Gió thổi.
Từng cánh hồng thả mình rơi lãng đãng.
Nắng buổi sớm rất trong, rất mát.
Ngồi bên bàn làm việc hướng ra khoảng vườn trong lành đó là Phong Tú. Gió thổi khiến tóc ông khẽ bay bay. Luồng khí mát lạnh vỗ nhè nhè vào mặt ông. Nhưng ông dường như không để ý lắm, hai bàn tay đang bận rộn gõ lách cách bàn phím.
“Trần Gia Khánh, hôm nay tôi sẽ đích thân viết bài để tặng ông”.
Chữ trên màn hình máy tính hiện lên mỗi lúc một nhiều, thoáng chốc đã kín hết một trang, trang thứ hai, rồi thứ ba.
Tiêu đề được viết đầu trang với font chữ lớn: “Chức danh Chủ tịch hội nhà báo chỉ dùng để chơi đùa?”
Càng viết càng hăng, Phong Tú say mê gõ từng phím chữ. Sau chừng ấy năm cầm dao cầm súng thay vì cầm bút, đánh người thay vì đánh máy, bàn tay của ông đã cứng ngắc rõ rệt, không còn dẻo dai thanh mảnh ra dáng dân trí thức như trước, bàn tay ấy giờ chai sạn thô ráp, các ngón tay xương xóc nổi rõ gân xanh. Nhưng rõ ràng khả năng viết lách của ông chưa hề mai một. Ông vẫn là Phong Tú. Dù trở thành phóng viên hay là thủ lĩnh băng phái hắc đạo, ông mãi mãi là Phong Tú. Một Phong Tú đứng ngoài sáng vẫn có thể đấu lại Trần Gia Khánh khuất trong bóng tối.
Mặt trời càng lúc càng lên cao. Bài báo trước mặt đã hoàn thành. Cũng đã up lên các trang báo mạng. Phản hồi của độc giả gay gắt có, châm biếm có, giễu cợt có, chửi thề cũng có. Chẳng phải đã đúng như mong muốn của ông khi làm việc này sao? Nhưng tại sao trong lòng ông vẫn có chút trầm mặc?
Tại sao lại thành ra nông nỗi này?
Rốt cuộc là đã bắt đầu sai từ đâu?
Khoảng vườn trước mặt đã vàng một màu nắng. Gió chậm lại. Phong Tú dựa lưng vào thành ghế, mắt nhìn phía xa xa, ở đó bầu trời xanh thẫm gợn nhẹ vài đám mây xốp trắng.
Ông sinh ra dưới một mái nhà ấm áp đầy tình thương, có lẽ điều đó đã tác động ít nhiều đến nhân cách của ông sau này, một nhân cách mang đậm chất Phong Tú. Sóng gió xảy đến khi ông tròn 5 tuổi, bố mẹ ông qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, người ta đem ông vào trại trẻ mồ côi, từ đó ông đơn thương độc mã chiến đấu với cuộc đời. Bản tính của ông vốn dĩ rất ôn nhu thân thiện, nhưng với những biến cố khủng khiếp đó, trong ông dần hình thành tính cách độc lập pha chút lạnh lùng. Ông không quá thân thiết với ai, cũng không vì chỉ có một mình mà bị đám người xung quanh ức hiếp. Ông đủ sức lực cũng như trí thông minh để đối phó với cuộc đời. Duy chỉ có một người mà ông xem là bạn, là Trần Gia Khánh. Người bạn này từ tính cách đến trí khôn đều rất giống ông, đến nỗi từng không dưới một lần ông phải thốt lên: “một tôi khác trên đời”. Năm này qua tháng khác, hai người họ dần dần trở thành một đôi tri kỷ. Mười tám tuổi cùng dắt tay nhau tiến vào cổng trường Đại học, cùng nhau thực hiện đam mê, mơ về một tương lai tươi sáng.