“ Lá rơi là vì cây không đủ sức giữ lá lại, còn nước mắt rơi là do con người ta không còn đủ nghị lực để đối mặt với những khó khăn. Chiếc lá rơi xuống, cây vẫn bình thường. Còn nước mắt rơi xuống lại làm lòng ta đau đớn. Rốt cục, cuộc đời bắt ta phải khóc bao nhiêu lần thì mới đủ ?”.
Mùa đông năm 1997.
Trong ngôi nhà hai tầng trống không, nham nhở, một cậu bé khoảng hơn 10 tuổi ngồi bó gối bên cửa sổ, gió từ biển thổi vào lạnh tê tái, tấm rèm cửa tung bay càng làm lộ rõ vẻ tiêu điều của khung cảnh. Cậu bé cứ ngồi đó, trên mình chỉ mặc mỗi chiếc áo len mỏng lem luốc, khuôn mặt vừa đau đớn, vừa hoang mang, vừa run sợ. Những con sóng biển mùa đông vỗ ào ào hung tợn, gió rào rạt từng đợt lùa qua, căn nhà trống không trơ trọi nằm cô độc trong khoảng không gian ấy, cậu bé không khóc không cười, chỉ bó gối im lặng nhìn biển đêm, đầu tựa nhẹ vào khung cửa. 3 tháng trước, biển của cậu có một màu xanh êm đềm và những con sóng hiền hòa ôm nhẹ bờ cát trắng; 3 tháng trước, gió mát lành vỗ về bờ má cậu, chạy theo chân cậu cùng nô đùa, vui chơi. Nhưng giờ đây, tất cả đều lạnh lẽo và đáng sợ. Biển nổi cơn thịnh nộ, gió giận dữ cứa vào da thịt cậu, và cuộc đời ác nghiệt cướp mất đi ba mẹ cậu, hạnh phúc của cậu, chỉ còn lại cậu bơ vơ trên cõi đời này, rồi đây…cậu biết đi về đâu? Rồi đây, cậu biết phải làm gì, cậu biết sống làm sao?
Con người khốn kiếp, giết chết bố mẹ cậu rồi không mảy may lấy một cái chớp mắt, tàn nhẫn chạy vụt đi, để lại cho cậu nỗi đau đớn ngút ngàn.
Con người bạc bẽo, chẳng những không thương xót cảnh côi cút của cậu, lại còn hùa nhau tới nhà lấy đi hết đồ đạc để trừ nợ, chỉ để lại cậu như một thứ đồ vô ích không giá trị.
Ngôi nhà cạnh bờ biển, giữa một đêm mùa đông, đứng run rẩy trong cơn gió lạnh và những con sóng bạt ngàn.
Cuộc đời thường quay ngược lại phản công lúc chúng ta không đề phòng nhất, lúc chúng ta đang hạnh phúc nhất. Nó tàn nhẫn đem đến cho ta những vết thương không bao giờ có thể lành lại, và những nỗi đau mà dù có nằm mơ ta cũng không tưởng tượng ra nổi. Nhưng suy cho cùng, cuộc đời độc ác, con người còn độc ác hơn gấp bội lần.
***
Lời hồi đáp 2001.
Tại một rạp chiếu phim ở thành phố X.
My sassy girl- Cô nàng ngổ ngáo, bộ phim đang làm mưa làm gió của điện ảnh Hàn Quốc.
Phim đang đến đoạn cảm xúc nhất khi hai nhân vật chính chia tay nhau trên chuyến tàu lửa về Seoul, Vân Đa bỗng giật nảy mình khi chàng trai ngồi ghế bên cạnh gục đầu xuống vai cô ngủ ngon lành. Bối rối mất vài giây, cô hích nhẹ vai như vẻ muốn đánh thức cậu ấy dậy, nhưng vô ích, chàng trai vẫn say sưa chìm trong giấc ngủ, thậm chí còn ngáy lên từng tiếng rất thỏa mãn.
Bộ phim kết thúc, với cái kết mở đẹp lòng người xem, Vân Đa vẫn ngồi thẫn thờ, vì quá xúc động với bộ phim hay còn vì lý do gì khác.
-“Này…anh”- cô ngập ngừng lay nhẹ chàng trai. Mọi người trong rạp phim đã ra về gần hết.
Chàng trai vẫn không nhúc nhích. Cô bực mình lấy tay đẩy mạnh đầu anh ta ra, hét lên: “Này anh!”.
-“Ơ…hả?” chàng trai ngơ ngác nhìn quanh, dụi dụi mắt cho tỉnh hẳn, rồi nhìn vẻ mặt giận dữ của Vân Đa như không hiểu chuyện gì.
