hay vẽ.

Trên căn gác nhỏ nhưng ngăn nắp cô chủ quán dùng để sáng tác, Triệu Quân và Hoàng Quỳnh nhìn quanh bức tường sơn trắng để tìm ra chiếc ô lớn nhất dùng làm cửa thoát ra ngoài. Họ mau chóng tìm ra chiếc ô vàng lớn nhất đó, nhưng phải để ý kỹ mới nhận ra chóp ô chính là tay nắm cửa. Tiếng bước chân rầm rập ở tầng dưới càng khiến họ khấn trương hơn bao giờ hết. Cô biết, nếu bị bắt gặp trong hoàn cảnh này, anh sẽ vô cùng khốn đốn; cùng với một người như cô, anh có thể bị buộc tội cấu kết với xã hội đen, nhận hối lộ hoặc thậm chí là gián điệp. Cô không muốn mình là nguyên nhân phá hoại cuộc đời anh. Đó là lý do cô gấp gáp bỏ chạy. Cô không hề lo lắng gì cho chính mình, ngược lại chính bọn truy đuổi kia mới là người nên phải lo lắng, động đến cô chẳng khác gì bọn họ đang tuyên chiến với Phong gia, cái giá họ phải trả sẽ rất đắt, vả chăng cô không phải là mục tiêu trong cuộc viếng thăm bất chợt này. Là chúng nhằm vào anh.

Dương Triệu Quân đẩy nhẹ chiếc ô, cố không để phát ra một thanh âm nào, chiếc ô khẽ dịch chuyển, để lộ ra một khoảng trống vừa đủ một người chui qua. Anh đẩy cô qua trước, rồi cẩn thận luồn thân mình qua, nhẹ nhàng nhất có thể khép lại chiếc ô vào vị trí cũ. Bóng tối đen ngòm bao trùm lấy hai người, và họ tự hỏi không biết cô gái có vẻ đơn thuần dưới kia tạo ra lối đi bí ẩn này để làm cái gì. Không có một nguồn sáng nào, điện thoại cũng đã khoá vì sợ bị định vị, hai người chỉ có thể dò dẫm trong bóng tối tìm lối đi. Vừa khép xong chiếc ô, ngay lập tức việc anh làm đầu tiên là tìm kiếm bàn tay cô rồi siết chặt lấy. Cô nghe tim mình nhảy tưng lên một tiếng, chẳng biết là vì sao. Để che giấu sự lúng túng khiến cả người cô nóng rần lên, cô bước về phía trước một bước, nhưng thật không ngờ, đó lại là cầu thang đi xuống, bị hụt chân, cô chới với giữa không trung. Anh hoảng hốt giật bàn tay anh đang nắm lại, nhưng không kịp nữa, lực quán tính còn kéo luôn cả anh theo. Như một phản xạ không điều kiện, anh dang rộng hai tay ôm vòng quanh người cô, tránh cho cô khỏi bị thương ở mức anh có thể bảo vệ được. Thành ra người duy nhất tiếp đất là anh. Cảm nhận được sự bảo vệ của anh, lòng cô tràn ngập sự hối hận, không chỉ gây ra tình huống có thể đẩy anh vào vòng tù tội, lại còn không cẩn thận để anh vì bảo vệ mình mà bị thương. Tim cô vô tình thắt lại khiến đôi mắt vì không phòng vệ mà ứa ra hai giọt nước mặn chát, cô ngạc nhiên khi mình lại khóc vì người đàn ông đang một lòng một dạ ôm chặt mình này. Tiếng tiếp đất đau đớn của anh khiến cô chẳng thèm nghĩ ngợi gì mà liền dùng hai tay nãy giờ vẫn níu chặt ngực áo anh duỗi thẳng lên cao để ôm đầu anh lại. Ít ra đây là việc cô có thể làm để chia sẻ bớt thương tích cho anh. Cầu thang khá dài, cơ thể anh lăn tròn vòng này đến vòng khác không dừng lại được, mỗi bậc thang luôn làm cho cả người anh đau đớn và hằn lên đôi bàn tay mảnh dẻ của cô những vết bầm tím chồng chéo lên nhau. Cô nép trong lồng ngực rắn chắc của anh, có thể nghe thấy cả nhịp đập con tim anh, một cảm xúc kỳ lạ chảy tràn dọc khắp cơ thể đang được anh ôm siết. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần với anh như thế, sự ấm áp đầy tin cẩn của anh khiến cô trong một giây ích kỷ mong muốn tình huống này cứ kéo dài, lúc này cô không còn thấy đau ở hai bàn tay chút nào nữa. Hai người va phải một bức tường, vòng quay dừng lại. Cô thở hắt ra một cái nhẹ nhõm. Anh vội vã chụp lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng như nâng quả trứng mỏng.

