Tôi là Hy Lôi, 17 tuổi. Là cô gái hay mơ mộng, có tăng động đôi chút. Gia cảnh bình thường, học không giỏi lắm và hơi bị lười.
Lớp 12A3 của tôi được đánh giá là lớp học khá yếu nhưng tuần nào cũng được xếp hạng nhất nhì ba về độ ngoan. Nói chứ biệt danh của lớp là 'Nguồn'. Bạn thử chẻ đôi từ đó là biết đặc điểm của lớp tôi. Trông tôi khờ vậy thôi nhưng học lực cũng xếp thứ tư trong lớp đấy, dù không đáng tự hào cho lắm.
Điều đặc biệt là tôi đang thích một người, đó là một bạn cùng lớp, Dương Tuấn. Cậu ấy không đẹp trai xuất sắc nhưng là một người tốt tính và khá hài hước. Có lẽ tôi đã bị tính cách ấy cuốn hút.
Trong suốt năm lớp 11 đến tận lớp 12, tôi luôn nhìn cậu ấy mọi lúc nếu có thể. Dương Tuấn luôn làm mấy hành động diễn sâu cực hài. Chỉ cần nhìn mặt cậu ấy là tôi mắc cười rồi.
Dương Tuấn ngồi phía ngoài bàn đầu dãy trong, còn tôi ngồi giữa bàn đầu dãy ngoài. Lâu lâu hai đứa có chạm mắt nhau. Nếu như lúc đó tâm trạng tốt thì tôi sẽ vội né liền, còn không thì tôi sẽ nhìn thẳng vào mắt cậu ấy đến khi cậu ấy tự quay đi. Khi nhìn Dương Tuấn như vậy cậu ấy chỉ mỉm cười hoặc nháy mắt hoặc làm mấy hành động hài hước chọc tôi.
Thường vào giờ ra chơi Dương Tuấn hay qua bàn tôi chọc tôi tức lên rồi chạy đi với đám con trai. Những khoảnh khắc như vậy làm tôi vui lắm, nó làm tôi mơ mộng một chút.
- Hy Lôi này! Em xuống phòng y tế đóng tiền mua thùng rác cho trường đi. - Cô chủ nhiệm nói với thủ quỹ lớp là tôi đây.
Tôi vâng lời liền gom tiền chạy xuống lầu, vào phòng y tế đóng tiền cho cô Ngân. Thật vinh dự vì lớp tôi là lớp đầu tiên đóng tiền. Xong xuôi, tôi bước ra khỏi cửa và nhận một cú hù thót tim của Dương Tuấn.
- Hết hồn à! Tớ bị yếu tim đấy! - Tôi cáu giận, khẽ quát.
Dương Tuấn chỉ cười hì hì rồi cùng tôi lên lớp.
- Cậu vào phòng y tế chi vậy? - Dương Tuấn nhìn tôi hỏi.
- Đóng tiền mua thùng rác đó mà. Còn cậu mới đi đâu thế?
- Xuống căn tin ăn sáng. Tụi kia đi mà đếch đợi, giờ lên xử tụi nó!
Dương Tuấn làm vẻ mặt giận dữ nhìn rất buồn cười. Vừa vô lớp là Dương Tuấn lao vào từng đứa bạn đấm mấy phát, cơ mà cậu ấy liền bị hội đồng lại. Nhìn tội nhưng hài lắm.
***
Những ngày sau trôi qua cũng rất bình thường, cho đến buổi chiều hôm ấy có mình tôi đến lớp.
- Ủa? Không phải học tiết hai à? - Tôi ngớ người.
Thở dài một hơi rồi tôi lết về bàn mình lấy vở toán ra, nhìn sơ qua mấy bài tập. Khoảng 15 phút sau...
- Đi học gì sớm vậy?
Tôi giật mình ngước lên và thấy Dương Tuấn đang bước vào.
- Ai biết đâu, tưởng học tiết hai. Mà sao cậu cũng đi sớm quá vậy?
- À, có việc nên đi sớm.
- Chứ không phải chơi net hả? - Tôi chọc ghẹo.
- Tu rồi!
