Boholand.
Tòa nhà cao nhất thành phố luôn sáng trưng ánh điện, giờ đây hiu hắt lạ thường trong bóng tối. Ánh điện đường loạng choạng hắt lên tường thứ ánh sáng nhạt nhòa ảo não. Tất cả người làm việc ở tòa nhà đều đã được Phong gia giải tán. Boholand bây giờ tựa như cái xác không hồn.
Trần Thiên Hòa trầm mặc ngồi ở bậc thang trước cửa chính, gần như bị bóng đêm nuốt chửng. Sâu trong tâm khảm, cậu biết, trả thù chính cha ruột là việc chẳng hay ho gì. Nhưng những ngày tháng bần cùng bí bách đó, Phong Tú là người đã cứu rỗi cậu. Cậu tình nguyện chiến đấu vì Phong gia.
Kim đồng hồ đeo tay nhích từng chút một. Trần Thiên Hòa hít thở nặng nề, vừa nóng lòng vừa sợ hãi giây phút Trần Gia Khánh xuất hiện.
Kítttttt
Tiếng phanh của đoàn xe kéo dài trong đêm tối, lan trong khoảng không nghe rợn người.
Trần Gia Khánh bước xuống từ chiếc xe đầu tiên, miệng nghiến chặt và đôi mắt điên cuồng. Theo sau ông ta là một đám người hùng hổ được thuê từ băng hắc đạo Thái Lan.
Trần Thiên Hòa hờ hững đứng dậy, hai tay chắp sau lưng.
- Mày? – Trần Gia Khánh giận dữ, chỉ tay vào mặt Trần Thiên Hòa – Mày là chó Phong Tú nuôi?
Trần Thiên Hòa bật cười châm biếm:
- Kìa, sao lại nói nặng lời như thế?
Bằng một sự kìm nén phi thường, Trần Gia Khánh hít sâu một hơi, nói bằng giọng run run do tức giận:
- Tao cho mày một phút để cút, nếu không đừng trách tao độc ác.
- Có lúc nào ông không độc ác với tôi chưa? – Trần Thiên Hòa bỗng dưng lớn tiếng, trong bóng đêm, đôi mắt cậu ta nổi vằn vện những mạch máu đỏ - Ngay từ lúc mẹ tôi mang thai tôi, ông đã độc ác với tôi rồi. Vậy mà bây giờ ông nói sao? Cứ như là tôi phải biết ơn ông vì đã cho tôi 1 con đường sống vậy.
Trần Gia Khánh dường như không hề bị ảnh hưởng bởi những lời nói đó, ông ta ra hiệu cho đám người dàn thành hàng ngang để dễ bề hành động.
- Đừng đứng đây kể khổ. Mày chỉ như con chuột nhắt đang ngáng chân tao, chẳng là cái thá gì nhưng lại làm mất thời gian của tao.
Trần Thiên Hòa nhếch môi tự cười nhạo chính mình vì khoảnh khắc xúc động vừa rồi, bàn tay sau lưng nhẹ nhàng rút khẩu súng giắt ở thắt lưng.
- Ông đến đây làm gì? Boholand đã thuộc sở hữu của Phong gia. Đây là xã hội pháp trị. Ông tính cướp lại bằng vũ lực ư?
- Không còn là của tao nữa thì tao sẽ đập nát nó – Trần Gia Khánh gằn từng chữ, tay siết chặt súng – Sau này tao sẽ xây một tòa nhà khác cao hơn.
- Ông điên rồi – Trần Thiên Hòa ngán ngẩm, có những người mãi mãi không biết đến khái niệm quay đầu.
- Tao rất tỉnh. Tao đã muốn là tao làm – Trần Gia Khánh đanh giọng, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn là nụ cười thâm độc đến điên cuồng.
- Bằng đám người này?
- Quá đủ với con chuột nhắt như mày.
- Ông nghĩ… - Trần Thiên Hòa chậm rãi tiến lên hai bước – Phong gia chỉ để một mình tôi bảo vệ chỗ này?
