Thế là những ngày sau đó tôi cứ vểnh tai mà nghe những câu thoại của Dương Tuấn với đám con trai. Và tôi khẳng định Thanh Lam là bạn gái của Dương Tuấn.
Một cảm giác gì đó tràn ngập trong cơ thể tôi. Buồn, thất vọng, đau khổ? Tôi không biết đâu là cảm xúc của tôi lúc này.
Kể từ khi biết Dương Tuấn có bạn gái thì ngày nào lớp cũng đem ra chọc. Tôi khá là khó chịu. Suốt ba ngày suy nghĩ về vấn đề của Dương Tuấn, tôi cũng đưa ra quyết định thầm rủa cậu ấy chia tay. Tôi ác lắm nhỉ? Nhưng tôi chỉ muốn cho mình một hy vọng nhỏ nhoi, để tôi có thể được mơ mộng. Dù có nói gì thì tôi cũng là một cô gái nhút nhát, không dám thổ lộ tình cảm của mình.
Ngày hôm đó, tôi đi xe buýt về thay vì đi xe đạp như thường lệ. Chỉ là tôi hơi lười đạp. Tôi đứng đợi xe buýt ngoài đầu đường và chợt nhìn thấy cảnh tượng khiến tôi dừng lại những mơ mộng của mình.
Dương Tuấn đang nói chuyện với một cô gái, có lẽ là Thanh Lam. Cậu ấy đã cười rất tươi, một nụ cười đẹp với ánh nhìn dịu dàng. Chắc hẳn những điều đó chỉ thuộc về cô gái kia. Dương Tuấn còn làm những hành động thân mật với cô gái kia khiến tôi không thể nhìn thêm được nữa.
Ngay khi xe buýt tới tôi vội bước lên và ngồi vào hàng ghế cuối. Tôi dựa vào cửa sổ, đôi mắt nhìn xa xăm. Bây giờ tôi không muốn suy nghĩ tới bất cứ điều gì nhưng hình ảnh đáng ghét đó cứ hiện lên. Có vẻ như Dương Tuấn rất hạnh phúc với bạn gái của cậu ấy. Dù điều này làm tôi khó chịu, nó khiến sóng mũi cay và nhói tim nhưng tôi không muốn cản phá hay muốn hai người chia tay. Vì tôi không muốn nụ cười đó biến mất. Sau một buổi tối trằn trọc, tôi quyết định nên giữ khoảng cách với Dương Tuấn.
Sáng hôm sau tôi tới lớp và Dương Tuấn đã có mặt từ sớm.
- Hy Lôi! Đi giặt khăn với tui đi! - Là tiếng của Cẩm Hạ.
Tôi liếc nhìn Dương Tuấn đang nói chuyện với đám con trai rồi cất cặp và đi chung với Cẩm Hạ.
- Tức thật! Tên đáng ghét đó sao tự nhiên có bạn gái chứ? - Cẩm Hạ vừa giặt khăn vừa cáu mày giận dữ.
- Hạ nói ai? - Tôi đứng ở ngoài cửa hỏi.
- Dương Tuấn chứ ai! Trong khi tui còn FA thì hắn đã có bạn gái! Trời thật bất công!
- Thôi mà, kệ người ta đi.
- Nhưng tui vẫn thấy quá bất công!
Tôi quên mất rằng Cẩm Hạ cũng thích Dương Tuấn dù cô ấy không nói ra. Ngày nào cô ấy cũng đấu khẩu với Dương Tuấn và luôn nhắc tới cậu ấy khi nói chuyện với tôi. Chả hiểu sao Dương Tuấn có nhiều người thích như vậy. Tôi cũng trong số đó! Nhưng giờ cậu ấy đã có người mình thích, Thanh Lam. Tôi nên từ bỏ cái tình cảm đơn phương đáng ghét này. Thế mà tình cảm này nó không biến mất dễ dàng được vì cái đám bạn chết tiệt kia.
- Vậy... ai sẽ là người mua đồ cho việc cắm trại đây? - Cô chủ nhiệm hỏi.
Cả lớp im re trên ghế, có lẽ không ai thích đi mua dụng cụ làm trại. Tôi cũng vậy. Chả hiểu sao cô lại muốn tổ chức một chuyến cắm trại với cái lớp này.
- Cô ơi! Giao cho Dương Tuấn đi! Cậu ấy rất có kinh nghiệm trong việc cắm trại. - Thằng bạn thân của Dương Tuấn đề nghị và cả đám hùa theo.
- Mấy cái đứa này! - Dương Tuấn cáu lên nhưng rồi cũng im lặng đồng ý.
- Được rồi. Vậy cô cần một bạn nữa để hỗ trợ Dương Tuấn. Ai nào?
Cả lớp lại im lặng.
Nếu được đề cử thì tôi sẽ chọn Cẩm Hạ dù cô ấy sẽ từ chối nhưng trong lòng sẽ vui lắm. Mà trong lớp thấy Linh Như có vẻ rất đảm đang và rất giỏi đi mua sắm. Nhưng mấy dụng cụ cắm trại thì nên cho con trai mua.