-“Muốn ngủ thì đi chỗ khác mà ngủ” Cô hét to từng tiếng một rồi quanh lưng bước đi.
Chàng trai dường như đã hiểu ra, vội vàng đuổi theo, rối rít xin lỗi.
-“Tôi xin lỗi, này cô, đợi tôi, tôi muốn xin lỗi thật mà”.
Ra khỏi rạp chiếu bóng, ánh sáng ở đại sảnh tòa nhà chiếu vào gương mặt chàng trai, lộ ra vẻ đẹp trai khó cưỡng. Cậu mặc chiếc áo sơ-mi trắng cùng quần jeans xanh, làn da trắng không tì vết cùng đôi mắt lấp lánh quyến rũ đến ngỡ ngàng.
-“Này, tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô…” cậu ấy đã bắt kịp Vân Đa, cả hai đứng đối diện nhau giữa dòng người đông đúc qua lại, cô ngước lên nhìn vào mắt cậu.
-“Chắc cô khó chịu lắm phải không, xin lỗi nhé!” cậu mỉm cười ra vẻ biết lỗi, đôi mắt hiện rõ chữ thật lòng.
Nụ cười đó, cậu không biết rằng, nó ám ảnh cô rất lâu…rất lâu, đến mãi tận sau này.
-“Anh à, anh!”
Một cô gái xinh đẹp chênh vênh trên đôi giày cao gót đỏ đang tiến đến phía họ, mắt nhìn vào cậu, miệng không ngừng gọi.
-“Xin lỗi anh, em đến trễ quá đúng không? Chắc phim cũng hết rồi nhỉ? Làm sao đây?” Cô gái làm vẻ mặt hối lỗi, đôi mắt dần ngấn nước, nhưng lại không biết rằng, mỗi lời cô nói đều phả ra hơi rượu nồng nặc không thể chối cãi.
Chàng trai nheo mắt, nhìn cô gái bỡn cợt:
-“Tôi có hẹn với cô sao?”
Cô ta cho anh leo cây? Cô ta là ai mà dám cho anh leo cây?
Cô gái nhăn mặt:
-“Anh này, chẳng phải anh hẹn em lúc 7h sao, nếu không có hẹn với em thì anh đến đây làm gì?”
Hoàng Quỳnh vẫn đang đứng cạnh chàng trai, thở dài với cái trò mèo vờn chuột trước mắt, dợm bước định đi thì có một bàn tay giữ cô lại.
-“Tôi đến đây vì có hẹn với bạn gái” chàng trai nhìn chằm chằm vào mặt cô gái trả lời, nhưng bàn tay lại nắm chặt bàn tay của Vân Đa.
Cô gái cười rạng rỡ:
-“Em chính là bạn gái của anh, em xin lỗi vì đến trễ…”
-“Cô nhầm ư?” chàng trai thô bạo cắt lời “Bạn gái tôi ở đây cơ mà” cậu khẽ nghiêng đầu về phía Vân Đa, bàn tay càng siết chặt hơn, nhìn cô với đôi mắt ấm áp.
-“Chúng tôi còn có việc, đi trước nhé!”
Nói rồi, cậu kéo tay Vân Đa bước đi, những sợi tóc dài đen nhánh của cô nhẹ nhàng đậu xuống cánh tay cậu.
Cậu khẽ thầm thì: “Lại phải xin lỗi cô thêm một lần nữa rồi, cả cảm ơn nữa”.
Không hiểu sao đôi môi hồng thắm tựa cánh đào của Vân Đa lại dãn ra thành một nụ cười.
Họ đã gặp nhau như thế.
Không…cô không phải Vân Đa, tên thật của cô là Phong Hoàng Quỳnh.
Và cậu chính là…Hoàng Đăng…Phong Hoàng Đăng.
Có những cuộc gặp gỡ ta không thể nào lường trước được, có những người ta không thể đi lướt qua họ trong cuộc đời. Nhân gian gọi đó là định mệnh.
Nhưng có ai biết rằng…
Định mệnh là thứ vô cùng tàn nhẫn, cực kì tàn nhẫn, nhưng đôi khi…con người còn tàn nhẫn hơn gấp nhiều lần cái thứ được gọi là định mệnh đó.
***
Mùa hạ 1981.
-“Em làm khổ anh quá, vì em mà anh phải khổ quá. Không có chuyện cưới hỏi gì hết, chúng ta chia tay đi” Hoàng Anh vừa nói vừa giàn giụa nước mắt, cô mím chặt đôi môi, khóc không ra tiếng.
Đêm cuổi tháng, vầng trăng lưỡi liềm tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, chìm khuất giữa muôn ngàn vì tinh tú đang đua nhau tỏa sáng. Thứ ánh sáng đó chiếu xuống một khu vườn khoáng đãng trồng toàn hoa hồng quỳnh, giữa khu vườn đó có một đôi tình nhân đang đau đớn.
