Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 13-1: Sự ham muốn độc chiếm đáng sợ

13.1

Tạ Đắc đối với chuyện Tân Ý Điền và Tôn Quý Thanh qua lại với nhau đến bây giờ còn canh cánh trong lòng. Cậu khi ấy thuộc loại tuổi trẻ ngang ngược khó thuần, là động vật hoang dã hung mãnh, trong thiên tính ngây thơ, sự tàn nhẫn vẫn chưa hoàn toàn rút khỏi. Cậu của bây giờ dường như coi trọng văn minh, hiểu lễ phép, làm việc đều bày mưa lập kế, suy nghĩ tường tận, kỳ thực chẳng qua chỉ thay đổi cách thức chinh phục thế giới một cách hữu hiệu hơn, nhưng sự ham muốn chiếm giữ thực chất bên trong đều không thay đổi một chút nào.

Cậu còn nhớ rõ năm đó cậu đối với Tôn Quý Thanh không chỉ có chán ghét, thậm chí còn ôm ấp một loại ghen ghét mạnh mẽ, hơn nữa còn muốn cả gan hành động loại bỏ.

Tân Ý Điền bắt đầu dạy kèm Tạ Đắc vào mùa thu, đến mùa xuân năm sau, quan hệ hai người đã thân thiết. Năm ấy Tạ Đắc mười sáu tuổi, đang học lớp 11, ba thì quanh năm suốt tháng bận rộn không thấy bóng người, còn mẹ quanh năm suốt tháng dưỡng bệnh nơi khác. Cậu – một con người cô độc, nhạy cảm có ý niệm độc chiếm sự thân mật này càng ngày càng mãnh liệt, thế nhưng luôn không như mong muốn. Tân Ý Điền có bạn bè bao quanh cô, cuộc sống đại học bận rộn mà phong phú, ngoại trừ mỗi cuối tuần đến Tạ gia dạy cậu hai tiết, cô chưa bao giờ chủ động liên lạc cậu.

Mỗi lần đều là Tạ Đắc gọi điện thoại đến phòng ký túc của cô, phần lớn thời gian sẽ lấy lý do “Đề bài không biết làm” mượn cớ, cứ thế quấn lấy cô nói tiếp. Cô tính tình rất tốt, luôn luôn kiên nhẫn nghe, giọng điệu dịu dàng không tưởng tượng nổi.Một ngày thứ Sáu, cô đến dạy cậu học. Cậu liếc mắt liền phát hiện trên cổ cô có dấu hôn màu đỏ tía, làm bộ lơ đãng hỏi là cái gì. Cô nghĩ rằng cậu không hiểu, gạt cậu nói là bị côn trùng cắn, cúi đầu dựng thẳng cổ áo khoác lên.

Qua sự tiết lộ của bạn cùng phòng cô trong điện thoại, cậu biết cô quen bạn trai. Đối phương là học trưởng của cô, tên là Tôn Quý Thanh. Kỳ thực cậu chẳng để ý đến việc cô quen bạn trai, chỉ cần anh ta không ảnh hưởng đến việc cậu và Tân Ý tiếp tục thân mật là được.

Vào một buổi sáng, cậu gọi điện thoại cho Tân Ý Điền, bảo muốn đi Thượng Đại kiếm cô. Tân Ý Điền đang tính đi phòng thí nghiệm, hỏi cậu đang ở đâu. Cậu nói ở trạm điện thoại công cộng bên ngoài.

“Cậu lại trốn học? Trường học cũng mặc kệ?” Tân Ý Điền đối với chế độ quản lý mười chín trường trung học của thành phố Thượng Lâm hoàn toàn không có gì để nói. Sợ một mình cậu ở bên ngoài gây chuyện sinh sự, không thể làm gì khác hơn là nói: “Vậy cậu đến đây đi. Có điều phải nói trước, tôi phải làm đề cương luận văn, không có thời gian chơi với cậu.”

