Tình tôi như ánh trăng cuối mùa

Chương 19 (tt)

Chiều tà.

Sắc trời chạng vạng mơ hồ.

Vài vệt nắng đỏ sẫm yếu ớt còn sót lại, nhập nhoạng thứ ánh sáng kỳ dị khắp không gian.

Một chiếc ô tô đen lạng lách trên đường phố, uốn lượn mềm dẻo như dải lụa huyền bí. Phong Mỹ tay nắm chặt vô lăng, đôi mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn. Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng.

-Dương Trị An?- Phong Mỹ bắt máy.

-Chị đang ở đâu? Thiếu gia tìm chị.

-Hoàng Thiên Đạt gọi nói đã tìm ra Thủ tướng, tôi đang đi tới đó, nhắn lại với thiếu gia như vậy.

-Cái gì?- giọng một cô gái xen vào.

-Tiểu thư?- Phong Mỹ gọi.

-Chị một mình tới đó, không sợ hắn giăng bẫy? Chị nên nhớ Hoàng Thiên Đạt không ở phe chúng ta - Phong Hoàng Quỳnh giọng gấp gáp.

-Haha vẫn phải đi mới biết được- Phong Mỹ miệng cười nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh.

Có tiếng thở dài phát ra từ điện thoại.

-Chị tin hắn?

-Tôi tin phán đoán của mình- Phong Mỹ gằn giọng.

-Cẩn thận. Dù Hoàng Thiên Đạt không giở trò thì xung quanh Thủ tướng chắc chắn có đội quân bảo vệ hùng hậu- Hoàng Quỳnh nhắc nhở.

-Đó là lý do hắn gọi tôi. Tôi đã cho năm người đi cùng hắn tìm kiếm, nhưng họ không đủ tự tin đánh nhanh thắng gọn đám bảo vệ. Vả lại tôi cũng muốn tự tay xử lý lão già khốn nạn kia.

-Tôi biết rồi.

-Tiểu thư - Phong Mỹ gọi giật – Tôi không biết có về sớm được không. Đêm nay cô nhất định phải cẩn trọng, tự bảo vệ lấy mình.

Đầu dây bên kia im lặng.

Cuộc chiến sẽ diễn ra trong đêm nay. Lực lượng chính của Tống gia và Phong gia sẽ đấu nhau ở các mỏ vàng lớn. Công an thành phố liên kết với các thành phố khác canh giữ biên giới. Trần Thiên Hoà bảo vệ Boholand. Phong Mỹ, Hoàng Thiên Đạt nhằm vào Thủ tướng và Trần Gia Khánh. Khu biệt thự nhà họ Phong nghênh chiến với đội vũ trang và Tống gia. Tất cả, cùng một lúc, và tàn nhẫn không thua kém nhau.

Sau đêm nay, kẻ thắng người thua sẽ chỉ có một đáp án duy nhất.

-Chị cũng vậy. Tôi đợi chị- Phong Hoàng Quỳnh nói nhanh rồi cúp máy.

Phong Mỹ bật cười rồi trở mặt lạnh lùng, nghiến chặt răng.

-Tôi không thể chết được.

Phong Mỹ nghĩ tới khuôn mặt tươi cười của Phong Quý, bất giác siết tay thành nắm đấm.

-Tất cả chúng ta phải cùng sống.

Chiếc ô tô đen tăng tốc, như một con trăng khát máu đi tìm mồi.

Trời tối dần, không gian chỉ còn lại màu xám xịt đến bi thương.

Phong Mỹ nhấn mạnh chân phanh. Bánh xe ma sát mạnh với mặt đường phát ra tiếng kít chói tai. Xe vừa dừng cánh cửa bên ghế phụ đã bật mở. Hoàng Thiên Đạt mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai che gần nửa khuôn mặt, ngồi xuống cạnh Phong Mỹ rồi đóng cửa lại.

-Ở đâu?- Phong Mỹ nhíu mày.

Vẻ mặt Hoàng Thiên Đạt u ám, cậu ra hếch mặt về phía trước.

-Ngay tại toà nhà Chính phủ.

Phong Mỹ nhướng mày, nghiêng đầu nhìn toà nhà ở giữa khu đất rộng lớn, lẩm bẩm:

-Toàn cáo già với nhau cả.

-Vấn đề là bây giờ làm sao đột nhập vào đó- Hoàng Thiên Đạt thở dài, bàn tay siết chặt nổi rõ gân xanh.