Nhìn cái mặt nham nhở kia thì ai mà tin cậu ấy nói thật chứ. Cất cặp vào hộc bàn của mình rồi Dương Tuấn đi lại ngồi vào bàn của tôi, hỏi:
- Cậu học cái gì vậy?
- Nhìn mấy bài tập toán thôi. Mấy bài này phải nhìn riết tớ mới nhớ. - Tôi mỉm cười đáp.
Dương Tuấn gật gù cái đầu rồi ngồi sát lại gần tôi hơn, cậu ấy nói:
- Có bài hôm qua thầy giảng mà tớ vẫn chưa hiểu. Chỉ lại cho tớ đi!
Tim tôi hơi loạn một chút nhưng cũng khá quen với điều này. Lúc trước Dương Tuấn học cũng giỏi nhưng chả hiểu sao về sau cậu ấy học sa sút hơn, nhất là môn toán. Phải chăng vì chơi game quá nhiều? Bài nào không hiểu cậu ấy cứ nhào vô tôi mà hỏi. Nói thật thì tôi là người giỏi toán nhất lớp đấy! Lâu lâu Dương Tuấn mượn vở tôi chép vì có lẽ tôi là người chép đầy đủ nhất lớp. Tôi rất vui vì mình được những điều trên.
Thế là tôi bắt đầu giảng cho Dương Tuấn những điều tôi hiểu. Hơi thất vọng vì cậu ấy hiểu rất nhanh những gì tôi nói. Nhưng được ngồi cùng với cậu ấy như thế này khiến tôi vui sướng trong lòng. Hết bài giảng, Dương Tuấn mượn bút giấy, vẽ lung tung rồi rủ tôi chơi carô. Dĩ nhiên là tôi chơi không lại cậu ấy.
- Đi căn tin không? - Dương Tuấn chợt hỏi.
- Thôi, lười đi lắm.
- Vậy hả? Tớ đi căn tin chút xíu. Ngồi đây đợi ván tiếp theo nha!
Nói rồi cậu ấy đi mất.
Điểm thất vọng về Dương Tuấn là cậu ấy chưa bao giờ mua nước cho con gái. Bạn tôi, Cẩm Hạ cho biết mấy bạn nữ kêu mua nước thì cậu ấy liền biến mất xác. Vì vậy tôi cũng tránh nhờ cậu ấy mua nước dù tôi đang khát.
- Không biết có mua nước cho người yêu không nữa? - Tôi lắc đầu rồi chìm đắm vào hội họa của mình.
Tầm 10 phút sau, Dương Tuấn vô lớp. Rõ là chỉ mua cho mình cậu ấy.
- Chơi trò khác đi! - Dương Tuấn ngồi vào bàn, mở lon tăng lực, nói lớn.
- Trò gì giờ?
- Cái trò gì mà vẽ cái tháp rồi tù xì, ai xì thắng gạch một gạch. Gạch sao cho ra ô vỡ, ai nhiều ô người đó thắng. Cậu biết không?
Tôi đã hình dung cái trò đó nhưng tôi không biết tên.
- Biết rồi. Để tớ vẽ tháp cho.
Chơi trò này chả hiểu sao hai đứa cười như điên. Đến ván thứ ba thì tiếng trống vang lên, khoảng 5 phút sau đám con trai đi vô lớp.
- Ồ hô! Hai người hú hí gì ở đây? - Một đứa lên tiếng trêu.
- Có hú hí gì đâu! - Dương Tuấn có chút ngại, quát.
Tôi khẽ cười. Buổi chiều hôm nay sẽ là ký ức đẹp nhất của tôi và Dương Tuấn. Tôi đã nghĩ vậy cho đến khi...
- Tao méc Thanh Lam nè!
- Không được nói bậy cho Thanh Lam nghe nha! - Dương Tuấn chọt cù chỏ vào ngực thằng bạn, nét mặt có chút bối rối.
- Tao thấy sao thì nói vậy.
Trong khoảnh khắc đó, mắt tôi tối lại và sau đó trong đầu tôi cứ văng vẳng câu hỏi "Thanh Lam là ai?"