Cậu ta vừa dứt lời, người của Phong gia đang ẩn mình trong bóng tối đồng loạt bước ra, số lượng ngang ngửa với đám người của Trần Gia Khánh.
- Nhưng tôi nhắc lại cho ông biết, đây là cuộc chiến hoàn toàn vô nghĩa, chẳng đem lại lợi ích gì cho ông cả.
- Tao không cần mày phải dạy – Trần Gia Khánh khinh bỉ, phất tay ra hiệu – Vào, phá hết cho tao.
Tức thì, đám đàn em cầm gậy gộc xông thẳng vào Boholand.
Trần Thiên Hòa phẫn nộ hét lên:
- Cản lại, mọi người cản lại.
Người của Phong gia lập tức nghe lệnh, đồng loạt ào tới ngăn cản đối thủ. Họ rút kìm chích điện thủ sẵn trong người, nhanh nhẹn chích vào tay đối phương, tiếng gậy gộc lỉnh kỉnh rơi xuống, vang vọng trong đêm tối.
- Trần Gia Khánh, hà tất phải đổ máu vì chuyện vô ích này. Bình thường ông khôn ngoan lắm mà – Trần Thiên Hòa căm tức chĩa súng về phía Trần Gia Khánh – Dừng lại ngay đi.
Trần Gia Khánh cũng không hề lép vế, chĩa súng ngược lại.
Hai con người cùng dòng máu, khuôn mặt hao hao nhau, đứng trước cửa chính của tòa nhà cao nhất thành phố, chĩa súng vào nhau với ánh mắt thù địch.
Gió đêm lạnh lẽo thổi tới, ánh đèn vàng hiu hắt chiếu lên những bóng người xiêu vẹo đang xô đẩy nhau. Rất nhiều người trong số họ, đến đây chỉ vì tiền. Nhưng sau đêm nay, có thể họ sẽ bị thương, thậm chí là chết. Cuộc chiến này, ngoài việc thỏa mãn lòng khốn nạn của người đàn ông kia ra thì chẳng còn có một ý nghĩa nào hết.
- Tao không biết mày đủ can đảm bóp cò không, nhưng tao thì có thể đấy – Trần Gia Khánh hung hăng tiến về phía Trần Thiên Hòa – Tao không cho phép bất kỳ ai ngăn cản tao phá hoại Phong Tú.
Trần Thiên Hòa nhìn kỹ gương mặt đối diện, trong phút chốc, cậu hiểu rằng: nước mắt không phải lúc nào cũng chảy xuôi, một niềm hy họng mong manh cậu luôn cất giấu, giờ đã đủ lý do để biến mất.
- Ông hận thù Phong Tú đến thế ư?
- Đúng thế, nhưng sắp chẳng còn Phong Tú nào để tao hận nữa rồi – Trần Gia Khánh bật cười trong đêm tối – Ngày mai, chẳng có nhà họ Phong nào tồn tại nữa. Giang hồ cứ đồn đại Phong Tú tài giỏi lắm, cuối cùng cũng chết trong tay tao. Ngay cả tòa nhà này, tao bỏ biết bao tâm huyết để xây dựng và phát triển, hắn ta tưởng cướp được của tao sao?
Giữa tiếng cười ngoan độc của Trần Gia Khánh, đám người kia vẫn miệt mài đánh nhau. Đã có người lọt qua vòng vây, vào đến cửa chính, đang hì hụi tìm cách phá cửa cuốn.
- Bắn chết ông là xong chứ gì – Trần Thiên Hòa thở dài mệt mỏi – Cũng đến lúc nên kết thúc rồi.
Trần Gia Khánh cười gằn, ngón tay mân mê cò súng:
- Xem ai nhanh hơn không?
Ánh mắt Trần Thiên Hòa hiện rõ sự căm ghét, người đàn ông trước mặt này là bố cậu, cũng là người sẵn sàng giết cậu.
- Không. Đừng.
Một giọng nữ hét lên, tiếp đó là một thân ảnh nhỏ bé chạy đến chắn giữa hai người họ.
- Bố, sao bố có thể?