Phong Mỹ gõ gõ ngón tay trên vô lăng, im lặng suy nghĩ.

-Người của tôi đâu?

-Đang cố gắng theo dõi từ các toà nhà xung quanh.

-Không giở trò đấy chứ?- Phong Mỹ quay nhìn người bên cạnh, vẻ mặt cùng ánh mắt thâm độc dò xét. Phong Mỹ là học trò của Dương Hoà, một thời đứng đầu phân nhánh miền Nam.

Hoàng Thiên Đạt hơi giật mình khi bắt gặp ánh mắt đó, cổ họng bất giác run lên.

-Cô điên à? Tôi giở trò để làm gì. Trần Gia Khánh từng muốn giết tôi- Hoàng Thiên Đạt vỗ vào ngực mình- lý nào tôi vẫn ở phe lão.

Phong Mỹ vẫn giữ ánh mắt dò xét, biểu hiện tàn ác khác hắn thường ngày.

-Tôi cũng từng muốn giết cậu.

Hoàng Thiên Đạt ngớ người, cảm thấy lạnh buốt dọc sống lưng, cậu quay mặt đi, thở dài.

-Okie.

Phong Mỹ nhướng mày, gấp rút chỉnh sửa trang phục, vừa nhìn đồng hồ vừa nói:

-Gọi họ cập nhật tình hình đi.

Hoàng Thiên Đạt lập tức nhấn bộ đàm.

-Alo các anh em, tình hình sao rồi?

Có tiếng đáp lại phát ra từ máy bộ đàm.

-Vẫn còn ở bên trong, không thấy ai đi ra.

-Okie.

Phong Mỹ gật đầu, buộc tóc gọn gàng, ôm chiếc ba lô màu đen.

-Thân thủ cậu tốt chứ?

Hoàng Thiên Đạt bối rối, ngượng ngùng trả lời:

-Khá ổn.

-Khá ổn? Có leo trèo được không?

-Được- Thiên Đạt gật đầu.

Phong Mỹ nhíu mày:

- Phải chắc chắn đấy. Tôi không rảnh để bảo vệ cậu đâu.

Hoàng Thiên Đạt tức giận, đáp lại cộc lốc.

-Tôi không cần.

Phong Mỹ nhún vai, giật lấy bộ đàm từ tay Hoàng Thiên Đạt.

-Mọi người tập trung xuống đây, ngay lập tức.

Trời đã tối hẳn, màu trời xám đậm gần như thành đen. Phong Mỹ trầm ngâm nhìn con đường trước mặt, gương mặt thoáng chút lo lắng.

-Kế hoạch của cô là gì?- Hoàng Thiên Đạt khẩn trương.

Phong Mỹ không thèm nhìn qua người bên cạnh, chỉ trả lời qua loa.

-Bắt cóc.

-Bắt cóc? Bằng cách nào? Chúng ta chỉ có bảy người, đội bảo vệ trong kia rất đông. Bắt được ông ta rồi có đem ra ngoài được không?

Phong Mỹ nhếch môi cười, lôi từ trong balo ra hai cái còng bằng sắt.

-Chỉ cần mang cái này vào cổ ông ta thôi, ông ta sẽ tự nguyện đi theo mà không dám hó hé.

Hoàng Thiên Đạt tò mò sờ vào cái còng. Phong Mỹ giật lại, cất vào balo.

-Chìa khoá được mã hoá không thể thay thế. Bên trong có chứa thuốc nổ, cưa cắt một phát là nổ bùm ngay. Việc cần làm là phải vượt qua hàng rào bảo vệ để tiếp cận ông ta.

Hoàng Thiên Đạt gật đầu.

-Tôi hiểu rồi.

Phong Mỹ đeo balo lên vai, mở cửa xe.

-Đi thôi, mọi người tới rồi.

Hoàng Thiên Đạt hít một hơi dài, tay siết thành nấm đấm, mở cửa xuống xe.

Phong Mỹ đứng dựa vào mui xe, bên cạnh là Hoàng Thiên Đạt, trước mặt là năm người đàn ông cao lớn mặc đồ đen.

Phong Mỹ giật lấy tờ giấy từ tay Hoàng Thiên Đạt. Tờ giấy phác hoạ sơ bộ kiến trúc của toà nhà họ chuẩn bị đột nhập. Phong Mỹ nhíu mày, tập trung suy nghĩ.