Phong Tú nắm chặt đôi tay người yêu, giọng ấm áp:
-“Không, anh không khổ, là anh tự nguyện. Chỉ cần có em, muốn anh làm gì cũng được, kế nghiệp bố em thì có là gì”.
-“Anh không biết sao? Chẳng lẽ anh không biết sao? Bố em đâu phải là làm nghề gì chính đáng, ông ấy là xã hội đen, anh biết đấy, là xã hội đen. Anh muốn làm xã hội đen ư? Vứt bỏ tất cả để làm xã hội đen ư? Công sức bấy lâu nay anh cố gắng, ước mơ từ bé đến giờ anh ấp ủ, anh định vứt bỏ tất bỏ ư? Anh điên rồi.” Hoàng Anh không cầm lòng nổi mà hét lên, vì cô quá đau đớn, cớ sao cô lại sinh ra trong cái gia đình này, cớ sao bố cô lại là tên xã hội đen khét tiếng? Cớ sao lại bắt ép người muốn làm chồng cô phải kế thừa cái sự nghiệp bẩn thỉu đáng nguyền rủa ấy? Tất cả những chuyện này là cớ làm sao chứ?
-“Anh không sao, anh không sao. Xã hội đen cũng không xấu như em tưởng đâu, anh sẽ trở thành một xã hội đen lương thiện nhé, được không?” Phong Tú vẫn không ngừng an ủi, nhẹ nhàng lau nước mắt cho người yêu. Anh cố nuốt nước mắt vào trong, vỗ về bằng giọng nói ấm áp.
-“Anh thật sự điên rồi. Một xã hội đen lương thiện ư, thật nực cười. Anh đã phải cố gắng bao nhiêu mới có được ngày hôm nay, đáng lẽ ra anh phải là một nhà báo tài giỏi mới đúng, chỗ của anh không phải ở đây. Anh hiểu không?”
Khu vườn hồng quỳnh khẽ lay động dưới ánh trăng, một cơn gió mát mùa hạ thổi qua làm những đóa hồng quỳnh rung lên khe khẽ.
Phong Tú thở dài:
-“Nhưng không có em anh trở thành người trong sạch để làm gì, là một nhà báo giỏi để làm gì. Anh chấp nhận đánh đổi, rồi chúng ta sẽ hạnh phúc, tin anh đi.”
Hoàng Anh não ruột, tự giày vò:
-“Đáng lý em không nên có mặt trên đời này mới phải, đáng lý em không nên gặp anh mới phải. Anh xứng đáng được hạnh phúc hơn thế này”.
-“Thôi nào, đừng làm con trai của chúng ta sợ chứ. Ba chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc, nhé?”
-“Hay là vì đứa con này”-Hoàng Anh nhìn nhanh xuống bụng-“vì đứa con này nên anh mới chấp nhận tất cả đúng không? Vậy thì em sẽ phá nó, chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa. Em biết anh là người có trách nhiệm, nhưng bây giờ thì không còn gì để anh phải gánh trách nhiệm nữa rồi. Anh đi đi, cứ xem như chưa từng có đứa con nào tồn tại cả”. Vừa nói cô vừa đấm vào bụng mình, đôi mắt đẫm lệ.
-“Em nói cái gì lạ thế, sao em có thể nói ra những lời nhẫn tâm như thế được. Anh nhắc lại, anh yêu em, và anh cũng yêu con của chúng ta, anh tình nguyện làm mọi thứ để gia đình ta hạnh phúc. Chuyện xã hội đen, anh làm được, em không phải lo. Chỉ cần có em và con ở bên, anh sẽ làm được tất cả, anh hạnh phúc vì điều đó, em hiểu không? Chuyện này anh đã quyết, anh không thay đổi đâu, từ giờ đừng bàn đến nữa”. Phong Tú nói dứt khoát, khuôn mặt hiện đầy vẻ quyết tâm.
Hoàng Anh ôm lấy người yêu, khóc nấc lên: “Em biết phải làm sao bây giờ”.
Họ đã quyết định tương lai trong một buổi tối cuối mùa hạ như thế. Giữa khu vườn bát ngát hồng quỳnh- một loài hoa nở vào chiều muộn, thơm ngát lúc nửa đêm và héo rũ khi bình minh đến; họ đã ôm chặt lấy nhau và cùng cầu mong một cuộc sống giản dị hạnh phúc.
Và họ chính là bố mẹ của hai em Phong Hoàng Đăng, Phong Hoàng Quỳnh sau này.
