Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 7-1: Ám độ Trần Thương[15]

7.1

Tân Ý Điền theo Hà Chân đi bệnh viện thành phố khám thai, không ngờ chạm mặt Tạ Đắc. Một mình cậu đứng ở hành lang bên ngoài đại sảnh, tay trái đút túi quần, tay phải kẹp một điếu thuốc, nhưng không hút, để mặc nó lẳng lặng bốc cháy. Đổng Toàn lái xe từ bãi đậu xe đến, cậu xoay người chuẩn bị xuống bậc thang, sau đó thấy được các cô.

Cậu khựng lại một chút, đi đến hướng các cô, gật đầu với Hà Chân, ném điếu thuốc trong tay xuống đất rồi dùng chân giẫm tắt, lúc ngẩng đầu thì đôi mắt nhìn Tân Ý Điền, ánh mắt sâu sắc. Cậu muốn mói một chút gì đó, đột nhiên lại không muốn nói gì hết, thà rằng cứ im thin thít như vậy.

Thấy cậu tần ngần không nói lời nào, Tân Ý Điền cười có chút không tự nhiên, húng hắng một tiếng chào hỏi, “Hey, đã lâu không gặp.”

Tạ Đắc chỉ “Ừ” một tiếng, biểu hiện không quá nhiệt tình, thế nhưng cũng không có ý định muốn đi.

Hà Chân nhận thấy bầu không khí không được bình thường, ánh mắt hiếu kỳ đổi tới đổi lui trên cơ thể hai người.

“À, cậu đến bệnh viện là?” Dường như mỗi lần chạm mặt hàn huyên hai người nhất định đều gặp trở ngại. Thấy đối phương trầm ngâm gần mười giây vẫn chưa có ý định mở miệng, Tân Ý Điền không thể không đảm nhiệm mở lời dạo đầu.

“Đi thăm ba tôi.”

“Bác ấy vẫn khỏe chứ?”

“Ung thư gan, thời kỳ cuối.” Giọng điệu cậu trình bày sự thật một cách bình tĩnh.

Không riêng gì Tân Ý Điền trong tích tắc sợ đến không có phản ứng nào, ngay cả Hà Chân cũng nhịn không được ngoảnh đầu nhìn chằm chằm cậu, hai người bạn thân nhìn thoáng qua nhau, dùng ánh mắt biểu hiện sự khinh hoàng trong lòng cùng với hỏi đối phương tiếp theo nên nói như thế nào đây. Hà Chân dụi dụi mũi, quyết định ‘tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách’, chỉ vào cửa kính đại sảnh nói: “Tôi đi vào trước, hai người trò chuyện.” Cấp tốc chạy khỏi hiện trường vừa ngột ngạt vừa gượng gạo.

Hà Chân vừa đi, hai người không cần phải khách sáo nữa, ngơ ngác nhìn đối phương, nhưng vẫn như cũ không lời nào để nói. Trầm ngâm một hồi, Tân Ý Điền thấp giọng hỏi: “Cậu có khỏe không?” Cậu chậm rãi lắc đầu, “Tôi cũng không biết.” Chỉ vài chữ ngắn ngủn từ miệng cậu nói ra, sao có cảm giác khó khăn như vậy. Cậu giống như bị chứng mất mất ngôn ngữ, cô chưa bao giờ thấy tình trạng suy nhược của cậu như vậy.

Tân Ý Điền thấy cậu uể oải, phía dưới mắt có một quầng thâm nhạt, trái tim giống như bị chim mổ vào một cách kịch liệt, vô cùng đau đớn, “Không có cách nào cũng phải lạc quan một chút, không nên dằn vặt bản thân…”

Cậu nói mà không có biểu hiện gì: “Làm sao lạc quan? Từ khi con người vừa bắt đầu sinh ra, chính là một bi kịch xảy ra.”

Cô vỗ trán, nói giống như bị đau răng: “Á...dù sao thì chúng ta đến thế thế giới này, đâu biết chừng nào sẽ trở về — nếu nghĩ như vậy, thì có phải tốt hơn không?” Nói xong thử nhìn cậu một cái.

Ngay từ đầu Tạ Đắc đã dùng bộ mặt “Không biết gì hết” nhìn cô, nhìn đến nỗi cô cho rằng mình lại nói sai cái gì rồi. Qua một lúc lâu khóe miệng cậu hơi nhếch lên, đôi mắt híp lại, đường nét cường tráng trên mặt trở nên nhu hòa, thay đổi đề tài: “Chị theo cô giáo Hà khám thai?”

Cậu bắt đầu tán gẫu, biểu hiện này chứng tỏ tâm tình cậu chắc là có chiều hướng tốt rồi chăng? Tân Ý Điền vội gật đầu nói: “Đúng vậy, cô ấy nôn rất dữ dội, muốn hỏi thử bác sĩ có biện pháp gì hay không.”

