Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 12-2: Ay sưa đêm trung thu

12.2

Ngày họp lớp, quả nhiên vô cùng náo nhiệt. Phòng học được bố trí thành sân khiêu vũ, mọi người có thể mời bạn nhảy tùy ý, mặc kệ có quen hay không. Hơn nữa cung cấp rượu nước không hạn chế, quả thực chính là một buổi party chè chén say sưa. Tân Ý Điền nhìn trên đất đầy chai rượu cảm thán: “Qua, cứ tiếp tục uống thế này, mọi người không muốn say cũng không được!”

“Say rồi, thì nằm tại chỗ luôn, dù sao trời cũng không lạnh, căn phòng cũng đủ lớn mà.” Tôn Quý Thanh nói đùa, vươn tay làm động tác mời, “Có muốn khiêu vũ không?”

“Được!” Tân Ý Điền cùng anh ta xen lẫn trong đám người chật chội, theo lời ca mạnh mẽ nhịp điệu nóng cháy mà vui vẻ đong đưa thân người. Cô chỉ tay vào phía bên trái nói: “Anh xem –, người kia mới nãy suýt nữa thì té, ha ha!” Âm thanh thật ầm ĩ, Tôn Quý Thanh không nghe rõ, dừng lại hỏi cô nói cái gì.

Tân Ý Điền hai tay tạo thành hình cái loa, ghé vào lỗ tai anh lớn tiếng lập lại một lần. Tôn Quý Thanh gật đầu cười, làm một động tác “OK”. Hai người nhìn nhau, vỗ tay rồi lại cười lên. Tân Ý Điền nhảy đến cả người đổ mồ hôi, chỉ chỉ về phía bà bầu Hà Chân đang ngồi nghỉ ngơi kiêm trong coi đồ đạc, nói muốn đi kiếm cô. Tôn Quý Thanh che cô từ trong đám người bên đây đi qua bên kia.

“Nhảy xong rồi à? Nhanh thế?” Hà Chân đưa cho cô một ly nước ngọt.

Cô chùi chùi mồ hôi trên mặt, cười nói với Tôn Quý Thanh: “Anh chơi tiếp đi, không cần theo tụi em, em nghỉ một lát.” Tôn Quý Thanh lấy một cái ghế đưa cô, “Có việc thì gọi anh.”

“Thật đã quá!” Tân Ý Điền ngửa đầu một hơi uống hết nước ngọt.

Hà Chân cười nói: “Bảo cậu ra ngoài chơi là đúng chứ? Cuộc đời tốt đẹp thế này, hà tất vì một thằng đàn ông xấu xa làm đau đầu mệt óc! À phải, mới nãy điện thoại cậu reo lâu lắm đấy.” Nói xong liền đưa túi cho cô.

Tân Ý Điền lấy điện thoại ra xem, hai cuộc gọi nhỡ đều là của Tạ Đắc. Cô tỏ ý với Hà Chân ra ngoài một chút, đến hành lang phía ngoài. Tính gọi điện lại, Tạ Đắc liền gọi tới.

“Chuyện gì? Sao gấp thế?” Cô hỏi.

“Em ở đâu?” Tạ Đắc đi Mỹ khảo sát trở về, vừa xuống máy bay liền biết được chuyện Vương Nghi Thất có con với Ngụy Tiên, lập tức gọi điện thoại cho cô. Loại chuyện này trước giờ luôn luôn truyền đi rất nhanh.

“A, đang –” cô nghe trong phòng học vọng ra tiếng nhạc, “Đang họp lớp.”

“Họp lớp? Ở đâu?”

Cô thè lưỡi, “Thượng Đại, của người ta, tôi đến góp vui.”

Cậu lập tức nói: “Tôi đến tìm em.”

“Aiz –” Tân Ý Điền gọi cậu lại, “Cậu kiếm tôi có việc gì không?”