Chúng ta có thể vứt bỏ tất cả, đánh đổi tất cả, hy sinh tất cả vì một chữ “yêu”. Tình yêu là thứ khủng khiếp, vô cùng khủng khiếp, nhưng con người…nhiều lúc còn khủng khiếp hơn cả tình yêu.
***
Chuyện xảy ra 1986.
Trong căn phòng bí mật của ngôi biệt thự màu nâu , một cuộc nói chuyện cũng rất bí mật diễn ra trong một buổi tối cuối tháng trời đen như mực.
-“Cậu chắc chắn không?” Một người đàn ông khoảng 50 tuổi, khuôn mặt hung dữ, một tay giữ cây gậy được chạm khắc khá công phu, một tay cầm điếu xì-ga, miệng phì phèo khói, cau mày hỏi.
-“Tôi chắc chắn, thưa ông. Tôi đã giăng bẫy hắn ta, tôi liên lạc với bên Hồng Kong bảo họ dụ Phong Tú qua bên đó, phải đích thân Phong Tú qua vụ giao dịch mới được tiến hành”. Người trả lời là Trần Gia Khánh, một nhà báo khá tiếng tăm lúc bấy giờ. Với giọng nói vô cùng đắc ý, hắn nhăn răng cười nhưng không dám thành tiếng.
Người đàn ông vẫn giọng điệu nghi ngờ:
-“Cậu tưởng bên phía Hồng Kong sẽ nghe lời cậu sao?”
-“Chuyện này là nhờ bố vợ tôi sắp xếp, ông ấy đứng đầu về quan hệ với bên Hồng Kong đấy ạ. Chưa kể, họ sẽ được một khoản kha khá nếu làm vậy”. Trần Gia Khánh rất tự tin trả lời, hắn đã tốn hàng tháng trời để nghĩ ra kế hoạch này, bỏ ra không ít công sức.
-“Thôi được, ta sẽ suy nghĩ. Với uy tín của bố vợ cậu, ta tạm tin cậu”. Người đàn ông gật đầu nhưng mắt vẫn còn chút đăm chiêu.
Trần Gia Khánh mừng rỡ khi nghe vậy:
-“Vâng, hãy tin tôi. Ngày 11 tới đây, Phong Tú sẽ sang Hồng Kong, thế lực của hắn sẽ bị phân tán, ông chỉ việc đem người đến sang bằng cái bang phái yếu như sên ấy, không mất nhiều công sức đâu. Còn nữa, đây là tin mật báo, vợ của hắn đang nằm trong bệnh viện, chuẩn bị sinh đứa thứ hai, sao ông không nhân cơ hội này diệt trừ tận gốc cái mầm mống ăn hại ấy. Rồi đây, bang của ông sẽ thâu tóm mọi thế lực, sẽ nắm mọi quyền hành ở cái đất này, chỉ có bang của ông mà thôi”.
-“Ta là đàn anh trong cái giới xã hội đen này, lâu nay nổi tiếng ân oán phân minh. Diệt trừ bang phái nhà họ Phong là việc nên làm, nhưng đi giết một người đàn bà và một đứa con nít ư? Chỉ có loài cầm thú mới làm vậy. Ta làm vậy, mặt mũi đâu mà nhìn cuộc đời?” Người đàn ông vứt điếu xì-gà xuống đất, dùng gót giày giẫm nát, nghiêm giọng nói. “Cậu đúng là rác rưởi, lòng dạ thâm hiểm”.
-“Ấy ấy” Trần Gia Khánh cười cầu hòa- “Tôi chỉ là nghĩ cho đại cục. Từ xưa đến nay, có biết bao nhiêu chuyện vì một phút yếu lòng tha cho kẻ thù mà gây ra hậu quả tai hại sau này. Ai biết đứa bé ấy sau này có tìm đến ông trả thù hay không. Chi bằng bây giờ ta cứ xử luôn cho tiện”.
Người đàn ông bật cười, giọng ồm ồm nghe thật kinh hãi:
-“Hà hà cậu đúng là suy nghĩ sâu xa, nhưng ta nói cho cậu biết, đứa bé ấy nếu có sức trả thù thì nó sẽ diệt cậu trước, kẻ lòng lang dạ sói. Nhân đây ra cũng nhắc cậu, làm trong cái giới này, cố mà chừa một con đường để đi, khốn nạn quá thì đến con đường xuống địa ngục ông trời cũng chặn lại đấy. Ta thì cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng đã sinh ra trong hình hài con người, cũng nên làm chút gì đó cho xứng đáng.”
-“Ông đừng nói như thế!” Trần Gia Khánh vẫn kiên nhẫn thuyết phục-“ Phải nghĩ đến lợi ích tối cao chứ. Nhưng mà, dù ông có không làm, thì vẫn có cả khối bang muốn làm. Phong Tú là kẻ thù chung mà. Nếu ông đã không muốn, thì xin đừng bận tâm, chuyện này để tôi lo liệu”.
