“Mọi chuyện cũng đã đến lúc nên kết thúc”
- Tôi đồng ý. Cô ra lệnh người Tống gia rút lui đi”.
Trên tầng thượng đầy gió của tòa nhà cũ kỹ, Phong Mỹ trả lời dứt khoát. Tất nhiên cô hoàn toàn không hiểu con người của Tống Tương Tư, cũng không thể nhìn gương mặt kia mà đoán định được cảm xúc, cái cô hiểu rõ nhất, chính là nếu Tống gia tổng lực tấn công, Phong gia chắc chắn sẽ chết. Thật đau đớn khi phải thừa nhận rằng, đôi khi trong cuộc sống, dù có cố gắng chiến đấu tận lực cách nào đi nữa cũng không có cơ hội chiến thắng. Người khôn ngoan là người biết thỏa hiệp.
Tống Tương Tư nhếch môi cười, đến tận lúc sắp chết vẫn thật kiêu hãnh.
Cô ta bình tĩnh móc ra một chiếc điện thoại, lơ đãng bấm nút gọi.
- Rút người ở biệt thự Phong gia về - Tống Tương Tư ra lệnh.
- Sao lại chỉ ở biệt thự? – Phong Mỹ nhăn mặt, giọng cấp bách – Cô đã nói là ngừng cuộc chiến.
Tống Tương Tư liếc nhìn Phong Mỹ bằng ánh mắt bề trên.
- Đến phòng Phong Tú cái đã.
Phong Mỹ thở dài, rút điện thoại gọi cho Phong Hoàng Đăng, báo tin Tống gia sẽ rút, bảo anh đừng đuổi theo, cứ tập trung đối phó với quân đội.
- Đi thôi – Phong Mỹ nóng lòng.
Tống Tương Tư cố gắng đứng thẳng dậy, dù cơn đau dội thẳng vào đầu như búa bổ, lão đại Tống gia vẫn gắng gượng giữ khuôn mặt bình thản. Cô ta loạng choạng bước một bước rồi dừng lại nhấc tay phải lên, liếc nhìn Phong Mỹ ra hiệu.
Phong Mỹ kinh ngạc:
- Sao? Dìu cô?
Tống Tương Tư không gật cũng chẳng lắc, chỉ kiêu ngạo giữ nguyên biểu cảm.
Phong Mỹ thở dài, thận trọng lại gần dìu Tống Tương Tư.
- Được rồi, đi thôi.
…………..
Phong Mỹ cố tình chọn đi con đường phụ vắng vẻ phía sau khu biệt thự. Người Tống gia đã rút, lực lượng quân đội đang tổng lực chém giết trong biệt thự, nên đường đi không gặp trở ngại gì. Phong Mỹ cố thật khẽ mở cửa lối vào bí mật được giấu kín giữa đám dây leo rậm rạp, bước vào trước rồi đưa tay dìu Tống Tương Tư vào.
Tiếng súng, tiếng đấm đá, tiếng vũ khí kim loại rơi lẻng xẻng vang khắp khu biệt thự càng nhuộm cho bóng đêm vẻ huyền bí đáng sợ. Phong Mỹ dìu Tống Tương Tư, nhanh nhẹn lách qua những bụi hồng dại, đi về phía căn phòng ở góc khu vườn.
Cả khu biệt thự đều tắt điện, theo kế hoạch của Hoàng Đăng. Phong Mỹ bật đèn flash điện thoại, tra chìa khóa dự phòng vào ổ khóa phòng Phong Tú. Đây là chìa khóa đặc biệt mở được tất cả các phòng, cả Phong gia chỉ bốn người có: Phong Tú, Phong Tuấn, Hoàng Đăng và Phong Mỹ.
Cửa mở.
Phong Mỹ nghiêng đầu nhìn Tống Tương Tư.
- Vào đi.
Tống Tương Tư hít sâu một hơi, ngẩng đầu, bước chậm rãi vào phòng.
Phong Mỹ cũng theo vào, cẩn thận đóng cửa lại.
Trong ánh sáng nhập nhoạng của đèn flash điện thoại, Tống Tương Tư nhìn quanh căn phòng của Phong Tú.
- Ông ta ngồi làm việc ở đây ư? – Tống Tương Tư chỉ vào bộ bàn ghế đặt trước cửa sổ, hỏi Phong Mỹ.