“Bé trai hay bé gái?”

“Không biết. Cậu thích bé nào hơn?” Cô thuận miệng hỏi.

Cậu nhìn cô một cách kỳ quái, “Cũng không phải của tôi, tôi có cái gì thích hay không thích.”

Tân Ý Điền “Ớ” một tiếng, nhất thời không biết nói gì. Cuộc nói chuyện lại một lần nữa tẻ ngắt. Cô cũng không định kiếm chuyện để nói, cứ như thế mà im lặng. Không ở trong im lặng phản kháng, thì ở trong im lặng mà biến mất.

“Vì sao chị muốn kết hôn với anh ta?” Cậu đột nhiên hỏi.

Tân Ý Điền bị cậu ném câu hỏi đó khiến chân tay luống cuống. Cô liền cảm thấy mặc kệ không kiêng kỵ gì cậu mà chọn đại đề tài để nói thực sự quyết định sai lầm. Cô lại không thể lấy câu “Tôi không muốn trả lời” để đáp lại, cười khổ một chút, thở dài: “Bởi vì tôi muốn thôi.”

“Không kết hôn không được sao?” Cậu hỏi giống như chuyện đương nhiên!

Sắc mặt cô nghiêm lại, hai mắt nhìn thẳng cậu, trả lời không chút do dự: “Đương nhiên không được!”

Mặc dù sớm biết đáp án của cô, sắc mặt Tạ Đắc vẫn không nhịn được tối sầm lại. Cậu gật đầu, sát vai cô bước đi. Có lẽ đây chính là nguyên nhân tại sao cậu không quên được cô.

Tân Ý Điền không hề vì được người khác nhớ mãi không quên như vậy mà hả hê, cô chỉ cảm thấy sợ hãi.

Tạ Đắc mà cô tiếp xúc không giống như những thanh niên bình thường khác, không có sự càm ràm yêu thương của người thân, không có bạn bè vui đùa náo loạn, đơn độc lẻ loi, một hình một bóng, rất giống với thời trung học mà cô tự đóng chặt chính mình, quầng sáng vật chất lại quá chói mắt, một khi không cẩn thận rất dễ u mê không tỉnh ngộ, bản thân sẽ hỏng mất. Cô hy vọng cậu có thể quen được một vài cô gái vừa trẻtrung vừa dễ thương, chẳng hạn như lần trước cô có gặp qua một cô bé đàn em có chữ“Ý” giống như tên cô, sau đó thì nhanh chóng quên cô đi.

Hà Chân thấy cô đẩy cửa đi vào, cười hỏi: “Nhanh vậy? Cậu ta đâu, đi rồi?”

Tân Ý Điền hừ một tiếng, trách móc: “Sao cậu lại có thể vứt tớ một thân một mình đối mặt với vấn đề đáng sợ như thế? Thật chẳng thú vị gì hết!”

Hà Chân một tẹo áy náy cũng không có, xua tay nói: “Tớ ứng phó cậu ta không nổi đâu, hoàn toàn theo không kịp logic mấy lời cậu ta nói. Người cũng rất thâm trầm, không có cảm giác thân thiện. Tớ thức thời chuồn trước, chắc là trúng ý nguyện của hai người mới đúng đó, cậu còn kêu ca cái gì nữa! Haiz, ta nói — “

Tân Ý Điền vừa nhìn vẻ mặt của cô liền biết cô muốn nói gì, dùng ánh mắt ngăn chặn cô nói tiếp. Hà Chân hoàn toàn không đếm xỉa tới sự đe dọa của cô, phát huy tinh thần buôn dưa lê không bỏ sót bất kì thứ gì, hứng thú dạt dào nói: “Ánh mắt cậu ta nhìn cậu rất không bình thường nha, y chang cái máy hút bụi như muốn hút cậu vào trong. Lần trước cậu nói các cậu biết nhau từ nhỏ, như vậy là ‘Chàng từ cưỡi ngựa trúc qua, nghịch đùa tung quả mơ hoa quanh giường’ sao?”[16]

“Tớ có cần phải cảm ơn sự hỏi thăm ngọt ngào như này của cậu không?” Tân Ý Điền dở khóc dở cười, “Thu hồi tinh thần ham học hỏi của cậu đi, cẩn thận coi chừng làm hư đứa nhỏ trong bụng.”

“Sở dĩ khoa học phát triển, sở dĩ văn minh tiến bộ đều là bởi vì nguyên nhân con người ham học hỏi tò mò đó thôi. Tớ nghĩ nhân vật không thể tới gần như Tạ Đắc này vậy mà để ý cậu, máu huyết trong cơ thể lập tức sôi sục hẳn lên.”

“Người cậu ta để mắt lại không phải cậu, cậu làm gì mà hưng phấn đến thế?” Tân Ý Điền tức giận nói.