-Ông ta ở phòng nào?

Hoàng Thiên Đạt chỉ vào một ô vuông đánh dấu nhân trên tờ giấy.

Phong Mỹ gật đầu.

-Mọi người nghe rõ. Hai người đến trước cổng chính gây sự, thu hút sự chú ý của đám lính canh. Hai người đột nhập vào trước, kéo lũ vệ sĩ đuổi theo về phía cổng chính. Một người vào sau đi tìm phá nguồn điện. Sau đó tôi và cậu này sẽ đột nhập từ phía bên phải, trèo qua bức tường, tiến vào phòng ông Thủ tướng.

Mọi người đồng loạt gật đầu.

-Cố đánh lạc hướng lâu nhất có thể- Phong Mỹ tiếp tục nói, rút từ balo ra sáu khẩu súng- Đây, cầm lấy, súng gây mê. Súng thật chỉ sử dụng khi thật sự cấp bách. Rõ cả chưa?

-Rõ.

-Được rồi, hành động.

Phong Mỹ vừa dứt lời, hai người tiên phong chạy đi lấy chiếc mô tô dựng gần đó, rồ ra phóng tới cửa chính toà nhà. Cảnh nhốn nháo bắt đầu. Phong Mỹ ra hiệu cho hai người tiếp theo. Hai người kia gật đầu, lập tức rời đi.

Phong Mỹ liếc qua khuôn mặt căng thẳng đổ mồ hôi của Hoàng Thiên Đạt, cô cau mày khó chịu.

-Được không đó?

Hoàng Thiên Đạt xua tay:

-Đừng lo cho tôi.

Phong Mỹ nghiêm mặt:

-Tôi chỉ lo cậu làm hỏng kế hoạch. Cất súng vào túi đi. Cầm lấy dây leo này. Đi thôi.

Hoàng Thiên Đạt theo chân Phong Mỹ chạy về phía mạn phải toà nhà. Trước mặt cậu là bức tường dày, cao hơn 10m, trơn nhẵn không một chỗ để bám vào. Hoàng Thiên Đạt bối rối nhìn qua người bên cạnh. Phong Mỹ mặt không chút biến đổi, tay thành thạo thắt sợi dây leo quanh eo.

-Nhanh lên- Phong Mỹ hối thúc.

Hoàng Thiên Đạt cuống cuồng làm theo.

Víuuu

Phong Mỹ nhấn vào bảng sắt nhỏ ở chính giữa sợi dây. Một sợi dây khác phóng ra, hai chấu sắt đầu sợi dây cắm sâu vào tường. Phong Mỹ bắt đầu leo lên.

-Nhắm cho đúng vị trí- Phong Mỹ hời hợt nhắc nhở.

Hoàng Thiên Đạt thở ra một hơi, gật đầu.

Phong Mỹ nắm chặt sợi dây, lùi ra vài bước lấy đà bật nhảy, cô nhảy lên khá cao, đồng thời nắm chặt sợi dây, lợi dụng đà bật để leo lên. Phong Mỹ leo rất nhanh, loáng cái đã vượt qua bức tường cao hơn 10m. Cô ngồi trên nhìn xuống Hoàng Thiên Đạt đang vất vả nhích từng bước, vẻ mặt Phong Mỹ tối sầm lại, cảm thấy rất phiền hà.

-Nhanh lên, hiện tại ở đây không có bảo vệ.

Tiếng ồn ào nhốn nháo từ xa vọng lại càng làm Hoàng Thiên Đạt khẩn trương, bàn tay run run nắm chặt sợi dây, cố sức leo.

-Aiya- Phong Mỹ dường như không còn kiên nhẫn, khó chịu gắt lên – Đây chính là khá ổn của cậu?

Phong Mỹ thở dài nắm sợi dây của Hoàng Thiên Đạt, ra sức kéo.

Hoàng Thiên Đạt ngước nhìn, nghiến răng nghiến lợi dùng hết sức leo nhanh.

-Okie cảm ơn- Hoàng Thiên Đạt nói khi đã leo lên đến nơi – giờ leo xuống?

-Nhảy xuống - Phong Mỹ vừa tháo dây vừa đáp gọn lỏn.

Hoàng Thiên Đạt nhìn xuống thảm cỏ phía dưới, đầu óc hơi quay cuồng, lén nuốt nước bọt.