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi, hẳn là ai rồi cũng khác? Người bạn chí cốt của ông, ông dần đọc được sự sáo rỗng ganh tỵ trong mắt ông ta. Ông ta không còn vui khi ông thành công, mà sẽ vui lúc ông thất bại. Cuộc đời vốn dĩ là thế mà! Cố mở to mắt ra mà sống, còn không sớm muộn gì cũng bị đâm sau ót thôi. Phong Tú ý thức rõ điều đó, và ông luôn tìm cách để bảo vệ mình. Khi người ta thay đổi, thì mình cũng phải thay đổi. Đó là nguyên tắc ngầm của cuộc đời này. Mối quan hệ của hai người trong một thời gian đã gượng ép như thế đấy, dù trên danh nghĩa họ vẫn là bạn bè thân thiết. Rồi đến một ngày, ông tận mắt chứng kiến ông ta cưỡng hôn người con gái của mình, khắp người ông ta đều tỏa ra ham muốn dục vọng của dã thú. Mọi thứ đến lúc đó chấm hết. Tựa như một cái cốc đầy vết nứt gắng gượng hoàn thành nghĩa vụ chứa nước, đến một ngày có bàn tay đẩy nó xuống sàn nhà, đẩy nhẹ thôi, chiếc bàn cũng rất thấp, nhưng vỡ vụn, hoàn toàn vụn. Thật lòng thì đó như là một sự giải thoát, bấy lâu nay vẫn còn chút nghi ngờ về khả năng của chiếc cốc, nay rõ ràng trước mắt nó đã hoàn toàn vô dụng, dập tắt luôn chút hy vọng yếu ớt, há chẳng phải chuyện tốt sao? Và như thế, họ trở thành xa lạ. Ngẫm lại một chút đi, chẳng phải là rất buồn cười? Hai con người từ xa lạ trở thành thân thuộc như máu thịt, một tiếng chí cốt, hai tiếng tri kỷ, cuối cùng cũng cùng dòng đời mà thay đổi, như người dưng nước lã, thậm chí còn ghét nhau điên dại, xem đối phương như kẻ thù. Con người là sinh vật kỳ lạ nhất, cũng là sinh vật dễ nuốt lời nhất trên thế gian này.
Ông kết hôn cùng người con gái ông yêu thương lúc ông 25 tuổi. Bố ruột cô ấy đưa ra một điều kiện, ông phải tiếp quản sự nghiệp hắc đạo của Dương gia mới được phép lấy Dương Hoàng Anh. Từ bỏ con đường trở thành phóng viên đang mở rộng trước mắt, dẹp đi tương lai lý tưởng ông đã ra hàng mấy năm cuộc đời gầy dựng, ông chấp nhận đánh đổi tất cả, để có được cô ấy và đứa con trai sắp chào đời, là vì tình yêu, không một giây phút nào hối hận. Ai thèm quan tâm chứ? Là nhà báo hay xã hội đen đều được, miễn là ông có được một gia đình êm ấm. Họ đã sống những tháng ngày hạnh phúc như thế, trong năm năm , dù ít nhiều sóng gió, nhưng ba người họ vẫn nắm chặt tay nhau mà cười trong vui vẻ.
