Tình tôi như ánh trăng cuối mùa

Chương 3: Đừng Để Dòng Quá Khứ Tuôn Trào.

“ Trăng- dù là trăng tròn hay trăng khuyết thì vẫn chỉ là ánh trăng, thứ nó đem lại cho đời chẳng có gì ngoài vẻ mơ hồ và ảm đạm. Cũng giống như quá khứ vậy, dù có hạnh phúc hay đau khổ đến đâu thì nó chỉ là quá khứ, chẳng đáng giá một xu. Cố bịt chặt lại đừng để nó tuôn trào. Đã hàng trăm lần, em nói với chính mình như vậy, nhưng….nào phải muốn quên là quên được?”

-“Con nghe”- Hoàng Quỳnh áp chiếc điện thoại cảm ứng màu đen bóng vào tai, lễ phép trả lời cha.

Đầu dây bên kia là một giọng nói hết sức rắn rỏi:

-“Dẫn người đến bang Đinh tặc giải quyết đi, Phong Quý đang mắc kẹt ở đấy”.

Sau câu nói đó, Hoàng Quỳnh chủ động tắt máy trước, cầm lấy áo khoác đi ra khỏi phòng, để mặc chiếc tivi vẫn đang hoạt động. “Sau 3 năm tu nghiệp ở Nhật, chàng luật sư trẻ Lâm Hoàng Huy từng làm khuấy đảo giới tội phạm đã trở về nước….”- âm thanh từ bản tin thời sự vẫn vang lên đều đều trong căn phòng không người.

Gió hạ mang theo chút oi bức vào phòng.

Rèm cửa lay động.

-“Tiểu thư”- tiếng Phong Quý vang lên trong căn phòng khách nhà họ Đinh, với khuôn mặt đỏ ửng đầy mồ hôi, anh ta mừng rỡ không chút che giấu.

Người của nhà họ Phong tràn vào đứng đen từ cổng đến cửa phòng khách.

Hoàng Quỳnh thờ ơ lướt mắt nhanh qua cậu ta, rồi dừng lại trên khuôn mặt giữ dằn của gia chủ họ Đinh.

-“Chào Đinh lão gia”- cô khinh khỉnh nhếch môi lên tiếng trước, giọng cô rất nhẹ nhưng lại đầy vẻ ngoan cường.

-“Hừ, ngựa non háu đá, mới tí tuổi đầu, cô tưởng có thể dễ dàng cướp mối làm ăn từ tay của bang ta sao?”- gia chủ tức giận chỉ thẳng vào mặt cô gái non choẹt.

Phong Hoàng Quỳnh không chút rối loạn, bình tĩnh ngồi xuống ghế:

-“Đinh lão gia”- cô cười cười đầy vẻ gian trá-“ xã hội đen cũng có cái luật của nó chứ, ông thử nói xem, chúng tôi đã cướp gì của các ông?”

Ông già họ Đinh nghiến răng chỉ vào những vị khách không mời:

-“Tưởng giễu trống giương oai như vậy thì bọn ta sợ sao, đừng mơ!”

Khắp căn phòng rộng lớn ngập toàn đồ đen, chiếc áo trắng của Hoàng Quỳnh cũng vì thế mà càng nổi bật, cô ngồi ngay ngắn lại, nghiêm nét mặt sắc lạnh:

-“Đinh lão gia”- gương mặt không một biểu cảm, cô bình thản nói tiếp-“ 2 năm qua ông ăn lộc của Triệu thị chưa đủ sao, hết hạn rồi thì chúng ta công bằng cạnh tranh chứ, cho người sang thông báo là đã nể mặt ông lắm rồi!”

-“Mày….mày….” Đinh tặc vung tay thành nắm đấm, ánh mắt hình viên đạn như muốn ăn tười nuốt sống kẻ xếch xược đang ngồi trước mặt kia.

Nhưng ngay lúc đó, Phong Hoàng Quỳnh bỗng xô ghế đứng bật dậy, rít lên đầy dữ dội:

-“Ông còn muốn sao nữa”- đôi mắt trợn to hết cỡ nhìn chằm chằm vào mặt đối phương.

Đinh bang chủ trợn mắt không nói gì.