Người đàn ông chống gậy đứng lên, nện gót giày từng tiếng nặng nề xuống sàn:
-“Tối ngày 11 đúng không? Được rồi. Người đâu, tiễn khách”.
Đêm cuối tháng, mọi thứ trở nên tối đen, cả lòng dạ con người cũng vô cùng đen tối.
Xét lại, kẻ độc ác nhất không phải là kẻ cầm dao cứa cổ, mà độc ác nhất chính là kẻ xui nguyên giục bị, kẻ đứng ngoài sáng nhưng lòng dạ lại đen như phân chó, kẻ không trực tiếp ra tay nhưng là kẻ trực tiếp giết người.
Cuộc đời này, lòng sông đáy biển dễ dò, nào ai lấy thước mà đo lòng người.
Ngày 11 tháng 11 năm 1986.
Phong Tú cẩn thận dặn dò Dương Đằng trước khi lên đường sang Hồng Kong.
-“Trong 2 ngày tôi đi vắng, mọi chuyện ở đây sẽ do cậu lo liệu, nhớ rằng làm gì cũng phải thật cẩn thận. Còn nữa, việc quan trọng nhất là phải bảo vệ phu nhân thật chu đáo”.
Dương Đằng gật đầu tiếp thu nhưng vẫn thắc mắc:
-“Chủ tịch, tôi thấy chuyện lần này hơi bất thường, từ trước đến nay bên phía Hồng Kong có bao giờ đòi hỏi phải đích thân chủ tịch đứng ra giao dịch đâu, sao giờ tự nhiên lại…”
Phong Tú thở dài:
-“Tôi cũng đã nghĩ thế, nhưng đây là vụ làm ăn quan trọng, không thể để mất lòng họ được, hơn nữa, cũng là đích thân chủ tịch Lý liên lạc, sao có thể từ chối. “
-“Tôi cũng biết là thế. Nhưng Hồ gia xưa nay vốn rất căm ghét chúng ta, nếu họ biết chủ tịch không có ở đây, chỉ sợ…” Dương Đằng vẫn rất lo lắng, có thể nhận thấy giọng nói của cậu ấy run lên rõ rệt.
Phong Tú vỗ vai Dương Đằng trấn an:
-“Dạo này bên đó cũng không có động tĩnh gì, chắc là sẽ ổn thôi”.
-“Mong là như thế”.
-“Để mắt đến Hoàng Đăng và phu nhân giúp tôi. Giờ tôi đi đây”.
Nói xong, Phong Tú bước nhanh lên chiếc ô-tô đen đang đậu trước cổng. Dương Đằng cung kính cúi đầu, rồi ngẩn ngơ nhìn theo bóng chiếc xe xa dần cùng với đám bụi bay lộn xộn trong không trung. Mọi chuyện cầu mong là sẽ ổn.
Đêm 11.
Tại bệnh viện S.
Trong căn phòng sáng trưng, một người phụ nữ xinh đẹp đang quằn quại đau đớn, cô nghiến răng rên rĩ bằng giọng điệu bất lực như sắp hết hơi, mồ hôi trên khắp cơ thể vã ra như tắm. Đứng quanh cô là một bác sĩ nữ trung niên và ba cô y tá, miệng không ngừng “Cố lên, cố thêm chút nữa”. Ngoài cửa phòng bệnh là một toán những người đàn ông cao lớn mặc đồ đen, gương mặt thấp thỏm.
10 phút trôi qua.
Tiếng rên đau đớn vẫn vang lên không dứt.
20 phút nữa.
Tiếng thở dồn dập nặng nề làm cho mọi người không khỏi lo lắng.
Rồi 30 phút.
Hoàng Anh cảm giác như sắp chết đến nơi, tay nắm chặt bàn tay cô y tá đứng cạnh, nghiến răng cố hết sức rặn theo lời bác sĩ. Nhắm chặt mắt lại, cô tưởng tượng ra vẻ mặt hạnh phúc của chồng lúc nhìn thấy con gái chào đời, và thế là lại cố gắng.
Lại 10 phút nữa.
Cuối cùng thì tiếng khóc cũng vang lên, mọi người mừng rỡ, Hoàng Anh kiệt sức đến ngất đi. Đám áo đen phía ngoài vỗ tay ầm ĩ, bác sĩ y tá trong phòng cũng thở dài nhẹ nhõm rồi thu dọn đồ đạc đi ra. Trong phòng chỉ còn lại một cô y tá tắm rửa cho bé gái.