Phong Mỹ gật đầu:
- Đúng vậy. Tôi đã đưa cô vào phòng lão gia, đừng quên lời hứa.
Tống Tương Tư kéo ghế, ngồi vào chỗ làm việc của Phong Tú, không thèm đếm xỉa đến lời Phong Mỹ. Cô ta lặng lẽ ngả lưng ra sau, nhắm mắt.
Phong Tú, nếu như năm ấy ông gật đầu, tôi đã có thể cùng ông sống ở đây.
- Tống Tương Tư, nhanh lên – Phong Mỹ dường như đã hết kiên nhẫn.
Tống Tương Tư cáu kỉnh mở mắt, liếc xéo Phong Mỹ đứng cạnh. Cô ta rút điện thoại, gọi tổng cộng bốn cuộc, rồi lại ngả người nhắm mắt.
- Cô không giở trò đấy chứ? – Phong Mỹ vẫn nghi ngờ, Tống Tương Tư dễ dàng thỏa hiệp như vậy quả thật rất khó tin – Cô là lão đại Tống gia cao cao tại thượng, đừng phá bỏ luật giang hồ.
Tống Tương Tư thờ ơ không thèm đáp.
Phong Mỹ thở dài, thừa hiểu giờ có cạy miệng cô ta cũng không nói. Cách tốt nhất là tự mình xác nhận.
- Tôi ra ngoài một chút, đi lấy nến cho cô.
Phong Mỹ nói đại một lý do để ra ngoài, cẩn thận khóa trái cửa từ ngoài đề phòng Tống Tương Tư có mưu đồ khác rồi nhanh chân chạy đi tìm Phong Hoàng Đăng.
Tống Tương Tư ngồi lặng thinh trong bóng tối, cơn đau đã dần dần dịu lại. Thứ âm thanh cuồng loạn phía ngoài kia, cô ta vô cùng quen thuộc, vì quá quen thuộc nên không còn sợ hãi nữa. Tống Tương Tư không thể nhớ nổi đã từng tham gia bao nhiêu cuộc chiến, cô ta từng nghĩ, có thể cả đời này sẽ sống như thế, thậm chí có khi lại chết trong một cuộc chiến nào đó không chừng, chỉ là không nghĩ sẽ đến nhanh thế này, lại còn đúng lúc muốn quấy rầy Phong Tú.
Ánh trăng giữa tháng sáng vằng vặc, len lỏi qua các khe cửa, chiếu vào phòng vài sợi sáng mỏng manh. Tống Tương Tư ngồi lặng im giữa đống đồ đạc vô tri vô giác còn vương lại chút hơi ấm của Phong Tú, một vệt ánh sáng đọng trên đôi môi đỏ, vừa tĩnh mịch lại vừa thương tâm.
- Chắc ông hận tôi lắm – Tống Tương Tư vô thức lẩm bẩm – Nhưng thà là hận còn hơn bị lãng quên.
Đôi môi đỏ cong nhẹ thành một nụ cười, dù thực chất rất đau lòng nhưng Tống Tương Tư không thể khóc. Quãng đời sống với tư cách lão đại Tống gia đã làm đôi mắt cô ta chai sần, cả trái tim cũng vậy, chỉ còn một góc nhỏ cất giấu hồi ức năm hai mươi bốn tuổi là vẫn sống.
Tống Tương Tư thật sự đã ra lệnh rút người. Ở các mỏ vàng cuộc chiến chưa diễn ra, Tống gia tự nguyện rút, Phong gia cũng sẽ không ngu ngốc mà bám theo, coi như không có thương vong gì.
Cơn đau đầu lại tự dưng ập đến khiến khuôn mặt Tống Tương Tư nhăn nhó, cô ta cay đắng nghĩ, nếu bây giờ lập tức chết đi, Phong Mỹ trở lại nhìn thấy chắc sẽ mang xác đi vứt ở một nơi hẻo lánh, đường đường là lão đại Tống gia một thời hô mưa gọi gió, giờ chết cũng không được mồ yên mả đẹp. Nếu chờ được đến lúc Phong Tú trở về hẳn sẽ được lo hậu sự chu đáo hơn, dù sao Phong Tú cũng rất dễ mềm lòng. Nhưng Tống Tương Tư lại không muốn bị Phong Tú nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối tàn tạ. Cô ta hy vọng trong mắt Phong Tú mình mãi mãi có thể là đóa hoa kiêu hãnh như năm đó.