Hà Chân tức thì nắm được từ mấu chốt, cười gian xảo: “Như vậy, cậu thừa nhận người cậu ta để mắt là cậu sao?”

Tân Ý Điền đành phải tránh nặng tìm nhẹ lảng sang đề tài khác, “Haiz, tớ thật không hiểu, cậu đều có chồng con rồi, sao vẫn còn thích buôn dưa lê vậy? Có hay không có đều nói lung tung một mạch.”

“Ai da, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà–” Lực chú ý của Hà Chân lập tức bị cô dời đi, vẻ mặt nhụt chí mà nói: “Cậu đừng tiến hành công kích cá nhân với tớ nữa, Lục Thiếu Phong suốt ngày trách tớ bà tám...”

Cùng Tạ Đắc chạm mặt thêm một lần, lại mang phiền nhiễu cho Tân Ý Điền gia tăng thêm một bậc, cảnh này khiến cô muốn mau rời khỏi Thượng Lâm.

Vào một ngày tháng Tám, cô mua vé máy bay quay về Bắc Kinh, nhưng chưa nói với Ngụy Tiên. Có đôi khi, cô nguyện ý tốn tâm tư và thời gian làm một ít chuyện có thể mang lại cho đối phương kinh ngạc.

Cô chờ dưới lầu công ty của Ngụy Tiên, thấy anh vừa gọi điện thoại vừa vội vã đi ra ngoài, xem xét thời cơ mà nhanh nhẹn nhảy tới cướp đi chiếc di động đang đặt bên tai anh, lớn tiếng nói: “Cướp đây, không được nhúc nhích!” Trông thấy Ngụy Tiên trong nháy mắt kinh ngạc, vẻ mặt lúng ta lúng túng, cô gập lưng cười ha hả, sau đó trả di động lại cho anh.

Ngụy Tiên vội nói vài câu với điện thoại “Chút nữa tôi gọi điện lại”, sau đó tắt. Khi xoay người lại nhìn cô, vẻ mặt hết hồn vẫn chưa mất đi.

Cô hơi khó hiểu, hỏi: “Làm sao vậy, mới nãy làm anh sợ sao?”

Ngụy Tiên vội lắc đầu, “Không có. Sao đột nhiên em về Bắc Kinh thế, công việc ở Thượng Lâm xong rồi sao?”

“Ơ kìa, người ta nhớ anh mà, thì đi thăm anh thôi.” Tân Ý Điền kéo cánh tay anh cười hì hì nói, lập tức quay mặt sang nhìn anh, “Anh đừng nói với em là tối nay anh phải tăng ca nha.”

Anh đáp lại rất nhanh: “Hôm nay thì không cần.”

“Buổi tối chúng ta đi đâu ăn?”

“Ừm... em muốn đi đâu?” Ngụy Tiên nhìn ngang nhìn dọc trong tầng hầm bãi đỗ lùi xe ra ngoài, từ kính chiếu hậu hỏi cô.

“Món Thái lần trước chưa ăn được.” Tân Ý Điền còn nhớ mãi không quên.

“Được, vậy mình đi quán ‘Lá chuối’.”

Cua chiên sốt cà ri, súp Tom Yum Kung, cơm rang dứa vân vân, mấy món ăn ngon đặc sắc thuộc vùng nhiệt đới làm dạ dày Tân Ý Điền muốn rộng ra. Cô vừa ăn vừa nói: “Em nói với anh, lúc học đại học em với bạn có đi Tây Song Bản Nạp một lần, ở đó khắp nơi đều có món ngon, cơm rang dứa lớn như này chỉ có tám đồng, hơn nữa so với ở đây ngon hơn nhiều; nó khô hơn, có thêm thịt hoẵng nữa, ôi ôi –, sau này sẽ không ăn được món vừa khô vừa ngon như thế nữa...”

Ngụy Tiên không biết nói thế nào, chỉ có nghe, miệt mài giúp cô gỡ cua. Tân Ý Điền nghe được tiếng rung trong chiếc áo vét mà anh để trên ghế, nhắc nhở anh: “Điện thoại anh đang reo kìa.” Anh móc chiếc điện thoại từ trong túi ra, nhìn sơ qua, bấm từ chối, trực tiếp tắt máy.

Tân Ý Điền dùng cái muỗng múc một ít cà ri đưa vào miệng, nhướn mày hỏi: “Lỡ như công ty có việc tìm anh thì sao?”

“Mặc kệ.”

Cô thật cao hứng, bẻ một cái chân cua cho anh, “Không tệ, đáng khen thưởng. Đêm nay là của chúng ta.”

—————–

[15] Ám Độ Trần Thương -một trong ba mươi sáu kế của binh pháp Tôn Tử- nghĩa là chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới

[16] Trích ‘Trường Can hành’ của Lý Bạch, Đào Thái Sơn dịch