Lúc gia đình ông sắp chào đón thành viên thứ tư trong niềm hạnh phúc mỹ mãn, biến cố kinh khủng ập đến. Mắc lừa mưu kế của lão Hồ, ông bay sang Hong Kong để hoàn thành vụ giao dịch. Ông không ngờ được rằng, lão Hồ rắp tâm giăng bẫy để tiêu diệt bang phái Phong gia, không những thế còn khốn nạn muốn giết luôn vợ con ông. Hoàng Đăng may mắn được Tôn bang chủ cứu thoát. Còn vợ ông và cô con gái nhỏ mới chào đời bất hạnh chết ở bệnh viện. Lấy nỗi đau làm sức mạnh trả thù, ông đánh cược chơi một ván được ăn cả ngã về không. Liên kết với Hắc phái đánh bay toàn bộ người của Chủ tịch Lý, chính tay ông cầm dao cứa cổ ông ta, từng nhát từng nhát một cho đến khi tim ông ta ngừng đập. Lúc đó ông không phải là Phong Tú nữa, ông là một người điên khao khát uống máu kẻ thù. Dù dã man nhưng là chính đáng. Chia nhau thị trường Hong Kong với Hắc phái, sức mạnh Phong gia nghiễm nhiên tăng thêm một bậc. Xong việc, tức tốc trở về quê nhà, rút hết người từ khắp mọi nơi về lại một chỗ, đánh một trận sống còn với Hồ gia. Lúc đấy, Hồ gia trên cơ Phong gia một bậc, quân số lại đông hơn, nên trận đấu này có thể gọi là liều lĩnh, nhưng với tình hình của Phong Tú lúc đấy đâu còn sự lựa chọn nào khác, một là chết yểu, hai là sống mái đánh một phen. Nhờ sự giúp đỡ của Tôn bang chủ, người của Phong gia đại thắng, Phong Tú thâu tóm thị trường trong nước, trở thành bang hắc đạo thế lực số một. Lão Hồ, ông hận ông ta đến tận xương tủy, làm gia đình ông tan nát, con gái chào đời chưa một lần nhìn được mặt cha, người vợ trẻ ông hết lòng yêu thương trúng đạn mà qua đời. Tất cả đau đớn đó, ông bắt Hồ gia phải gánh chịu. Cắt đứt gân tay gân chân rồi thả ông ta xuống hố chôn sống. Những người còn lại của Hồ gia, giết sạch không tha một mạng. Ông đã trả thù theo cách đó. Tàn nhẫn, độc ác đúng kiểu xã hội đen. Phong Tú giờ đây là thủ lĩnh không máu không nước mắt của bang hắc đạo khét tiếng nhất giang hồ.
Người thì đã giết, thù cũng trả xong, nhưng tại sao lòng vẫn đau không tả nổi, đâu đó còn hiện lên cảm giác ghê tởm chính mình. Phong Tú ơi là Phong Tú, đừng oán trách cuộc đời, hãy chịu trách nhiệm với tội ác mình đã gây ra. Trong quá trình đi săn quái vật, thật trêu ngươi, chính bản thân ông cũng trở thành một quái vật.
Ông sống một chuỗi ngày như thế, hết chém rồi lại giết, làm đủ thứ chuyện đen tối ngoài vòng pháp luật. Lý do duy nhất để ông tồn tại lúc đấy là cậu con trai Hoàng Đăng, là một người bố, ông phải sống. Ông có thể tàn nhẫn độc ác với tất cả mọi người, nhưng với con trai ông muốn trở thành một người bố tốt, đó như là một mảnh còn sót lại của Phong Tú ngày xưa, và đó là điều duy nhất ông có thể bấu víu.
Ông trời cũng có lúc rủ lòng từ bi, ông gặp lại con gái ông- chính xác là con gái ông- Phong Hoàng Quỳnh- cái tên vợ chồng ông đã nhất trí đặt cho đứa con báu vật. Phong Tú như được hồi sinh. Sau 15 năm, cuối cùng cũng có lúc ông ngửa mặt cám ơn cuộc đời. Theo như lời mẹ nuôi của Hoàng Quỳnh- cô y tá năm xưa, tối hôm đó cô ôm đứa bé đi trốn, vì cuộc chiến bên ngoài phòng phẫu thuật rất khốc liệt nên không ai đuổi theo cô, hai người được an toàn. Gửi đứa bé tại nhà chị gái trong một con hẻm tối, cô quay trở lại bệnh viện, lúc đó cảnh sát đã đến hốt gọn đám người kia đi, người mẹ đã chết do trúng đạn, sợ kẻ thù phát hiện, cô làm giấy chứng tử giả cho đứa bé. Vậy là mọi người đều tin rằng cả hai mẹ con đã chết, đám xã hội đen không có ý định truy tìm đứa bé nữa. Năm ngày sau, theo đúng lời hứa, cô ôm đứa bé ra khu phía nam bến cảng với hy vọng người mẹ đã để lại lời nhắn nào đó và bố đứa bé có thể tìm đến đây. Cô đã đợi rất lâu, rất lâu, từ khi mặt trời ló dạng cho đến lúc mặt trăng lên đến đỉnh đầu. Ròng rã suốt ba ngày liền, vẫn không thấy một ai xuất hiện. Được rồi, nếu đã thế, đứa bé này, tôi nuôi. Cô đặt tên đứa bé là Vân Đa, lấy họ của cô, để tránh bị nghi ngờ đề phòng bất trắc, cô giả vờ có thai, rồi cũng nghỉ kỳ thai sản, làm một quá trình y như thật. Và cô trở thành mẹ đứa bé.