- Cho Hy Lôi đi đi cô! - Một bạn nữ phát biểu.
Tôi trợn mắt, ngạc nhiên. "Cái gì?"
- Bây giờ có mình Hy Lôi là chưa có việc nên cho cậu ấy đi chung với Dương Tuấn đi.
"Tại mấy người dành hết mấy việc kia chứ bộ!"
- Ừa. Hy Lôi cũng từng cắm trại với gia đình mà. - Cẩm Hạ nói theo.
Tôi quay sang nhìn, cau mày: "Này bạn tui ơi, đừng như thế chứ! Tui chỉ tới ăn và ngủ thôi chứ có biết làm gì đâu."
Rồi cả lớp hùa theo như đúng rồi. Tôi không thể tin được cái sự đoàn kết hiếm hoi này.
- Rồi. Dương Tuấn và Hy Lôi sẽ mua dụng cụ làm trại nha.
Nghe cô chủ nhiệm nói mà tôi muốn đập mấy đứa kia mấy phát. Nói trắng ra là tụi nó muốn đùn đẩy cho tôi vì mua dụng cụ trại thì phải đi một quãng đường khá xa.
- Thật tình! Đang muốn giữ khoảng cách mà.
***
13 giờ, thứ Bảy, tôi đứng đợi ở trạm xe buýt.
- Hy Lôi à! - Dương Tuấn chạy hộc hơi, gọi lớn tên tôi.
Hôm nay Dương Tuấn không mặc đồng phục nên tôi nhìn không quen. Tôi liếc mắt nhìn toàn thể chàng trai đang lấy tay áo lau vài giọt mồ hôi trên trán, tôi khẽ cười.
"Cậu ấy cũng đẹp trai đó chứ!"
Sau đó xe buýt tới, chúng tôi lên xe và rất may còn chỗ để ngồi.
- Cậu ăn gì chưa? - Dương Tuấn quay sang nhìn tôi hỏi.
- Mới ăn trưa xong. - Tôi nhìn khung cảnh ngoài đường đáp.
- Ồ. Tưởng chưa ăn tính cho bánh mì. Thôi vậy!
Cái giọng nói khiêu khích ấy làm tôi khá là bực mình.
- Cho thì đưa đây. - Tôi liếc nhìn.
Dương Tuấn phì cười rồi đưa bánh mì cho tôi và cậu ấy cũng ăn cùng. Thế nhưng ngay cả đang ăn mà cậu ấy cũng chọc cho tôi cười.
- Khăn nè! Nước nè! Cần tâm xỉa không?
Tôi ngạc nhiên vì sự tốt bụng kì lạ của Dương Tuấn.
- Cậu có bị bệnh gì không vậy? - Tôi nhìn chằm chằm vào Dương Tuấn, nghi ngờ hỏi.
- Không! Khỏe như trâu á!
Tôi chỉ lắc đầu một cái rồi tiếp tục ăn bánh mì. Bỗng cái khăn từ tay Dương Tuấn chạm nhẹ vào môi tôi khiến tôi giật mình hất tay cậu ấy ra. Cái hất tay khiến Dương Tuấn ngạc nhiên, cả tôi cũng vậy.
- Tớ xin lỗi. Tớ chỉ muốn giúp cậu lau... - Dương Tuấn quay sang chỗ khác khẽ nói.
Tôi im lặng nhìn cậu ấy rồi quay mặt ra hướng cửa sổ. Tôi khẽ chạm lên môi thì thầm:
- Cậu đã làm cái gì vậy?
*
Gần 40 phút sau, vừa bước xuống xe là tôi vội lao về phía gốc cây móc họng.
- Ọe... - Tôi ói.
- Ha ha ha!
Phía đằng sau là tiếng cười đáng ghét của Dương Tuấn.
- Không ngờ cậu lại say xe đến vậy đó!
- Ừ, tớ vậy đó! Ọe...
Tôi không ngờ rằng chỗ cậu ấy mua lại xa hơn dự tính của tôi nên chả uống thuốc gì cả.
- Thật tình... - Dương Tuấn phì cười rồi ngồi xuống xoa lưng tôi. - Ổn chứ? Khăn nè!
- Tớ chết mất thôi!
- Chết cái gì mà chết! - Dương Tuấn cóc đầu tôi một cái rồi đỡ tôi đứng dậy. - Mau tỉnh táo để mua đồ, không có nhiều thời gian đâu.
- Từ từ đi. Người gì mà không có chút lòng thương. - Tôi dựa vào cây làu bàu.
Dương Tuấn cau mày, lập tức kéo tôi vô cửa hàng bán đồ cắm trại.