-“Đau lắm đúng không? Sao em lại làm thế? Anh có thể chịu đựng được mà”- giọng anh nhỏ nhẹ hàm chứa sự quan tâm tuyệt đích, anh thà đau một mình còn hơn phải kéo theo cô cùng chia sẻ, chỉ cần cô được an toàn anh có thể chịu đựng được tất thảy.

Cả người cô bủn rủn như không còn chút sức lực, không phải vì đau, mấy năm qua rèn luyện dưới sự hướng dẫn nghiêm khắc của Phong Mỹ, vết thương lớn nhỏ nào cô cũng đã từng dính phải, một chút bầm tím ở tay thì có là gì. Cô trở nên yếu đuối như thế này là vì rung động trước tình cảm lặng lẽ mà nhiệt thành của anh- người cô cố tình lờ đi suốt bao nhiêu năm qua, người cô thừa biết là quan tâm cô nhưng cô lại giẫm đạp lên sự quan tâm đó. Dương Triệu Quân, sao anh có thể dành cho em một tình yêu đẹp đẽ đến như thế?

Một ý nghĩ vụt qua khiến cô xấu hổ mà đầu óc nóng ran. Cô muốn luôn được anh ôm như thế này, muốn được anh bảo vệ, muốn thoả sức yếu đuối để được anh nâng niu chống đỡ, muốn nũng nịu với anh, muốn nằm trong lồng ngực của anh tha hồ hít hà mùi bạc hà thơm mát của cơ thể anh. Cô không cách nào lý giải nổi, chỉ là…vô chừng cô muốn vậy thôi.

Cô bỗng nhiên không kìm lại được mà vòng đôi bàn tay đầy thương tích ôm chặt lấy anh, dụi mặt vào lồng ngực anh, nức nở không che giấu:

-“Không phải em cố tình lừa gạt anh đâu, thật đấy! Em không hề biết gì về chuyện này. Em gặp anh chỉ vì muốn trao đổi những vấn đề vừa nãy thôi. Em tuyệt đối không có ý hãm hại anh. Em nói thật”- giọng cô khàn đặc, khẩn trương giải thích, cô sợ bị anh hiểu nhầm, rốt cuộc thì cô cũng thấm thía mùi vị sợ mất anh. Buồn cười phải không, bấy lâu nay tìm mọi cách trốn tránh anh, giờ lại muốn được ở cạnh anh, sợ hãi đánh mất anh. Thật sự rất mâu thuẫn, nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Thế gian này vốn đầy rẫy những kiểu mâu thuấn như thế, thể như ta luôn lảng tránh việc mình đang lớn dần lên mỗi ngày vì sợ gánh vác nhiều trách nhiệm, rồi đến một ngày, mặc cho có hay không có chất xúc tác nào, ta mặc nhiên chấp nhận việc mình trưởng thành và thấy thế thật tốt, lúc đó ta nhìn lại thời trẻ dại của mình với cái nhìn bao dung và sẵn lòng tha thứ. Dù tâm lý con người có biến chuyển theo cách hình như rất vô lý, nhưng tuyệt đối không hề sai trái, cũng không là ngẫu nhiên, mọi chuyện đều có lý do nhất định của nó.

Trong tâm khảm anh rộn lên một niềm vui khó tả, nó lan toả nhanh chóng ra khắp từng tế bào và khiến khoé môi anh- dù đang rỉ máu- dãn ra thành một nụ cười hạnh phúc. Anh ôm cô chặt hơn, vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi:

-“Tất nhiên anh biết. Anh biết mà. Sao anh có thể nghi ngờ em được chứ? Anh luôn tin tưởng em vô điều kiện”- giọng anh nhẹ nhàng âu yếm như dỗ dành trẻ con- “Không phải do phía bên em đâu. Chắc là có thế lực chống đối ở sở cảnh sát. Mọi chuyện không sao rồi, em đừng lo lắng nữa. Anh không dễ dàng tiêu tùng vậy đâu”- anh nói nhỏ nhưng kiên định, truyền đến cô cảm giác an lòng.

Trong vòng tay anh, cô khẽ gật đầu, nhẹ bẫng như vừa nhấc được tảng đá lớn đè nặng trái tim. Cô ngước đầu lên nhìn anh, dù trong bóng tối chẳng nhìn thấy gì, nhưng cô cảm nhận được hơi thở anh đang rất gần.