Một đoàn xe ô-tô đen đỗ xịch trước cổng bệnh viện. Trong chiếc xe dẫn đầu, một người đàn ông mặt mày nham hiểm dặn dò gã vận đồ đen mặt hung dữ.
-“Tiễn chân đứa bé, không được động vào người mẹ, đem cô ta đến gặp tôi. Giải quyết thật gọn vào”.
Gã to con đồ đen mở cửa xe bước xuống, ngoắc tay ra hiệu những chiếc xe phía sau. Một toán đàn ông cầm gậy chạy theo gã vào trong bệnh viện.
Binh…
Bốp…
Rầm…
Hoành Anh đang nửa tỉnh nửa mê giữa cơn kiệt sức bỗng giật mình vì những tiếng loảng xoảng đáng sợ phía ngoài cánh cửa. Cô có linh cảm không lành. Sống trong thế giới đen tối này đã 30 năm, cô hoàn toàn có thể đoán ra được việc gì đang xảy ra phía ngoài kia. Lập tức, cô gọi người y tá đang tắm cho con cô. Người y tá đang giật mình vì cuộc ẩu đả bên ngoài vội vàng bế đứa bé chạy lại.
-“Làm ơn, cầu xin cô, hãy cứu lấy con tôi, hãy mang đứa bé đi. Nhanh lên, không thì không kịp mất”.
Nước mắt bỏng rát chảy dài xuống hai bên tai, cô cắn răng kìm nén cơn mệt mỏi.
-“Bọn chúng muốn giết mẹ con tôi. Tôi thì không thể chạy trốn nữa rồi, nhưng còn đứa bé, nó phải sống, cầu xin cô thương tình hãy mang nó chạy trốn thật xa”.
Cô nắm lấy tay, như muốn truyền hết sức mạnh, tình thương sang cho đứa con còn đỏ hỏn.
Cô y tá là người khá nhanh nhẹn, lúc nhìn thấy những người đàn ông mặc đồ đen đứng kín cửa phòng mổ, cô đã mờ lờ đoán ra thân thế người phụ nữ này không hề đơn giản. Đến bây giờ, cuộc ẩu đả nổ ra, chắc là hai phe xã hội đen đang thanh toán nhau, chuyện này nhan nhản trên phim truyền hình. Cô cúi xuống nhìn đứa bé gái nhỏ đang bế trên tay, lòng bỗng nhiên xót xa, cô dứt khoát gật đầu.
-“Được rồi, tôi đi đây”.
Cô toan quay người thì Dương Hoàng Anh níu cánh tay cô lại.
-“Hãy khoan, cầm lấy sợi dây chuyền này. Cảm tạ đại ân của cô…”
Cô đón lấy sợi dây chuyền bạc từ tay người mẹ đang thở khó nhọc trên giường.
-“Không có thời gian nói nhiều nữa đâu. Nhanh lên không thì chết hết mất. Được rồi, tôi sẽ bảo vệ đứa bé. Năm ngày sau hãy đến phía Nam bến cảng nhận lại con. Chúc cô may mắn”.
Nói xong, cô nhanh nhẹn lấy cái túi gần đó, đặt đứa bé vào. Kéo ghế trèo lên phía trần nhà.
Hoàng Anh nhìn theo bật khóc nức nở. Nước mắt cứ thế tuôn trào, từng dòng nước cay đắng thi nhau chảy xuống.
-“Con ơi, mẹ còn chưa kịp ôm con một lần. Ôi không, mẹ còn chưa nói cho cô ấy biết bố con là ai. Làm sao hai bố con tìm thấy nhau đây? Đăng à, em gái con phải làm sao đây?”
Cô liên tục rên rỉ, liên tục khóc, cho đến khi sức lực trong cô yếu dần, nước mắt vẫn cứ chảy dài. Rồi cô ngất đi, với khuôn mặt đau đớn đầy nước mắt.
Phía bên ngoài cánh cửa, người cả Phong gia đang cố gắng cầm cự, bám chặt vào cửa phòng phẫu thuật không cho phe địch lọt vào trong. Thấy tình hình không hề khả quan, Dương Đằng ghé tai ra lệnh cho một người đàn em: “Mau, thoát ra ngoài báo tin về nhà, bảo vệ thiếu gia, lập tức mang thiếu gia chạy trốn”. Người kia gật đầu, muốn đi nhưng những gã phe kia lại cứ lao vào tấn công. Vậy là những người còn lại của Phong gia cố mở đường máu cho anh ta trốn thoát. Họ đã chiến đấu hết sức mình, nhưng với số lượng chỉ bằng 1/3 phe địch, họ nhanh chóng lâm vào thế bí. Dương Đằng vẫn kiên quyết đánh đến tận cùng sức lực, đòn tấn công giáng xuống anh ta mỗi lúc một nhiều. Đầu óc quay cuồng, nước dãi chảy ra nhưng anh ta vẫn lỳ lợm ôm chặt những gã xấu xa kia lại, bảo vệ cửa phòng. “Bốp” một cây gậy sắt giáng xuống đầu anh ta. Anh ta ngã xuống. “Lão gia, tôi xin lỗi vì đã không bảo vệ được phu nhân. Tôi xin lỗi”. Một bàn tay mở mạnh cánh cửa phòng phẫu thuật. “Bùm”- là tiếng súng, gã to con đã nổ súng. Chiếc khăn cuộn bế gái Hoàng Anh đang ôm chặt rách tan tành.