Phong Mỹ nhét dây leo vào balo, gấp rút nhảy xuống không để phí một giây nào.

Bịch.

Cô đáp đất, co người lộn vài vòng trên cỏ rồi mới lấy lại được thăng bằng. Phong Mỹ vuốt lại mớ tóc loà xoà, đứng lên chạy về phía trước.

-Chờ tí – Hoàng Thiên Đạt khe khẽ thốt lên.

Phong Mỹ miễn cưỡng đứng lại, nhìn chàng trai tóc đỏ lăn lông lốc trên cỏ, nhịn không được bật cười trước bộ dạng gà mờ ngốc nghếch.

-Thôi đứng lên nhanh đi- Phong Mỹ hối thúc.

Hoàng Thiên Đạt ôm đầu, loạng choạng đứng dậy, bước thấp bước cao chạy theo Phong Mỹ.

Trời đã chuyển màu đen, gió đêm vần vũ. Toà nhà sáng trưng ánh điện. Bảo vệ từng tốp vác súng đi qua đi lại. Tiếng ồn ào phía cổng chính đã nhỏ dần, chắc hẳn người của Phong gia đã bị trấn áp. Phong Mỹ và Hoàng Thiên Đạt khó khăn luồn lách qua đám bảo vệ, tiến đến sát vách toà nhà.

Phong Mỹ nhìn ánh điện sáng trưng, lòng dạ bồn chồn, sắc mặt xám xịt. Cô nhấn nút trên tai nghe ở tai trái.

-Sao rồi, tiếp cận được nguồn điện chưa?

Phong Mỹ cau mày vì sự im lặng đến lạnh người, một lúc sau mới có tiếng thở hổn hển.

-Một chút nữa, tôi đang cố.

Phong Mỹ và Hoàng Thiên Đạt nép người dưới chân cầu thang, ẩn khuất trong bóng tối. Mật độ lính canh rất dày, thay phiên nhau đi đi lại lại khắp toà nhà. Phong Mỹ nhìn đồng hồ, thở dài, lộ rõ vẻ lo lắng. Cô muốn xong việc ở đây sớm để về khu biệt thự hỗ trợ mọi người, Phong Quý non nớt, Phong Hoàng Quỳnh lại liều lĩnh, cả hai đều rất cần sự bảo vệ, một mình Phong Hoàng Đăng không thể chu toàn tất cả. Cô cắn cắn môi suy tính, rút khẩu súng gây mê, siết chặt trong tay.

-Cậu ở đây, coi tình hình thế nào rồi tự liệu, tôi vào trước- Phong Mỹ nói nhỏ, nhổm người đứng dậy.

Hoàng Thiên Đạt trố mắt, chụp lấy tay Phong Mỹ.

-Rủi ro rất cao, họ hô hoán lên thì bị tóm cái chắc. Đừng vội vàng.

Phong Mỹ giằng tay ra, trừng mắt nhìn Hoàng Thiên Đạt.

-Tôi có thể, cậu đừng phá là được.

Phong Mỹ ngó nghiêng xung quanh, chớp thời cơ chạy vọt lên cầu thang. Hoàng Thiên Đạt thở dài, nhấp nhổm phân vân không biết nên tiến hay lùi.

Cả toà nhà sáng trưng đứng sừng sững trong đêm tối. Từng nhóm bảo vệ lầm lũi bước trong đêm, không biết mình đang bảo vệ cho lý tưởng gì.

Gió đêm vẫn ảm đạm vô tình thổi. Cuộc chiến ở những nơi khác chắc hẳn đã bắt đầu. Hoàng Thiên Đạt cay đắng cắn môi, nghĩ tới cảnh đầu rơi máu chảy lại diễn ra, con mất cha, vợ mất chồng, luẩn quẩn vòng xoay thù hận đời này qua đời khác. Những người lính gác ngoài kia chẳng có chút tội lỗi vụ lợi gì, nhưng đêm nay, nếu cần thiết Phong Mỹ cũng sẽ ra tay, máu tươi lại nhuốm đỏ mặt người.

-Phải đi thôi, phải làm cái gì đó vào lúc này- Hoàng Thiên Đạt thầm nghĩ rồi lom khom đứng dậy.

-Ớ - cậu ta đứng khựng lại, lòng nhẹ đi đôi chút khi điện cả toà nhà bỗng dưng tắt phụt.