Cô dẫn cậu đến phòng thí nghiệm. Bạn học cùng cô dùng chung phòng thí nghiệm chưa đến, bởi vậy chỉ có cô cùng cậu hai người. Cậu tò mò hý hoáy thuốc và dụng cụ trên bàn thí nghiêm, cậu vận dụng kiến thức hóa học đã được học bỏ các loại dung môi đầy màu sắc vào ống nghiệm, chơi vô cùng hăng say.

Tân Ý Điền bận rộn ước lượng, đun nóng, chưng cất, khuấy trộn, sau khi được sản phẩm còn phải lọc, sấy khô, cân nặng, thường xuyên không nhớ rõ trình tự kế tiếp, gấp đến độ luống cuống tay chân. Cho nên sau này cô đi Pháp không có tiếp tục học hóa học, mà mà chuyển ngành học khoa thương mại.

Tân Ý Điền ngửi trong không khí có mùi trứng thối lan tỏa, nhanh chóng mở máy thông gió, cốc mạnh một cái trên đầu cậu, trách mắng: “Cậu làm cái quái gì vậy? Chất lưu huỳnh có độc biết không hả? Tôi sắp chết ngạt rồi!” Cô đuổi cậu khỏi phòng thí nghiệm, “Thật phiền phức. Còn không mau về học đi!”

Cậu năn nỉ: “Ăn xong cơm trưa rồi đi, được không?”

Cô thở dài, trừng cậu một cái.

Bữa trưa ăn tại căn tin. Tạ Đắc nhìn nhìn số người cùng nhau ăn uống trong căn tin đại học cảm thấy rất hứng thú mới mẻ, mà sự xuất hiện bất thình lình của Tôn Quý Thanh lại làm hỏng tâm tình vốn rất tốt của cậu. Tân Ý Điền giới thiệu cậu là học sinh dạy kèm. Tôn Quý Thanh lấy một cây kẹo que từ trong túi quần, trêu đùa: “Bạn nhỏ này, mời cậu ăn kẹo.” Tạ Đắc cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng, buồn bực không lên tiếng nhìn chằm chằm anh.

Tân Ý Điền vì không muốn Tôn Quý Thanh khó xử, cầm lấy kẹo que, điều đình: “Cậu ấy không thích ăn kẹo, cho em đi. Anh ăn gì? Cùng đi?” Cô bỏ Tạ Đắc một bên, đứng dậy cùng Tôn Quý Thanh đi đến trước ô xếp hàng mua cơm và thức ăn, hai người bưng khay cơm trở về, trong miệng cô ngậm kẹo que mà vừa nãy anh cho. Chẳng biết Tôn Quý Thanh nói gì đó, cô cười đến suýt nữa làm cơm canh trong khay sóng ra ngoài.

Bởi vì đang trong giai đoạn thâm nhập tìm hiểu với Tôn Quý Thanh, cho nên lúc ăn, cô không quan tâm đến Tạ Đắc ra sao, mà là không ngừng nói chuyện với người kế bên. Trong căn tin rất ồn ào, mỗi lần cô nói phải để sát vào Tôn Quý Thanh. Lọt vào trong mắt Tạ Đắc ngồi đối diện, chỉ cảm thấy thái độ hai người cực kỳ thân mật. Cậu gia thế ưu việt, đồng óc thông minh, người trông cũng được, ba mẹ lại cưng chiều, trước mặt người khác chưa bao giờ chịu lạnh nhạt như thế này. Trong khoảnh khắc đó, cậu đã hiểu rõ đạo lý một núi không được có hai hổ.

Cơm nước xong, Tôn Quý Thanh nói anh buổi chiều không có tiết học, “Phía sau dãy lầu thứ hai có một vườn hoa mới xây, có bàn ghế có thể đọc sách làm việc, em đi không?” Tân Ý Điền ngẫm nghĩ rồi gật đầu, “Đúng lúc em phải viết báo cáo thí nghiệm.” Tôn Quý Thanh về phòng ký túc lấy cặp sách, để cô đến đó trước đợi anh.

Tân Ý Điền lưng đeo cặp sách đến dãy phòng học thứ hai, đuổi Tạ Đắc đang theo bên cạnh, “Cậu còn chưa quay về trường học?”