Ngay lúc đó…
“Cảnh sát đây, tất cả mau buông vũ khí”.
Tiếp theo là một cảnh vô cùng loạn lạc, kẻ chạy trốn, kẻ buông gậy đầu hàng, kẻ gục xuống sàn nhà rồi ngất đi,… Cảnh sát bận rộn làm nhiệm vụ. Dương Đằng mừng rỡ trong lòng, phu nhân hoặc đứa bé hoặc tốt hơn là cả hai có thể sẽ được cảnh sát cứu sống, anh ta cười lên một tiếng, nhưng sức lực của anh ta đã về đến mức 0, anh ta ngất đi, và chính anh cũng biết cơ hội để tỉnh lại gần như là không có.
----------------
Tại biệt thự của nhà họ Phong.
Sau một cuộc điện thoại gọi tới, Dương Kiệt vội vàng bế Hoàng Đăng chạy ra phía xe ô tô. Vừa chạy, anh vừa hét lên ra lệnh cho đàn em: “Nhanh lên xe đến căn cứ bí mật. Phía Hồ gia đang đến. Chúng đã tấn công người của ta ở bệnh viện rồi”.
Mọi người nhanh chóng hiểu ra vấn đề, vội vàng hướng ra bãi đậu xe.
Nhưng không kịp rồi.
Người của Hồ gia đã tràn vào khắp khuôn viên biệt thự, tay lăm lăm vũ khí. Bọn chúng rất đông. Phía Phong gia thì thưa thớt, vì phải phân tán lực lượng qua phía Hồng Kong, Dương Đằng là đàn anh chủ lực thì túc trực ở bên bệnh viện. Nhìn họ giờ đây giống như rắn mất đầu vậy.
Dương Kiệt túa mồ hôi, ôm chặt Hoàng Đăng. Những người còn lại xông ra phía trước. Dù tình thế có bất lợi thế nào đi nữa, họ vẫn hết sức trung thành.
Phía Hồ gia vừa giơ vũ khí lên thì từ ngoài cổng lại tràn vào một đám người mặc đồ đen khác. Không lẽ người của Hồ gia đông đến mức này? Nếu vậy thì cơ hội sống sót kể như bằng không. Dương Kiệt từ từ bước thụt lùi, bọn đàn em dồn lại chắn tầm nhìn của phe địch. Đến nước này chỉ còn cách chạy ra phía cửa sau, nếu những người còn lại có thể giữ chân người Hồ gia được một lúc thì may ra thiếu gia mới chạy thoát được.
Nhưng điều kỳ lạ là, đám người mới tới lại ra tay với người của Hồ gia.
Quá sức khó hiểu.
Nhưng người nhà họ Phong không nghĩ ngợi nhiều, xông vào giúp đám người kia tẩn bọn họ Hồ.
Dương Kiệt chớp lấy thời cơ, ôm chặt Hoàng Đăng chạy ra xe. Đúng lúc đó thì một chiếc xe sáng bóng đỗ phịch trước mặt anh.
Cửa mở.
Anh ta ngạc nhiên:
-“Tôn bang chủ”.
Trong xe là một người đàn ông khoảng gần 40, mặc vest đen, tóc nhuộm vàng chóe. Nếu đôi mắt anh ta bình thường một chút thì anh ta chắc chắn là một mỹ nam, nhưng với đôi mắt dữ dằn mang tính hủy diệt của mình, ít ai đủ can đảm để nhìn thẳng vào khuôn mặt ấy.
-“Tôn bang chủ, anh đến giúp chúng tôi sao?” Dương Kiệt vẫn có đôi chút đề phòng, vội vàng giấu Hoàng Đăng ra phía sau lưng.
Người đàn ông liếc nhìn đứa bé sau lưng anh ta, cất giọng hung dữ.
-“Đưa đứa bé lên xe, còn cậu…”
Dương Kiệt vội vàng quỳ xuống.