“Có!” Tạ Đắc cúp điện thoại, quay đầu xe chạy hướng Thượng Đại.

Tân Ý Điền cầm túi xách, bảo với Hà Chân: “Tớ phải đi, còn cậu, có đi không?”

“Tớ ở lại trường, về nhà cũng không có việc gì, Lục Thiếu Phong đang tăng ca. Tiệc tùng xong tớ còn phải giúp kiểm kê lại đồ đạc nữa. Cậu về thế nào? Tôn Quý Thanh có xe, tớ kêu anh ta đưa cậu về.” Không đợi Tân Ý Điền ngăn cản, cô ngoắc tay gọi Tôn Quý Thanh.

Tôn Quý Thanh nghe Hà Chân nói rõ nguyên nhân vội vàng cầm áo khoác, động tác nhanh chóng đi ra phòng học chuẩn bị lấy xe. Tân Ý Điền không thể làm gì khác hơn là cùng ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: “Học trưởng, anh không cần đưa em về, bạn em sẽ đến đón.”

Tôn Quý Thanh sửng sốt một lúc, lập tức nói: “Vậy anh đưa em đến cổng trường.”

Hai người còn chưa đến cổng, xe Tạ Đắc đã đến gần. Cậu ấn một hồi còi, xe chậm rãi tấp vào lề đường. Tân Ý Điền dừng lại tỏ ý cảm kích Tôn Quý Thanh, “Học trưởng, cảm ơn anh, tối nay rất vui vẻ.” Tôn Quý Thanh nhìn cô, lại nhìn chiếc Bentley đen đậu bên đường, bởi vì cửa sổ xe che lại người phía trong, thấy không rõ lắm. Anh lấy điện thoại di động ra hỏi số điện thoại Tân Ý Điền, sau khi xác định không sai số, vẫy tay tạm biệt cô.

Tân Ý Điền mở cửa xe ghế phụ ngồi vào. Tạ Đắc âm u nhìn chằm chằm vào bóng người càng đi càng xa trong kính chiếu hậu, lạnh giọng nói: “Tôn Quý Thanh!” Cô ngoảnh đầu nhìn cậu, hỏi: “Cậu quen anh ta?”

Tạ Đắc dùng một loại ánh mắt vui buồn khó dò nhìn cô. Tân Ý Điền bị cậu nhìn đến cả người không được tự nhiên, chìa tay hươ qua hươ lại trước mặt cậu, hỏi: “Cậu làm sao vậy? Không có bị thứ gì quái đản ám vào người chứ??”

“Đi!” Tạ Đắc tức giận gạt phăng tay cô, cố sức đạp chân ga.

Cô réo lên: “Này, hơn nữa đêm rồi, cậu muốn đưa tôi đi đâu? Còn tinh dầu của tôi? Không phải cậu nói cho người đem đến sao...”

Tạ Đắc không đếm xỉa cô, chiếc xe thẳng tiến vào một khu phố gần Thượng Đại, dừng lại ở tầng dưới của một tòa nhà. Tân Ý Điền không theo cậu xuống xe, mà là cảnh giác nhìn cậu, hỏi: “Đây là nơi nào?”

Cửa xe cạnh cô bị mở ra. Tạ Đắc đứng đó nhìn cô, tay cầm chiếc chìa khóa xe tung lên tung xuống trong không trung, thản nhiên nói: “Không phải em muốn lấy tinh dầu sao? Xuống xe hay không tùy em.”

Tân Ý Điền không thể nào tin được liếc xéo cậu, “Cậu không gạt tôi chứ?”

Cậu lôi thùng xe phía sau một cái vali rất lớn, không nói hai lời xoay người đi. Tân Ý Điền tiến thoái lưỡng nan, cô dù sao vẫn không thể ngồi trong xe cả đêm? Đành phải bám theo cậu lên lầu. Khi vào cửa, cô có cảm giác tự chui đầu vào lưới.