“Tôi vướng víu hai người hẹn hò, đúng không?” Cậu nhìn cô, cười như không cười mà nói.

Cô có chút thẹn quá hóa giận, “Nhảm nhí! Cậu suốt ngày trốn học, không sợ thầy cô phạt cậu sao?”

“Chuyện này không cần chị lo.”

Vườn hoa còn chưa xây xong hẳn, cây cối và hoa cảnh đã sắp đặt, chỉ thiếu hòn non bộ và đèn đường chưa lắp đặt xong. Tân Ý Điền chọn cái bàn dài bên đường ngồi xuống, bày sách với viết lên, bảo Tạ Đắc trong chừng đồ đạc, chạy dãy phòng số hai phía trước đi toilet.

Haibên đường là một hàng sồi xanh mới trồng, sợi dây điện bắt đèn đường lộ ra phía ngoài bày trên mặt cỏ, bên cạnh cắm một biển gỗ “Nguy hiểm có điện”. Tạ Đắc thấy thế, nghĩ ngợi một hồi, lấy hai nhánh cây khô lôi hai sợi dây điện đỏ xanh ra, luồn phía dưới cây sồi, rồi quấn chân cái ghế, sau đó đem đổ chai nước suối lên ghế.

Chờ Tân Ý Điền trở về, cậu nói với cô rằng cậu phải về trường học, thật ra trốn sau hòn non bộ cách đó không xa chờ xem kịch hay. Qua một lúc, Tôn Quý Thanh chạy đến, ném cặp sách qua một bên ghế, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô.

Chỉ thấy cả người anh từ chỗ ngồi giật bắn lên, “bịch” một tiếng ngã nặng nề trên đất. Tân Ý Điền thậm chí không hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Cô vội chạy đến dìu anh. Thấy trán anh chảy máu, sợ hét lên một tiếng.

“Cẩn thận, có điện!” Tôn Quý Thanh quay đầu nhìn chỗ ngồi nói.

Cô ngồi xổm xuống xem xét tỉ mỉ, phát hiện chân ghế có dây điện, tức giận nói thẳng: “Ai thiếu đạo đức thế này? Không biết sẽ xảy ra tai nạn chết người sao?” Tôn Quý Thanh ôm trán đứng dậy, nhìn cái ghế ướt sũng nói: “Gỗ là vật cách điện, đừng lo. Không biết ai không cẩn thận đổ nước lên trên, làm cho cả cái ghế đều dẫn điện. Đừng lấy tay sờ — “

Tân Ý Điền nghe anh nói thế, lập tức rụt cái tay đang chìa tới. Cô lấy bút chì dùng để vẽ tranh bẻ gãy làm hai đoạn, dè dặt gạt dây điện ra, nhìn trán anh nói: “Anh không sao chứ? Vừa may chỉ chảy máu thôi, điện đều được dẫn xuống đất, bằng không hậu quả khó tưởng tượng nổi.”

Tôn Quý Thanh phờ phạc mặt, vuốt vuốt ngực nói: “May mà anh phúc lớn mạng lớn. Lát nữa nhất định phải đi miếu thắp một nén nhang, cảm tạ Bồ Tát phù hộ.”

“Đi thôi, em đưa anh đi phòng y tế băng bó một chút.” Hai người dọn dẹp sách vở rời đi.

Tạ Đắc từ sau hòn non bộ chậm rãi đi tới, ngồi ở chỗ Tân Ý Điền vừa ngồi. Cậu không những không áy náy, trong đầu nghĩ chính là: nước suối hồi nãy nếu như đổi thành nước muối, nói không chừng có thể lấy mạng của anh ta. Nước muối có thể làm chất điện giải, có tính dẫn điện rất mạnh.

Cậu suýt chút nữa trở thành tội phạm giết người, nhưng khi đó cậu không có tí ti cảm giác sợ hãi.

Trong đầu cậu đã ấp ủ rất nhiều cách giết người không thấy máu chuẩn bị dùng để đối phó Tôn Quý Thanh. May mà Tân Ý Điền đã nhanh chóng chia tay với anh ta. Tôn Quý Thanh vì thế tránh được một nạn.