-“Đinh lão gia”- cô lại tiếp-“ thâm niên trong nghề của ông cũng lâu rồi, luật ‘thời thế’ ông phải rõ lắm chứ!”

Trước khuôn mặt đang đờ ra của lão già gần 60 tuổi, cô lại tiếp:

-“Sang bằng nơi này, tôi có thể đấy!”.

Sau câu nói lạnh băng đó, đoàn người của Phong gia hùng dũng tiến ra cổng theo chân cô tiểu thư xinh đẹp.

-“Con ranh”- lão gia họ Đinh vung tay đấm mạnh xuống bàn.

Căn phòng trở lại với vẻ yên tĩnh, người của Đinh phái đứng thưa thớt trước cửa phòng.

-“Cứ làm theo kế hoạch đi”- Phong Hoàng Quỳnh nói khi vừa bước lên xe- “phải giữ mồm giữ miệng đấy, kể cả với Đăng”.

-“Tôi biết rồi…tiểu thư”- Phong Quý gật đầu chắc nịch.

*****

-“Tôi không muốn nhận lời phỏng vấn của báo Xã Hội”- Lâm Hoàng Huy thẳng thừng từ chối lời đề nghị của cô phóng viên xinh đẹp.

Trong căn phòng làm việc màu xanh của anh, ánh hoàng hôn đỏ ối chiếu vào.

-“Nhưng mà…..”- cô gái rối loạn lắp bắp, việc này nằm xa so với dự tính của cô.

-“Thôi…”- anh chàng Luật sư trẻ vung tay đầy ngạo mạn-“ đừng cố thuyết phục, tôi không thay đổi quyết định đâu”- ánh mắt lạnh lẽo hướng ra phía cánh cửa gỗ đang mở-“ thư ký Trương, tiễn khách”.

Cô phóng viên mặt đỏ bừng xấu hổ đứng dậy, lục tục bước ra khỏi phòng, trong lòng không ngớt lời oán thán.

Hoàng hôn….

Sắc trời đỏ ối loang lổ như màu máu….

Một tia nắng hiếm hoi sót lại cuối chiều…..

Xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh…..

Anh không né tránh, cũng không nhắm mắt, cứ bình thản ngồi nguyên như thế, như muốn thách thức, cả thời gian lẫn không gian.

Dòng chảy thời gian chuyển động.

6h45’

Nắng tắt hẳn….

Đôi mắt quyến rũ vẫn không chút xúc cảm….

Bóng tối bắt đầu bao trùm….

Trong căn phòng làm việc ngập đầy gió đêm….chỉ còn mình anh ngồi cô độc.

…………..

-“Anh thử nói xem, mấy phút nữa thì Mặt trời sẽ lặn”.

Bên bờ sông lồng lộng gió, cô lắc lắc cánh tay anh hối thúc câu trả lời.

Anh chậm rãi mỉm cười:

-“Tại sao anh phải nói?”

-“Này”- cô không thể chịu được tính chậm rãi của anh, trước nay cô là người chưa bao giờ tập tính kiên nhẫn.

-“Thôi được”- vẫn nụ cười điềm tĩnh, anh quay sang nhìn cô-“ nhưng có phần thưởng không?”

-“……”

-“Phần thưởng sẽ do anh quyết định, được không?” anh nháy mắt đề nghị.

Và buổi chiều hôm đó, giữa đồng cỏ xanh mênh mang, bất chấp câu trả lời sai be bét, anh ngậm chặt lấy đôi môi hồng thắm của cô, bướng bỉnh mút mạnh đầu lưỡi đang run lên ấy. Gió hạ vờn đùa mái tóc đen nhánh của hai người. Anh thì thầm vào tai cô: “phần thưởng cho em đấy”.

……………….

Gió đêm bất giác lùa vào….

Anh vẫn ngồi như tượng nhìn ra bầu trời ngoài khung cửa….tay nắm chặt vật gì đó nhỏ nhỏ tròn tròn đeo trên cổ. Vật ấy, hai năm nay, vẫn được anh cẩn thận luồn vào sợi dây chuyền màu bạc và được lớp áo giấu kĩ, người ngoài không ai nhìn thấy.

Thời gian trôi….