Mục đích của Dương Tuấn tới cửa hàng là mua dụng cụ cắm trại, còn mục đích của tôi thì lẽo đẽo theo lưng cậu ấy. Tôi chẳng biết phải mua cái gì, cứ chỉ bậy chỉ bạ khiến Dương Tuấn cáu lên. Nhưng rồi cậu ấy cũng làm trò hề cho tôi xem. Thoáng chốc sự mệt mỏi trong tôi biến mất, thay vào đó là những nụ cười rạng rỡ cùng Dương Tuấn.
Chúng tôi lựa chọn rồi được tư vấn các kiểu thì cũng đã tới chiều. Dương Tuấn mua cả đống đồ như: thảm dã ngoại, mấy bộ bàn ghế lắp ráp, võng và những dụng cụ cần thiết khác. Còn về lều thì tôi và Dương Tuấn sẽ mượn gia đình.
- Ăn cái gì rồi về ha Hy Lôi?
- Ừ. Tớ đói rồi.
Thế là hai đứa ghé vào quán hủ tiếu gõ lề đường. Tôi muốn ăn từ tốn lắm nhưng cơn đói đã dập tắt mọi suy nghĩ và hành động. Giờ tôi chỉ muốn cắm đầu ăn cho no đã.
- Giờ này chắc Thanh Lam học thêm về rồi nhỉ?
Câu nói của Dương Tuấn khiến tôi dừng ăn, nhìn cậu ấy. Nhưng cậu ấy không để ý tôi, chỉ đắm chìm suy nghĩ về người con gái ấy.
- Thanh Lam... là ai vậy?
Tôi đã lấy can đảm để cất lên câu hỏi mà tôi muốn cậu ấy tự trả lời.
Dương Tuấn nhìn tôi, gương mặt có chút ửng hồng. Cậu ấy gãi đầu ngại ngùng rồi khẽ lên tiếng:
- Thì là... bạn gái tớ.
Tim tôi bỗng nhói lên, vội hướng ánh mắt sang chỗ khác. Tôi tự quở trách mình: "Hỏi làm gì giờ khó chịu trong lòng."
Để thay đổi tình hình tôi liền chuyển qua chủ đề khác.
- Mấy cái đồ này để đâu giờ?
- Cứ để ở trường. - Dương Tuấn múc một đũa lên miệng rồi nói tiếp - Chứ tớ chở về nhà rồi mai lại chở lên trường. Mất công lắm!
- Ừ. Sao cũng được.
Tôi nhóp nhép ăn rồi chợt phát hiện ra một điều liền liếc nhìn Dương Tuấn.
- Nếu cậu chở thì chở bằng xe gì?
- Thì xe máy tớ mượn anh hai. Hồi nãy tớ gửi trong trường...
- Cậu nói gì? Cậu có xe máy sao?
Tôi giận dữ hét lên khiến Dương Tuấn ngạc nhiên rồi làm vẻ mặt bối rối.
- Cậu có xe máy mà bắt một kẻ say xe như tớ đi xe buýt sao? Cậu ác vừa thôi chứ! - Tôi giơ nắm đấm quát.
- Không... tại tớ không biết cậu bị say xe... với lại nếu đi xe máy mà chở cậu cùng mấy cái đồ này thì sẽ rất khó đi. Nguy hiểm lắm! - Dương Tuấn cuống cuồng giải thích.
- Thiệt không á? - Tôi trừng mắt hỏi.
Dương Tuấn gật đầu lia lịa rồi nở nụ cười Colgate đầy tự tin. Tôi lại phụt cười:
- Cái mặt cậu hài quá Dương Tuấn! Sao nó có thể biến sắc nhanh đến thế chứ? Độ hài trên mặt cậu ngày càng lún sâu rồi đấy.
- Thế à? Chắc tớ đủ trình để làm diễn viên hài rồi đó!
Tôi cười thành tiếng vì Dương Tuấn lại làm đủ trò trên gương mặt của cậu ấy. Quả thực không cho cậu ấy làm diễn viên hài thì quá uổng phí. Tôi lo nhìn cậu ấy mà cười quên mất là tô hủ tiếu đang muốn nở.
- Lo ăn đi! - Dương Tuấn cóc đầu tôi một phát.
- Bữa này... cậu đãi nha. - Tôi khẽ nói.
- Ừm. Một tô thôi đó!
- Cám ơn! Cám ơn!
Tôi phấn khởi xoa đầu Dương Tuấn theo bản năng. Tôi thích xoa đầu con trai và chả thấy ngại khi làm điều đó. Trong lớp, Minh Nhân là người được tôi xoa đầu nhiều nhất vì cậu ta ngồi cạnh tôi. Thậm chí Minh Nhân cứ để yên cho tôi xoa đầu, dù đôi khi cậu ta cũng cáu lên. Nếu Cẩm Hạ là bạn gái chơi thân với tôi nhất thì Minh Nhân là bạn trai chơi thân nhất của tôi. Do đó tôi cũng muốn được thân với Dương Tuấn như Minh Nhân. Không thể là người yêu thì ít nhất cũng làm bạn thân trong hội bạn của cậu ấy.