Không gian bị bóng tối bao phủ, đen kịt đến thảm thương. Hoàng Thiên Đạt thở ra một hơi, chưa bao giờ thấy bóng tối lại an toàn như vậy. Cậu vội vàng rời khỏi chỗ nấp, lao nhanh lên cầu thang trước khi bảo vệ kịp trấn an lại tinh thần.

Hoàng Thiên Đạt mò mẫm trong đêm tối, cuối cùng cũng đến được phòng Thủ tướng, cậu nhìn thấy Phong Mỹ đang đứng trước cửa phòng, tay cầm súng chuẩn bị tấn công, bên cạnh là hai người bảo vệ đang từ từ ngã gục xuống. Hoàng Thiên Đạt chưa kịp phản ứng, Phong Mỹ đã dùng chân đạp banh cửa. Tiếng đấm đá vang lên. Hoàng Thiên Đạt vội vàng chạy tới. Trong phòng, Phong Mỹ đang giao chiến với hai gã đàn ông, một người cao to, người còn lại hơi gầy nhưng động tác rất kỹ thuật, phải nói là cả hai đều rất mạnh. Phong Mỹ liếc thấy Hoàng Thiên Đạt, cô nhanh nhẹn tháo balo quăng về phía cậu.

-Nhanh tới khống chế ông ta.

Hoàng Thiên Đạt nhìn về hướng Phong Mỹ chỉ, thấy ông Thủ tướng đang ngồi trước bàn làm việc, trong bóng tối gương mặt ông ta tái nhợt xanh xao, bàn tay cầm điện thoại run rẩy. Hoàng Thiên Đạt trừng mắt, cúi nhặt balo rồi chạy nhanh đến phía Thủ tướng, cậu giật lấy điện thoại trên tay ông ta, ném mạnh vào góc tường. Thủ tướng đứng dậy, toan chạy trốn, Hoàng Thiên Đạt nắm lấy cổ áo ông ta, quăng lại vào ghế.

-Ông trời ơi, tôi đang làm việc quái quỷ gì thế này- cậu ta khẽ lẩm bẩm – Kế hoạch không thành chắc tôi bị chôn sống mất.

-Mang vào- Phong Mỹ quát.

Bốp.

Phong Mỹ bị đá mạnh vào tay, khẩu súng văng ra, cánh tay cô trong chốc lát dường như đơ cứng. Gã đàn ông cao to tranh thủ siết chặt nắm đấm lao tới, Phong Mỹ nhanh nhẹn né đòn, tung ra một cú đá vào gáy người đàn ông.

Hoàng Thiên Đạt hoảng hồn nhìn cảnh đánh nhau trước mắt, một chút sơ sẩy bị lão Thủ tướng đâm kim tiêm vào tay.

-Mẹ kiếp thằng điên- Hoàng Thiên Đạt tức giận chửi thề, hai tay bóp chặt cổ ông Thủ tướng- Lê Ninh cái đồ bẩn thỉu, ông nghe cho rõ, cái loại bán nước như ông quả báo sẽ đến sớm thôi, tôi sẽ không buông tha ông, có chết cũng cắn ông chết cùng. Ông vừa tiêm cái gì?

Hoàng Thiên Đạt bỗng thấy đầu óc choáng váng, chân xiêu vẹo sắp ngã. Lê Ninh hất tay Hoàng Thiên Đạt, cười gằn:

-Thuốc mê.

Ông ta xô ngã Hoàng Thiên Đạt, đứng dậy toan bước đi. Nhưng Hoàng Thiên Đạt là kẻ lỳ lợm gan góc, cậu nghiến răng ôm ghì chân Lê Ninh khiến ông ta cũng ngã lăn quay ra sàn.

-Chó chết, tôi là kẻ không còn gì để mất – Hoàng Thiên Đạt chồm lên, cào cấu mặt Lê Ninh trong cơn choáng váng – tôi quyết sống chết với ông – Hoàng Thiên Đạt vớ trúng kim tiêm Lê Ninh vừa vứt xuống, cậu ta cầm lấy đâm loạn xạ vào mặt ông Thủ tướng, dù thuốc mê không còn nhưng vẫn tạo ra sự đau đớn cho người bị đâm.