Anh đâu còn là anh chàng lạnh lùng nhưng dịu dàng của ngày xưa nữa.

“Nói tôi biết đi….tôi làm sao vứt bỏ quá khứ đấy…hãy nói tôi biết….em đã làm cách nào?...”

*****

Cũng buổi tối gió buồn hôm ấy….

Trong khu vườn ngào ngạt hương hoa hồng và ngập đầy màu sắc của những cánh hồng dại mỏng manh.

Phong Hoàng Quỳnh đứng bất động trước một khóm hồng đỏ thẫm.

“….Mấy tuần trước chàng Luật sư tài năng này đã trở về nước và tuyên bố sẽ tiếp tục khám phá những đường dây tội ác mà trước đây còn dang dở….”- tiếng tivi hồi sáng vọng về, mặc dù lúc ấy cô đã cố tỏ ra vô cảm, cố sập cửa thật mạnh để át đi, nhưng những thông tin ấy vẫn lì lợm lọt vào tai cô.

Gió thổi…cả khu vườn như trở nên nhạt nhòa dưới ánh trăng lưỡi liềm mờ ảo.

Quá khứ bủa vây, nỗi căm hận cũng bừng lên, nhấn chìm con người cô, bóp nghẹt trái tim cô. Cô thẫn thờ nhắm mắt, cái gì gọi là băng giá, cái gì gọi là “nhìn đời bằng nửa con mắt”? với những gì liên quan đến anh, cô chỉ là một con ngốc mãi đắm chìm trong lớp quá khứ mờ ảo; cho dù cô đã dằn lòng mình, cho dù cô đã cố gắng hận anh, thì thứ tình cảm mà cô đang dồn nén trong lòng không thể phủ nhận rằng đó là tình yêu, một thứ tình yêu đầy đau khổ chỉ mang đến toàn nước mắt.

Đêm tối….những cánh hồng yếu ớt chơi vơi theo chiều gió, lang thang trong không trung rồi nghẹn ngào rơi xuống nền cỏ đẫm sương đêm.

Cô ngửa mặt nhìn lên bầu trời, ở đấy vầng trăng lưỡi liềm nhàn nhạt tỏa sáng, dù ánh sáng ấy rất mỏng nhưng cũng có thể hong khô những giọt nước mặn chát đang ngấp nghé nơi khóe mắt.

Cô hít mạnh một hơi…

Mùi của đêm hăng hắc….

Đôi mắt long lanh đăm đắm nhìn những vì sao…..trong đôi mắt ấy, nước đã dần khô cạn, chỉ còn lại nét khinh bạc với sự bình thản đáng kinh ngạc.

Cũng không biết cô đã nhìn như thế trong bao lâu, chỉ biết rằng khi cúi xuống thì ngón tay đang đặt vô thức trên cành hoa đã bê bết máu, phía dưới… chiếc gai nhọn cũng oằn mình nghiêng ngả.

Máu….loang lổ hòa cùng màu cánh hồng đỏ thẫm….rất đỏ….đỏ như màu của dòng chữ trên mặt báo hôm ấy….

Vậy là…..

Trong buổi tối cuối tháng gió buồn hiu hắt, quá khứ tưởng chỉ còn là lớp bụi mờ trăng trắng đã ào ạt trỗi dậy, khiến Phong Hoàng Quỳnh mệt mỏi ngẩn ngơ, và phía sau lưng cô, bên cạnh bụi hồng trắng đang nở hoa rực rỡ, Phong Hoàng Đăng thở dài thương cảm.

Sau một chút dùng dằng….

Anh bước đến nhẹ vuốt mái tóc đen mượt mà của cô, động tác dịu dàng và đầy tin cẩn.

9 năm trước, anh đã vô cùng ao ước được vuốt mái tóc này, đã hy vọng đây sẽ là mối tình đầu tươi đẹp của cuộc đời anh….

Vậy mà sau đó không lâu, người con gái có mái tóc đen tuyền óng ả này bỗng chốc trở thành em gái của anh- một người em gái theo đúng nghĩa, cùng cha cùng mẹ….

Ánh trăng nhạt nhòa cuối tháng….

Chiếu trên hai hình dáng cô độc đang đứng tựa vào nhau….

Giữa khu vườn mênh mang gió.