-“Anh không sao chứ? Có đau chỗ nào không?”- cô hỏi, tay vẫn không nới lỏng khỏi cơ thể anh.

Chỉ một câu hỏi ấy của cô thôi cũng đủ khiến cơn đau nhức của anh hoàn toàn tan biến. Anh thầm nghĩ chẳng mấy chốc nữa thôi anh sẽ tan chảy ra thành nước vì niềm hạnh phúc đột ngột này mất.

-“Không sao. Anh cũng đâu xa lạ gì với những vết thương”.

Anh vuốt vuốt tóc cô, dễ chịu đến nỗi cô càng vùi sâu vào lòng anh hơn, quên bẵng hoàn cảnh và lý do đẩy họ đến chỗ này.

Tiếng bước chân rầm rập trên đầu kéo hai người ra khỏi cõi mộng. Chẳng nói chẳng rằng họ đỡ nhau đứng dậy, bỏ mặc cơn đau trên cơ thể, hai bàn tay nắm chặt lần mò tìm hướng cửa. Từ chân cầu thang, đi thẳng tầm độ 5 bước, họ đụng phải một cánh cửa gỗ. Trong bóng tối, anh lần tìm tay nắm cửa. Trực tiếp xô ngã cánh cửa gỗ này không phải là việc gì khó khăn, nhưng anh ngại gây ra tiếng động lớn, căn cứ vào tiếng bước chân, cảnh sát vẫn còn đang sục sạo đâu đó xung quanh quán café. Không mất nhiều thời gian để anh tìm ra chốt mở. Cánh cửa dẫn ra một con hẻm nhỏ với hai dãy nhà cũ kỹ nằm quay mặt vào nhau. Vì mới từ trong bóng tối dày đặc đột nhiên thấy được mặt trời, cả hai người xây xẩm mặt mày choáng váng. Họ đứng tựa vào nhau, phải mất vài phút cô mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

-“Được rồi, bây giờ chia ra đi. Anh đi hướng này, em hướng này”- cô tách hai bàn tay bầm tím ra hai hướng ngược nhau.

Anh thoáng một chút nuối tiếc, nhưng vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến anh hồi phục lại lý trí. Anh gật đầu:

-“Em đi cẩn thận. Về đến nhà gọi điện cho anh, được chứ?”.

Cô mỉm một nụ cười nhẹ thay cho câu trả lời rồi quay lưng bước đi.

-“Khoan”- anh gọi giật, níu lấy bàn tay cô- “Đừng cắt đứt liên lạc nhé! Anh sẽ tìm cách để em sớm gặp Lý Vương”- cô luôn mang đến cho anh cảm giác bất ổn, dù anh biết rõ cô là như thế và chuyện cô đột nhiên biến mất chẳng phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên, thì anh vẫn sợ hãi việc một ngày bặt tăm tin tức về cô.

Đối diện với đôi mắt nâu tràn ngập vẻ băn khoăn của anh, cô lại thấy day dứt vô cùng. Cô đã từng không một câu tạm biệt mà biến mất như chưa từng tồn tại trong cuộc đời anh như thế, cô có lại muốn lặp lại chuyện đó một lần nữa hay không?

-“Em biết rồi”- cô vỗ nhẹ vào bàn tay đang siết chặt lấy mình của anh, gật mạnh đầu để anh tin tưởng- “Đi thôi”.

Hai người, gần như cùng một lúc, quay lưng đi về hai hướng.

Ra khỏi con hẻm này, họ sẽ về lại với cuộc sống của mình, rồi bù đầu giải quyết đống công việc rắc rối, có thể bận rộn đến mức chẳng thể dành cho nhau một cuộc hẹn, dĩ nhiên là còn vì những bất trắc có tên và không tên khác mà họ không thể lường trước được, như hôm nay.

Nhưng sự việc xảy ra ngày hôm nay, trong căn phòng tối mịt không một tia sáng, họ sẽ ghi nhớ mãi, cái nắm tay thật chặt, vòng tay ôm ấm áp mà họ đã dành cho nhau.

Dù chẳng có gì là chắc chắn, kể cả con tim đang rung động này đây cũng có thể là bất chợt, nhưng có một sự thật mãi mãi là sự thật: đó là tình yêu…đã thật sự tồn tại giữa họ.

Dù đến cả những người trong cuộc cũng không thể ngờ được. Nhưng tình yêu trên thế gian này không phải vốn dĩ đã vậy sao?

Chỉ cần là tình yêu, mọi thứ đều có thể được chấp nhận.