Phong Mỹ cố giữ đầu óc tỉnh táo giao đấu với hai gã đàn ông, súng đã rơi, ba người đều đánh tay không. Phong Mỹ dính không ít đòn, một gã quá khỏe, một gã lại rất bài bản. Cô xoay người, tận dụng sơ hở của đối phương, cô siết mạnh cổ của một gã từ phía sau, lấy đà nhảy lên đá người còn lại.

Hoàng Thiên Đạt nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt đỏ ngầu vì khát máu, miệng không ngừng chửi rủa. Cậu ra quỳ cả hai gối lên bụng ông Thủ tướng khiến ông ta co quắp người lại vì đau đớn. Hoàng Thiên Đạt nhoài người vớ lấy balo, nhanh chóng lấy ra chiếc còng. Lê Ninh cảm thấy có sự đe dọa, vội vàng vùng vẫy muốn thoát thân. Hoàng Thiên Đạt bị ông ta quẫy đạp mà trượt xuống sàn nhà, cậu vơ đại một món gì đó trong balo, hướng đầu Lê Ninh đập vào. Lê Ninh kêu lên, máu tươi từ đầu vã ra, ông ta nhăn mặt đau đớn.

-Tôi đã nói cái gì nào? Loại người như tôi không còn gì để mất, tôi sợ ông chắc- Hoàng Thiên Đạt ngả nghiêng, mắt mờ dần, tay cậu cầm chiếc còng nhưng không xác định rõ cổ của Lê Ninh để đeo vào- Mẹ kiếp, chóng mặt quá rồi- Cậu sờ soạng xung quanh, gắng gượng không cho chính mình ngã xuống.

Cạch.

Cuối cùng chiếc còng cũng vào đúng cổ của ông Thủ tướng. Hoàng Thiên Đạt ngã lăn ra, biểu cảm mệt mỏi, mắt cậu ta lờ đờ nhắm lại.

-Đừng có ngu mà quậy, cái còng đó phát nổ đấy- trước khi chìm vào cơn mê, cậu ta vẫn còn lẩm bẩm- nổ chết mặt chó ông đấy.

Hoàng Thiên Đạt thở dài một hơi, rơi vào trạng thái mê man. Lê Ninh cũng cảm thấy đầu óc quay cuồng, ông ta run run sờ nhẹ chiếc còng, sợ hãi lời cảnh báo của Hoàng Thiên Đạt nên không dám động mạnh vào, đầu vẫn chảy máu, ông ta nhăn mặt đau đớn, bất lực không gượng dậy nổi.

Phong Mỹ liếc thấy cảnh tượng lộn xộn, tức điên người đến mức nghẹn họng không thốt ra được câu chửi thề. Mắt cô đỏ ngầu, tay siết mạnh nắm đấm nổi rõ gân xanh.

-Tao không còn thời gian nữa rồi – Phong Mỹ nghiến răng, dồn hết sức lực vào chân phải, lách người đá mạnh vào cẳng tay của gã to béo đang hùng hục tiến đến như một con gấu.

Rắc…

Gã đàn ông nhăn mặt ôm lấy cánh tay dần đơ cứng.

Phong Mỹ chớp lấy thời cơ, sải bàn tay chém vào gáy gã. Gã đàn ông đổ xuống, nằm sấp mặt dưới nền nhà.

Bộp…

Phong Mỹ trúng cú đấm của tên còn lại, vai trái đau điếng người. Cô cắn môi kiềm nén cơn đau, liều mạng xông về phía đối thủ. Một đấu một dễ dàng cho cô rất nhiều so với tình hình lúc nãy. Phong Mỹ lãnh không ít đòn, đồng thời cũng tung ra nhiều đòn chí mạng. Trong lúc gã đàn ông loạng choạng vì cú đá vào bụng, Phong Mỹ nhanh nhẹn lướt về phía khẩu súng, cô vớ lấy, lên đạn, chĩa vào chân đối thủ, bóp cò.

Gã đàn ông còn lại khụy xuống, máu từ đùi tuôn ra, sắc mặt gã nhanh chóng tái xanh, môi run run vì đau đớn.

Phong Mỹ chạy lại, chém mạnh vào gáy gã. Cô lôi từ vali ra hai sợi dây leo, trói chặt hai tên vệ sĩ đang nằm dưới sàn nhà.

Xong đâu đấy cô mới đến lôi ông Thủ tướng ngồi lên ghế.

-Nói nghe, Trần Gia Khánh đang ở đâu? – Phong Mỹ sẵng giọng, đôi mắt trừng trừng độc dữ.