Giọng nói nghẹn ngào kia khiến Trần Gia Khánh khựng lại, ông ta quát lên:
- Gia Anh, sao con đến đây?
Trần Gia Anh run rẩy đứng trước mặt Trần Gia Khánh, dang hai tay chắn cho Trần Thiên Hòa. Tiểu thư của tập đoàn Võ gia, giờ như đóa hoa chực rụng trong cơn mưa bão.
- Sao bố có thể có thể làm như thế? – đôi mắt Trần Gia Anh đẫm nước, cơ thể bé nhỏ cố chấp đứng chắn giữa hai người đàn ông đang chĩa súng.
Trần Gia Khánh buông lỏng tay súng, giọng bất lực:
- Đây không phải chuyện của con. Đi ngay đi, đến giờ con lên máy bay rồi.
Gia Anh lắc đầu:
- Bố, cậu ấy là con trai bố. Bố đã từng bỏ rơi cậu ấy, giờ còn muốn giết luôn sao?
- Nó cũng muốn giết bố. Con tưởng nó quay về chỉ đơn thuần là muốn nhận bố thôi sao? Nó là tay sai của Phong Tú – Trần Gia Khánh nghiến răng gằn từng chữ.
- Con biết hết mọi chuyện rồi – Trần Gia Anh bật khóc – Bố chưa từng đi tìm cậu ấy. Vì sao bố không đi tìm mẹ con cậu ấy? Sau khi ông ngoại mất, bố đã có thể đi tìm cậu ấy – Ánh mắt thất vọng của Gia Anh xoáy thẳng vào Trần Gia Khánh – Kể cả tối nay, nếu bố không đến đây phá hoại tài sản của nhà họ Phong, Trần Thiên Hòa có thể cư xử như thế sao?
Đối diện với cô con gái này, Trần Gia Khánh bỗng dưng luống cuống.
- Bố không thể vứt bỏ tạp niệm về người phụ nữ kia ư? Thứ tình cảm đơn phương biến thái của bố đã khiến bao nhiêu người phải bỏ mạng, bố còn cố chấp đến mức nào đây? – Trần Gia Anh hét lên trong đau đớn, giữa bóng đêm lạnh lẽo và cảnh người đấm đá nhau, cô như một đóa cúc hương thuần khiết run rẩy – Bố nhìn mà xem, ông ngoại tốn bao công sức gầy dựng Võ gia, cuối cùng lại bị hủy hoại trong tay bố. Cả mẹ con nữa, mẹ con thì có tội tình gì? Trần Thiên Hòa là giọt máu của bố. Bố dùng mọi cách để phá nát nhà họ Phong, bố không từ một thủ đoạn nào, để rồi bố được gì? Bố nhìn lại mình xem.
- Im ngay – Trần Gia Khánh giận dữ quát – Con thì biết cái gì. Tránh ra. Bố bảo con tránh ra.
- Không – Gia Anh vẫn kiên quyết đứng chắn trước mặt Trần Thiên Hòa.
- Ra lệnh dừng lại đi, đừng khiến nhiều người đổ máu thêm nữa – Trần Thiên Hòa ngán ngẩm – Nếu ông hận Phong Tú, cứ trực tiếp đi giết ông ấy đi, lôi kéo nhiều người đến đây đập phá thì có ích gì?
Trần Gia Anh lê đôi mắt đẫm nước nhìn xung quanh, mặt đất loang lổ màu máu, những thân người nằm ngả nghiêng, tiếng hò hét, tiếng xương gãy, tiếng phá cửa inh ỏi, tất cả dội lại khiến đầu óc cô choáng váng.
- Dừng lại đi bố, quá đủ rồi.
Trần Gia Khánh im lặng, tất nhiên ông ta không hề có ý định dừng lại. Ông ta đã sống cuộc đời này với mục đích dìm chết Phong Tú, qua đêm nay ông ta sẽ được toại nguyện. Phong Tú sẽ chết một cách cay đắng nhất, không bảo vệ được hai đứa con, cũng không bảo vệ được Phong gia. Boholand này là đứa con tinh thần của Trần Gia Khánh, một khi đã lọt vào tay Phong Tú thì ông ta không cần nữa, ông ta sẽ phá nát hết, ngay cả Trần Thiên Hòa.