………..
Nửa tiếng sau, Phong Mỹ mới quay trở lại, đi cùng cô là Phong Hoàng Đăng. Hoàng Đăng đã liên lạc được với Phong Tuấn, xác nhận người Tống gia đã rút khỏi các mỏ vàng, không xảy ra đụng độ, Phong Tú đang trên đường quay về. Tình hình khu biệt thự về cơ bản Phong gia đã kiểm soát được. Bấy giờ Phong Mỹ mới thật sự nhẹ nhõm, đem chuyện Tống Tương Tư kể lại với Hoàng Đăng.
Phong Mỹ cẩn thận kiểm tra khóa cửa trước khi mở, không có dấu vết bị phá, cô thở ra một hơi, nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Phong Hoàng Đăng giơ cao cây nến trong tay, ánh vàng nhàn nhạt lan tỏa khắp căn phòng. Phong Mỹ nhìn ngay đến bàn làm việc nhưng không thấy Tống Tương Tư đâu nữa. Cô hốt hoảng nhìn Hoàng Đăng:
- Lúc nãy cô ta ngồi ở đây. Khóa không bị phá, chắc chắn cô ta vẫn ở trong phòng. Cẩn thận cô ta đánh lén.
Hoàng Đăng gật đầu, đặt cây nến lên bàn làm việc, bật đèn flash điện thoại lia khắp phòng. Phong Mỹ hồi hộp nín thở, tự vấn có phải mình làm sai rồi không, loại người như Tống Tương Tư sao có thể dễ dàng để người khác hưởng lợi như thế.
- Bên kia – Hoàng Đăng hất mặt về phía giường.
Giường kê ở cuối phòng, được ngăn cách bằng một tấm gỗ chạm khắc cầu kỳ. Hai người một trước một sau tiến tới, Phong Mỹ đã vào thế sẵn sàng phản đòn.
- Tống Tương Tư, ra đây đi, đừng giở trò – Phong Mỹ nổi nóng, cô rất sợ mình trúng bẫy làm hại đến Phong gia.
Vẫn không có động tĩnh gì. Tống Tương Tư cứ như không hề tồn tại.
- Tống Tương Tư. Tống Tương Tư – Phong Mỹ mất hết kiên nhẫn chơi trò trốn tìm, bước nhanh về phía giường, dù có là âm mưu gì cũng được, cứ phô hết ra đi, đừng úp mở khó chịu thế này.
- Tống Tương…- Phong Mỹ đứng khựng lại ở chân giường, ngạc nhiên bỏ dở cả câu nói.
Trên chiếc giường rộng phủ ga xanh của Phong Tú, Tống Tương Tư đang nằm co ro, hơi thở nhẹ bẫng như có như không, mặt lấm tấm mồ hôi. Phong Hoàng Đăng cũng hết sức kinh ngạc, anh không thể hiểu nổi tại sao lão đại Tống gia lại hành động lạ lùng như vậy.
- Cô bị làm sao vậy? Tống Tương Tư, có nghe tôi nói không? – Phong Mỹ chạy lại gần, lay lay người Tống Tương Tư – Có phải bị thương không? – Cô ngước hỏi Hoàng Đăng.
Phong Hoàng Đăng cũng trở nên gấp gáp, chạy đến bật công tắc điện.
- Em kiểm tra xem trên người cô ta có vết thương nào không, anh đi tìm thuốc giảm đau.
Căn phòng phút chốc sáng trưng.
Phong Mỹ nhìn rõ sắc mặt tái nhợt của Tống Tương Tư, lòng bỗng dưng thương cảm, rồi bỗng chú ý đến hai tay cô ta đang ôm lấy đầu.
- Cô đau đầu sao? – Phong Mỹ nhanh nhẹn kiểm tra đầu Tống Tương Tư – Không có vết thương nào. Để tôi mát xa đầu coi đỡ hơn không.
Cô chỉnh lại tư thế nằm của Tống Tương Tư, tay bận rộn bấm huyệt, mát xa theo bài học Đông y trước đây nhìn thấy trên TV. Tống Tương Tư hơi thả lỏng cơ mặt, biểu cảm có vẻ dễ chịu một chút.