Căn hộ gồm hai phòng ngủ một phòng khách này là “tẩm thất” của Tạ Đắc khi còn đang học đại học, trang trí rất nhàm chán quy tắc, toàn bộ đồ điện trong nhà đều còn mới. Tân Ý Điền đánh giá bày biện trong nhà, sờ sờ bàn ăn, một lớp bụi dính trên ngón tay, lắc đầu hỏi: “Căn nhà xoàng xĩnh của cậu? Đã bao lâu rồi không dọn dẹp?”

Ngọn tóc cô vô ý lướt qua mặt Tạ Đắc, vừa tê vừa ngứa, kích thích cơn bộc phát của cậu. Cậu ấn cô vào tường dùng sức hôn cô, như con dã thú hung mãnh.

Tân Ý Điền giãy dụa quay đầu đi. Đầu lưỡi cậu lướt qua mặt cô, mềm mại trơn trượt ẩm ướt làm cô nhớ đến cún con liếm chân cô. Tạ Đắc đem hai tay cô bắt chéo sau lưng, một tay giữ cô, tay còn lại cởi nút áo trước ngực cô. Về mặt sức lực Tân Ý Điền hoàn toàn không phải đối thủ của cậu, cau mày khẩn cầu: “Cậu đừng thô lỗ như thế, tôi sẽ đau –, tôi thấy không khỏe, tôi không muốn!”

Tạ Đắc ngoảnh mặt làm ngơ, động tác thành thạo đẩy cô ngã trên thảm. Cô đột nhiên mất trọng lượng, có điểm choáng đầu hoa mắt, tức giận ngồi dậy, “Trên đất bẩn –, còn nữa, tôi nói rồi tôi không muốn–” Tạ Đắc căn bản không thèm để ý, mãi đến khi phát hiện cô không có dấu hiệu xúc động, lúc này mới ngẩng đầu đang chôn trước ngực cô. Vẻ mặt cậu hơi hoang mang, từ trên người cô lồm cồm bò dậy, đến góc nhà đem vali đặt ngang, mở khóa kéo, trong đống quần áo lấy ra một tráp gỗ.

“A, tinh dầu của tôi–” Tân Ý Điền la lên, nhặt quần áo trên đất luống cuống tay chân mặc vào.

Cô thấy Tạ Đắc lấy một lọ tinh dầu trong hộp, mở cái nắp hướng cô đi đến, thế mới biết cậu không có ý định dừng lại. Đến khi hiểu được cậu muốn làm gì, sắc mặt lập tức biến đổi, nhào đến giựt tinh dầu lại, “Đừng, tinh dầu này rất mắc — “

Vẻ mặt Tạ Đắc phiền muộn nhìn cô, hồi lâu mới nói: “Vậy được, đổi tinh dầu khác.”

Tân Ý Điền liều mạng lắc đầu, sắc mặt nhợt nhạt nói: “Tôi không cần — “

Tạ Đắc cố sức trừng cô, hít mạnh lớn tiếng: “Em nhân đạo một chút được không?”

Hai người giằng co mất mấy phút. Tạ Đắc quyết định thuận theo dục vọng chính mình. Cậu trở ngược hộp gỗ, toàn bộ tinh dầu bên trong lăn hết ra ngoài, lượn vòng trên mặt đất. Cậu cầm một lọ trong số đó, nhìn thoáng qua, hỏi: “Hoa lài, được không?”

Tân Ý Điền lã chã sắp khóc nhìn cậu.

Cậu không bị ảnh hưởng, cúi đầu nặn tinh dầu ra lòng bàn tay. Động tác cậu kiên quyết như thế, khiến Tân Ý Điền hiểu rõ đêm nay không có khả năng chạy thoát, thở dài cam chịu, lấy khỏi tinh dầu trong tay cậu. Cô nửa quỳ giữa hai chân cậu, ngẩng đầu nhìn cậu một cái. Tạ Đắc lộ vẻ vui mừng quá đỗi, một chút ý định ngăn cản cũng không có. Ngón tay cô nhẹ tháo nút quần, chậm rãi kéo khóa xuống.