-“Tôn bang chủ, xin tha cho thiếu gia của chúng tôi. Ngài muốn lấy mạng tôi, tôi sẵn sàng, nhưng xin ngài đừng…đừng…thiếu gia của chúng tôi phải sống. Xin ngài nể mặt ông chủ của chúng tôi”.
Người đàn ông- bây giờ là Tôn bang chủ, gằn giọng:
-“Ta đến đây để trả nợ cho Phong Tú. Ngậm miệng lại và nghe cho rõ: đưa thằng nhóc đây, ta sẽ bảo vệ nó; còn cậu tập trung lực lượng của Phong gia trên khắp cả nước lại, rút quân từ các tỉnh về đây, lão Hồ phen này có vẻ quyết tâm xóa sổ Phong gia đấy, nhanh lên, không thì người của ta cũng chưa chắc chống đỡ nổi đâu”.
Dương Kiệt nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi bế Hoàng Đăng trao cho Tôn bang chủ, cúi đầu cảm kích.
-“Tôn bang chủ, thật sự cám ơn anh”.
Tôn bang chủ đặt Hoàng Đăng qua ghế bên cạnh, cười khẩy.
-“Ta đã định làm lơ, nhưng đã là một xã hội đen, nợ ân tình nhất định phải trả”.
-----------------
Vừa đặt chân đến Hồng Kong, Phong Tú nhận được tin cấp báo, biết là bị mắc bẫy, ông vội vàng quay lưng toan trở về. Nhưng vừa đi được một bước, ông dừng lại. Về bây giờ thì có ích lợi gì sao? Mọi chuyện bên đó còn có thể cứu vãn được sao? Ông nghiến răng quay đầu lại, ánh mắt hiện rõ sự tàn khốc. Được rồi, lo việc bên này trước. Thanh toán lũ bên này luôn một thể, khỏi mất công đi chuyến khác.
-“Đặt vé máy bay, cho người đóng gỉa chúng ta về nước. Bí mật gọi hết người từ Marcau, Đài Loan sang đây. Đợi lúc bên phía Chủ tịch Lý không đề phòng nhất, tấn công tiêu diệt sạch bọn chúng”.
Phong Tú ra lệnh cho cánh tay phải Dương Hoà. Dương Hoà ngoan ngoãn gật đầu, dù biết đó là kế hoạch quá sức liều lĩnh, nhưng đó là lệnh của ông chủ, mà anh thì luôn tin tưởng tuyệt đối vào ông chủ.
-“Còn bây giờ, đến Hắc phái. Vào nhà vệ sinh nguỵ trang, cắt đuôi người của bọn chúng”.
Dương Hoà lờ mờ đoán ra được chiêu thức tiếp theo của ông chủ, vì ai trên giới giang hồ này cũng biết, Hắc phái là kẻ thù lớn nhất của phía Chủ tịch Lý, xưa nay vẫn luôn đấu đá giành giật thị trường. Phen này, hẳn là Phong Tú đã vô cùng tức giận, cơn thịnh nộ của ông đã lên tới đỉnh điểm rồi.
Tin cấp báo lại đến:
-Thưa ông chủ, anh Dương Kiệt vừa báo tin, may nhờ có Tôn bang chủ ra tay giúp đỡ mà phía chúng ta đẩy lùi được người của Hồ gia, anh ấy đã tập trung tất cả người từ các tỉnh lại để giữ địa bàn chính và khu biệt thự. Tình hình bên đó tạm ổn”.
Phong Tú thở dài, gật nhẹ:
-“Làm như vậy sẽ mất hết thị trường ở các tỉnh khác, nhưng biết làm gì hơn được. Cầm cự được đã là quá tốt rồi”.
Nói xong ông lại nhìn người kia với gương mặt chờ đợi. Người kia hiểu ý, nói tiếp:
-“Thiếu gia vẫn khoẻ, Tôn bang chủ đang bảo vệ cậu ấy”.
Mặt Phong Tú giãn ra đôi chút.
-“Còn phu nhân?”.
Người kia hơi khựng lại, cổ họng giật giật:
-“Thưa, không nghe anh Dương Kiệt nói gì”. Là anh ta cố tình che giấu, vì nếu biết được sự thật, ông chủ có thể sẽ mất hết bình tĩnh mà có những hành động nguy hiểm.
Phong Tú trầm mặc một hồi lâu, rồi với ánh mắt dứt khoát không thể hơn được, ông quyết định:
-“Máy bay khởi hành vào lúc 11:45, vậy thì 12:00 đêm nay sẽ tiến hành kế hoạch, lúc đó hẳn là ông ta đang rất thoả mãn mà lơ là cảnh giác. Đi thôi, đến Hắc phái, không thể chậm trễ”.
À không, gọi là ông như vậy có lẽ không đúng. Lúc đó Phong Tú mới 30 tuổi.