- Con đi khỏi chỗ này trước đi – Trần Gia Khánh dỗ ngọt, dù đang điên cuồng với kế hoạch chém giết, ông ta vẫn không nỡ làm tổn thương Trần Gia Anh. Với Trần Gia Khánh, đứa con gái này là đóa hoa đẹp đẽ duy nhất trong lòng ông ta.
Trần Gia Anh run rẩy rút ra một con dao nhỏ, chĩa vào ngực trái của chính mình, ánh mắt tuyệt vọng nhìn bố:
- Con đã nói là dừng lại, nếu không con sẽ chết ở đây cho bố vừa lòng.
Cả Trần Gia Khánh và Trần Thiên Hòa đều giật thót bởi hành động liều lĩnh của Trần Gia Anh.
- Gia Anh, con đừng đùa với bố như vậy – Trần Gia Khánh luống cuống buông súng, dang hai tay tiến lại gần Trần Gia Anh.
- Trần Gia Anh, chị cũng điên rồi sao? – Trần Thiên Hòa từ sau chồm tới, muốn cướp dao từ tay Gia Anh nhưng cô nhanh chân bước giật lùi qua hướng khác.
- Tránh ra – Gia Anh hét lên – Cả hai người tránh ra. Bố nghĩ con không dám làm sao? Bố nghĩ con chỉ đùa bố sao?
- Trời ơi, Gia Anh, khổ quá – Trần Gia Khánh hai tay ôm đầu – Đây là chuyện của bố. Sao con phải xen vào làm gì? Qua đêm nay thôi, chỉ cần qua đêm nay thôi. Ngoan nào, nghe lời bố.
Trần Gia Anh lắc đầu như không tin vào tai mình:
- Bố vẫn cố chấp như thế. Đêm nay sẽ có bao nhiêu người chết, bố không để tâm chút nào ư? Con nhắc lại, một là dừng, hai là con chết – bàn tay gầy guộc của cô siết chặt con dao đến nổi rõ cả gân xanh.
- Trần Gia Anh, bỏ dao xuống – Trần Thiên Hòa tức giận hét lên – Chị không liên quan gì cả?
- Thiên Hòa, từ lúc cậu xuất hiện, cuộc đời tôi thay đổi hoàn toàn – Gia Anh nghẹn ngào nhìn người em cùng cha khác mẹ - Cậu là em trai tôi, cậu bị bỏ rơi, bị khinh miệt, bị đánh bằng gậy đánh goft, bị người ta gọi là thằng con hoang, cậu phải chịu tất cả những khổ sở đó, người làm chị như tôi đây lại chưa một lần bảo vệ được cậu, tôi xin lỗi.
Inggg
Tiếng loảng xoảng kinh người cắt ngang câu chuyện của Trần Gia Anh. Cửa chính Boholand bị phá, những mảnh thủy tinh vỡ vụn sụp xuống. Quang cảnh tan hoang trước mặt làm Gia Anh nghẹn ngào.
- Bố vẫn không dừng lại. Vậy thì, vĩnh biệt.
Bàn tay gầy guộc của cô bỗng dưng dồn lực, còn dao nhỏ cắm thẳng vào ngực trái. Trong lúc Trần Gia Khánh và Trần Thiên Hòa vẫn đang đờ người vì kinh hoảng, cơ thể Trần Gia Anh đã đổ sụp xuống, máu tươi vã ra, khuôn mặt nhợt nhạt.
Trước khi rơi vào hôn mê vì đau đớn và kiệt sức, Trần Gia Anh chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng nhập nhoạng của bố chạy ào tới đỡ cô, ông ấy thảng thốt hét lên:
- Gia Anh, không được… Dừng lại, tao bảo dừng lại ngay lập tức.
Cuối cùng thì bố cô cũng chịu dừng lại.
Cô yếu ớt mỉm cười.