Tạ Đắc phát ra tiếng thở dốc kích động.

Tân Ý Điền bò dậy, qua loa nhặt áo cậu mặc vào, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Tạ Đắc trần nửa người trên theo sau cô, đưa cô bàn chải đánh răng khăn mặt. Cậu nghiêng người tựa cửa, nhìn cô từ trong gương, giơ ngón tay cái lên ngoắc ngoắc, không tiếng động tỏ ý khen ngợi! Tân Ý Điền thấy trong gương, cúi đầu không có phản ứng, cấp tốc lau mặt, đẩy kẻ chặn đường là cậu ra ngoài.

Tạ Đắc thấy cô bình tĩnh như vậy, nhất thời hiểu rõ mình không phải là người đầu tiên cảm phục “tài nghệ cao siêu” của cô. Nghĩ tới đây, lòng cậu có phần mất hứng, rầu rĩ không vui mà nói: “Em còn về Bắc Kinh sao?”

Tân Ý Điền khom người nhặt từng cái quần áo trên đất, hỏi lại: “Vì sao không về? Tôi còn phải làm việc.” Tạ Đắc tiến lên ôm cô, ngăn cản cô mặc quần áo, thì thào nói nhỏ: “Ở lại, đừng đi.”

Cả người Tân Ý Điền bị cậu mạnh mẽ ôm trong lồng ngực, thử vùng vằng không được, bèn buông xuôi, tức giận thuyết: “Thoải mái xong, cậu còn muốn như thế nào nữa?”

Cậu hà hơi bên tai cô, trêu chọc: “Giúp tôi một lần nữa.”

“Cậu –, lòng tham không đáy!” Tân Ý Điền tức giận mắng to. Cô khó lay chuyển Tạ Đắc đang tinh lực tràn đầy, bị ép làm thêm một lần. Cô làm đi làm lại đến tay môi đều mỏi nhừ, chưa kịp phục hồi sức lực, nhanh chóng vọt đi tắm rửa lên giường làm một giấc. Tạ Đắc nằm cạnh bên cô, ngắm nghía mái tóc cô: “Lần trước cũng rất tốt, lần này vì sao không được?” Tân Ý Điền xụ mặt không để ý tới cậu.

Cậu đột nhiên bò dậy, hai tròng mắt sáng long lanh nhìn cô nói: “Nếu không, chúng ta thử lại lần nữa?”

Tân Ý Điền che đầu đau khổ rên rỉ, “Cậu tha tôi đi!”

“Tuy rằng rất kích thích, thế nhưng tôi không muốn mỗi lần đều như vậy.” Tạ Đắc quay người cô lại, thử mở nút áo ngủ của cô. Cô mặc áo sơ mi của cậu muốn ngủ, điều này làm cho cậu càng thêm rục rịch.

Tân Ý Điền gạt tay cậu ra, buồn bực nói: “Dù sao cũng có lúc được, có lúc không được, tôi cũng không biết vì sao.”

Cậu ngẫm nghĩ rồi nói: “Muốn đi khám bác sĩ không?” Tay cậu trượt vào trong áo cô, một đường đi xuống.

“Biến –” Tân Ý Điền hung hăng trừng cậu, “Tôi nói rồi tôi không muốn! Cậu có thể kiềm chế một chút hay không? Nếu cậu không dừng tay –, ra sofa bên ngoài mà ngủ.”

“Được rồi.” Tạ Đắc thấy cô nổi giận, cho dù chưa có đủ, cũng chỉ có thể thôi bỏ đi. Tân Ý Điền trong lòng cậu mơ mơ màng màng ngủ. Cậu bỗng nói bên tai cô: “Tôi ghét cái tên họ Tôn kia.”

Hoàn toàn là một đứa trẻ tùy hứng.