Nhưng mà điều cậu không kiểm soát được không phải những việc này, mà là cậu phát hiện được bí mật của Tân Ý Điền.

Tân Ý Điền làm gia sư cho cậu không lâu sau đó chỉ vào một căn phòng trên lầu phía bên trái hỏi: “Phòng này là của ai vậy? Sao lúc nào cũng đóng kín?”

Tạ Đắc cảnh cáo cô: “Chị đừng tùy tiện vào trong –, đó là phòng của anh trai tôi.” Sau đó cậu chủ động nói cô biết, “Mấy năm trước anh tôi vì cứu người nên chết đuối. Đồ đạc bên trong đều là di vật của anh ấy. Có lẽ ba mẹ tôi sợ thấy vật nhớ người, chưa bao giờ vào trong.”

Khi cậu biết được hồi trung học cô học lớp mười một ở Thượng Lâm, nói một câu: “Vậy học chung trường với anh tôi rồi.” Bởi vì Tạ Hậu qua đời đã lâu, cậu không suy nghĩ nhiều.

Mãi đến một ngày, cậu lục tìm sách tham khảo còn lưu lại trên giá sách của anh trai, phát hiện hình tốt nghiệp cấp hai được kẹp bên trong. Đầu tiên cậu thấy tên Tân Ý Điền ở mặt sau tấm hình, đối chiếu với tên mới tìm được cô đứng xếp hàng chỗ khó thấy ở phía sau. Khi đó cô để tóc ngắn, cúi đầu không nhìn máy ảnh, dáng vẻ so với hiện tại kém rất xa. Cậu bỗng nhiên bị sốc, thì ra Tân Ý Điền và anh mình là bạn cùng lớp, mà cô chưa bao giờ nhắc tới.

Cậu lấy cuốn album hình của anh trai ra, tỉ mỉ lật xem một lần, mỗi tấm hình chụp chung tập thể đều có cô, du xuân, tết nguyên đán, theo từng cấp lớp …. đến tận cấp ba. Cho nên cô và anh trai vẫn luôn là bạn cùng lớp? Lẽ nào cô ấy không biết mình là em trai Tạ Hậu?

Cậu vốn định nói cô biết việc mình phát hiện sự trùng hợp này, nhưng trong tiềm thức có một loại lý do không thể giải thích được ngăn cản cậu mãi không nói. Cậu bắt đầu quan sát cô, phát hiện có lúc cô sẽ nhìn mình đến thất thần, đến khi phục hồi tinh thần giảng giải bài tập cho cậu, giọng nói trở nên nhẫn nại, dịu dàng vô cùng. Bất luận cậu làm cô bực mình ra sao, cô sẽ không tức giận, nhiều lắm chỉ bất đắc dĩ nói một câu: “Nhóc con xấu tính!” Cô bao dung cậu một cách vô hạn như vậy, cậu trẻ tuổi ngỗ nghịch lại không kiên nhẫn, quậy tới quậy lui rốt cuộc vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời cô.

Có một lần cậu đến Thẩm gia tìm cô, thấy được cùng một tấm hình tốt nghiệp cấp hai, kẹp trong cuốn sách《 Cổ tích Andersen》đặt đầu giường cô, không giống chính là, đầu của anh trai bị người ta dùng bút đỏ khoanh lại hình trái tim, đứng giữa một đám người vô cùng nổi bật. Cô cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, nhưng vẫn có lòng cất kỹ hình tốt nghiệp cấp hai như vậy, để nó mỗi đêm theo cô vào giấc ngủ — một ý nghĩ đáng sợ dần dần hình thành trong đầu cậu: vì cô thích anh trai, cho nên mới đối tốt với mình như vậy. Cậu thậm chí nghĩ rằng, cô có thể là người yêu của anh mình, mà cậu chẳng qua là đồ thay thế. Cậu lại nhớ đến lần đầu tiên khi cô gặp mình, cô lộ ra vẻ mặt thật kỳ lạ, lúc đó còn tưởng rằng cô bị bệnh, bây giờ đã sáng tỏ mọi thứ!