Phong Hoàng Đăng sau một hồi lục lọi trong phòng cũng tìm được thuốc, anh đưa thuốc cho Phong Mỹ kèm theo một ly nước.
- Thuốc giảm đau, cho cô ta uống đi. Anh còn tìm thấy thuốc an thần nữa, có cần không?
Phong Mỹ cẩn thận nhét thuốc vào miệng Tống Tương Tư rồi đổ ít nước vào.
- Chắc là cô ta có quan hệ gì đó với bố - Phong Hoàng Đăng kéo ghế ngồi gần chân giường, thở dài nhìn Tống Tương Tư.
- Tôi cũng nghĩ vậy – Phong Mỹ ngồi ở mé giường, vuốt cổ Tống Tương Tư để thuốc trôi xuống – Nhưng dù gì cô ta cũng dừng cuộc chiến rồi. Tự mở đầu, tự kết thúc, cay nghiệt thật.
- Vẫn không khống chế được ông Thủ tướng? – Phong Hoàng Đăng cau mày hỏi Phong Mỹ.
Phong Mỹ buồn rầu, nhớ lại câu chuyện đã được nghe:
- Thật ra chính Thủ tướng muốn trả thù Phong gia, ông ta hoàn toàn không phải quân cờ của Trần Gia Khánh như chúng ta nghĩ, là ngược lại mới đúng. Tôi đã còng còng phát nổ vào cổ ông ta, nhưng ông ta nhất quyết không nhượng bộ.
Hoàng Đăng nhăn mặt, lắc đầu lẩm bẩm: “Đúng là nhiều chuyện mình không biết thật”, rồi móc điện thoại bật xem camera.
- Thế nào rồi? – Phong Mỹ hỏi.
- Xong rồi. Phong Tuấn đã về.
Cả hai cùng thở ra nhẹ nhõm, coi như đã vượt qua một cửa ải. Còn chuyện của ông Thủ tướng, vẫn phải đích thân Phong Tú đi gặp may ra mới giải quyết được.
Tống Tương Tư họ nhẹ vài cái, từ từ mở mắt. Căn phòng sáng trưng, khác hẳn với bóng tối mờ mịt lúc cô ta loạng choạng nằm xuống giường. Lúc nhìn thấy Phong Mỹ ngồi ở mép giường, cô ta lộ ra vẻ mặt chán ghét.
- Cô bị bệnh ư? – Phong Mỹ hỏi.
Nhưng Tống Tương Tư không thèm đáp.
Phong Hoàng Đăng tò mò lại gần, lão đại Tống gia không máu không nước mắt mà giang hồ vẫn thường đồn đại, vừa dọa cả Phong gia một phen khiếp sợ, giờ đang nằm trước mặt anh đây, món nợ cô ta gây ra không biết phải nên đòi thế nào mới phải.
- Chúng tôi đã cho cô uống thuốc giảm đau, nếu cô muốn ngủ thì uống thêm thuốc an thần.
Tống Tương Tư cố gắng ngồi dậy, lúc nhìn thấy Phong Hoàng Đăng, nét mặt cô ta bỗng nhiên thay đổi, đôi mắt không chớp mơ hồ phủ một lớp sương mỏng. Rất lâu sau cô ta mới thốt lên, giọng nghẹn ngào:
- Đúng là khuôn mặt này rồi, Phong Tú của hai mươi năm trước.
Tống Tương Tư chưa từng hận Phong Tú, cô ta tự thù hận bản thân mình. Vì lẽ đó, cô ta trở nên mạnh mẽ đến mức ác độc, là để bản thân không phải biến thành sự lựa chọn của bất kỳ ai.
Tống Tương Tư đã từng thừa nhận, cô ta không nhớ nổi chính mình của năm hai mươi tư tuổi, nhưng lại nhớ rất rõ dáng vẻ của Phong Tú. Cô ta không yêu Phong Tú, người cô ta yêu là Phong Tú của hai mươi năm trước. Cuối cùng cô ta cũng nhận ra, sự cố chấp của chính mình hoàn toàn vô nghĩa, vì cô ta vĩnh viễn không thể gặp lại Phong Tú của năm đó.
Chấp niệm cả nửa đời người của Tống Tương Tư, hóa ra cũng chỉ là gió thổi mây bay.