Lê Ninh nửa tỉnh nửa mê, mặt tái xanh vì mất máu, lơ đãng trả lời.

-Không biết.

Phong Mỹ bực mình, vớ lấy ly nước trên bàn. Lê Ninh nghiêng đầu tránh né. Nhưng cô lại tạt xuống anh chàng tóc đỏ đang nằm dưới sàn.

-Mẹ kiếp, con cáo già kia chuồn rồi – Phong Mỹ tức giận chửi thề, cô đá vào người Hoàng Thiên Đạt – Tỉnh dậy nhanh, không lẽ tôi phải tha cả hai người ra ngoài?

-Mở còng đi – Lê Ninh ra lệnh – có gì từ từ bàn bạc.

Phong Mỹ cười gằn, cảm thấy hoang đường hết sức.

-Lại còn bàn bạc? Cái thứ như ông còn mở miệng đòi bàn bạc? Thật không hiểu nổi, tiền và quyền ông đều có, lại đi nghe lời Trần Gia Khánh để đến bước đường cùng này.

Ông Thủ tướng thở dài, ngả đầu ra thành ghế, nhíu mày vì đau.

-Trần Gia Khánh đủ sức điều khiển tôi?

Phong Mỹ đang hắt nước lên mặt Hoàng Thiên Đạt bỗng vì câu nói đó mà khựng lại.

-Cái gì?

Lê Ninh bật cười, lộ ra vẻ mặt thâm độc.

-Phong Tú phải chết một cách thảm thương nhất.

Phong Mỹ nhìn trân trối ánh mắt tàn độc của ông ta, thoáng sững sờ. Vốn nghĩ ông ta chỉ là con rối của Trần Gia Khánh, bởi vì bị nắm trúng điểm yếu mới đứng sau lưng làm chỗ dựa cho Trần Gia Khánh hoành hành, lại không ngờ chính bản thân ông ta cũng có mối thù với lão đại Phong Tú.

-Cuộc thảm sát Hồ gia hai mươi bảy năm trước, chính tay Phong Tú chôn sống toàn bộ người của Hồ gia, có cả mối tình đầu của tôi, vốn dĩ chỉ là một cô giáo dạy nhạc vô hại- Lê Ninh nghiến răng, đôi mắt thâm sâu đột nhiên đầy hơi nước- Vì áp lực môn đăng hộ đối với gia đình tôi, cô ấy liều lĩnh làm việc ở đó, mong muốn kiếm đủ tiền mở một trung tâm dạy nhạc, rốt cuộc lại chết tức tưởi không kịp nói lời trăn trối – Lê Ninh ngước nhìn khuôn mặt phức tạp của Phong Mỹ - Chôn sống, là chôn sống đấy. Độc ác đến thế nào mới đủ sức chôn vùi một con người đang còn thở?

Phong Mỹ cố giữ khuôn mặt lạnh tanh, nhưng khóe môi giật giật của cô lại tố cáo điều ngược lại, cô thở dài:

-Ông có biết mọi chuyện bắt nguồn từ Trần Gia Khánh?

Lê Ninh mệt mỏi nhắm mắt:

-Phong Tú mới khó, Trần Gia Khánh giết lúc nào chẳng được.

Phong Mỹ thả lỏng cơ mặt, gượng một nụ cười châm biếm. Mọi chuyện đã sáng rõ như ban ngày.

Ai cũng có nỗi thống khổ, ai cũng có vết thương lòng, rồi ai cũng chọn cách trả thù đến méo mó nhân tính. Trần Gia Khánh vì mối tình bị từ chối mà hãm hại gia đình Phong Tú. Phong Tú vì đau thương cuồng nộ mà thảm sát để trả thù. Lê Ninh vì trả thù mà gây nguy hiểm cho cả vận mệnh đất nước. Tất cả họ ban đầu là nạn nhân, bây giờ toàn bộ là kẻ ác, và sau này…có thể sẽ còn nhiều kẻ ác hơn nữa.

Phong Mỹ buông một câu nhẹ tênh:

-Ông hận lão gia, nhưng ông lại đang đi vào vết xe đổ của lão gia. Để trả thù chuyện riêng, lại lôi kéo quá nhiều người vô tội vào cuộc. Tội lỗi của ông đến nước này không thể tha thứ được nữa rồi.