Thì ra trên đời này vẫn có người tốt như thế. Ông trời vẫn còn có mắt.
Phong Tú dang tay đón đứa con gái báu vật trở về nhà, lúc đó cô sắp tròn 16 tuổi, mơn mởn như đóa mai vàng đang độ xuân sang. Ba người họ gạt qua nỗi đau, dùng niềm lạc quan để vùi lấp đi quá khứ, nắm tay nhau sống những tháng ngày vui vẻ. Nhưng rồi…biến cố lại đến. Đó là điều ông vẫn luôn thắc mắc. Thế quái nào trong cuộc đời con người lại có quá nhiều biến cố khủng khiếp đến vậy? Thông tin về con gái ông lan tràn khắp các mặt báo, với tựa đề đại loại như: “Chân dung tiểu thư của gia tộc hắc đạo khét tiếng” hay “Người tình hắc đạo của luật sư trẻ tài ba”…Với cô con gái 20 tuổi của ông, đây quả thật là một đả kích rất lớn. Ông cho người điều tra về việc này, được biết chính tờ báo Xã hội là nơi khởi xướng. Tờ báo Xã hội của Trần Gia Khánh. Làm gì có khái niệm ngẫu nhiên ở đây? Đào sâu vào chuyện này vô tình lại khám phá ra chuyện kinh thiên động địa khác. Năm xưa, tên chó chết âm mưu giết hại vợ con ông không phải là lão Hồ mà chính là Trần Gia Khánh. Phong Tú như muốn phát điên lên, thằng khốn giết người ấy hai mươi năm qua vẫn đường đường chính chính sống yên ổn, sự nghiệp lẫy lừng, còn gia đình ông thì tan nát, lâm vào cảnh sinh ly tử biệt. Ông ngay lập tức muốn đâm dao xuyên qua tim hắn, rồi cắn, rồi xé, rồi nhai, tùng xẻo hắn cho đến khi nát vụn mới thôi. Nhưng khi bình tâm lại, ông nhận ra đó không phải là cách. Hắn ta giờ đây là người rất có thế lực, uy danh lại nổi tiếng. Giết hắn rồi có bịt miệng được bọn cớm, đám nhà báo và bọn người chính phủ hay không? Chắc chắn là không. Hắn ta là Chủ tịch hội nhà báo, một khi hắn mất tích, cả đất nước này sẽ dậy sóng đi tìm. Lần này ông không thể liều lĩnh, khi 100% kết quả thua thuộc về mình.
Thôi được rồi, Trần Gia Khánh, tôi sẽ cho ông biết thế nào là ‘Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn’.
Ba năm qua, những sơ hở của hắn ông chưa để lọt cái nào. Ba năm qua, ông âm thầm giăng bẫy rất nhiều lần mà hắn không biết. Ông đã đợi ba năm rồi, cuối cùng cũng đến lúc phản công, thời điểm hiện tại số người muốn lật đổ hắn trong hội nhà báo chiếm quá nửa. Ông chỉ cần mỗi ngày quăng ra một chút chuyện xấu xa của hắn, rồi nhìn dê đen dê trắng đánh nhau, ông sẽ thành ngư ông đắc lợi.
“Ông muốn là đối thủ của tôi ư? Để xem ông có tư cách hay không? Trần Gia Khánh, tôi sẽ dí đầu ông sát xuống đống bùn lầy, nếu ông ngóc đầu lên được chúng ta sẽ đấu một trận đường hoàng, còn không thì tôi sẽ chôn sống ông thôi”.
Lượt view của bài báo trước mặt tăng lên với tốc độ chóng mặt, những lời bình phẩm chửi thề cũng tuôn ra không ngớt. Phong Tú nhìn trân trân vào màn hình, không để ý bên ngoài nắng đã lên rất cao.