Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 49: 49 Không Ở Tình Trạng Tốt4

"Hừm, cậu nói cậu là bạn cậu ta á?"

Người có tầm nhìn tốt như Cha Soo-yeon hẳn sẽ không bỏ qua điều này đâu.

Kim Woo-jin túm lấy tay tôi và kéo tôi lại với ánh nhìn hoài nghi.

"Đi thôi, Han Yi-gyeol.

Việc của cậu cũng đã xong rồi."

Đúng là thế thật.

"Cậu định đi đâu? Đưa điện thoại của cậu cho tôi cái đã."

"Cậu ta không muốn đưa nó cho cô.

Đúng là một ả bất lịch sự."

"Dù là tôi có bất lịch sự hay không, thì cậu là ai mà đi xen vào cơ chứ?"

"V-vì tôi là bạn của cậu ta!"

"Bạn nào cơ? Nếu đã nói dối rồi thì đi mà làm cho chuẩn vào."

Tôi bóp trán thở dài.

Thế qué nào lại thành ra thế này?

"Cả hai người, dừng lại đi."

"Nhưng ả ta—!"

"Thằng cha này muốn choảng nhau đây mà!"

Sau cùng, tôi phải ôm lấy trách nhiệm điều hòa lại dòng trò chuyện.

"Im lặng hết đi, Kim Woo-jin.

Tôi nói cậu khi nào nhảy vào hả? Thậm chí còn tự ý giải trừ năng lực của mình nữa."

"Cái đó...."

"Cha Soo-yeon- ssi, do hoàn cảnh của tôi nên tôi không thể đưa cô số điện thoại của mình được.

Tôi sẽ chuyển những vấn đề liên quan đến công việc thông qua anh ta."

"Nếu là anh ta...."

Cha Soo-yeon ngay lập tức hiểu ý tôi, liền tỏ vẻ bất mãn.

"Hoàn cảnh đấy....!có lẽ nào là do anh ta?"

"Hử?"

Lại cái gì nữa?

"Tôi không biết anh ta là kiểu này đấy, nhưng tôi đoán anh ta khá khắt khe với người yêu mình đấy nhỉ? Thậm chí cậu còn không thể lưu số của một phụ nữ nữa này."

"Vâng....?"

Trước những lời bất ngờ ấy tâm trí tôi như một mảng trắng xóa.

Kim Woo-jin nghe Cha Soo-yeon nói vậy với tôi, liền hỏi với một giọng khó chịu.

"Cô ả đó giờ đang nói cái gì vậy?"

Tôi liền nhớ lại những gì đã xảy ra trong phòng bệnh của Hội Roheon mà tôi đã quên.

Đừng nói là cái hiểu lầm đấy vẫn còn nhá....

"Thật đấy.

Buồn cười thật luôn đấy.

Cậu biết là tôi lấy số cậu không phải là kiểu đó mà đúng không?"

"Không, tôi biết mà.

Tôi biết là vậy nhưng mà— "

"Ồ....!Có vẻ cậu thật sự là bị anh ta kiểm soát nhỉ.

Tôi hiểu rồi."

"Đấy là hiểu lầm thôi...."

Trước khi tôi kịp nói hết câu, Cha Soo-yeon đã quay đi.

"Dù sao hôm nay tôi cũng có lịch hẹn rồi nên tôi đi trước đây.

Nếu có chuyện gì khác, thì cậu cứ liên lạc với tôi thông qua anh ta đi."

"Giờ á, chờ chút đã...."

Cha Soo-yeon nói thế rồi bỏ đi mà chẳng hề hối tiếc.

Tôi nhìn Cha Soo-yeon rời đi mà chưa kịp giải thích hiểu lầm, thì Kim Woo-jin từ phía sau nói đến với một giọng trầm khàn.

"Người yêu?"

"...."

Tôi nên tìm cách giải thích cái tình huống này từ đâu đây, ca này khó đấy.

- -----------------------------

Cuối cùng, tôi quay về phòng trên tầng hai mươi ba và nhẫn nhịn Kim Woo-jin trong hơn một ngày.

Kim Woo-jin đối xử với tôi bằng vẻ mặt không mấy tin tưởng ấy.

"Thế cái tên người yêu mà cô ta nói tới là ai vậy hả?"

"Làm gì có người yêu nào....!"

"Thế cô ả kia nói là có ý gì?"

"Ý tôi là, đấy chỉ là hiểu lầm thôi...."

"Chuyện gì đã làm nên cái hiểu lầm đó thế?"

"...."

Đáng tiếc, những câu hỏi mà Kim Woo-jin đặt ra cũng chỉ được ngờ ngợ trả lời.

Tôi gãi má ngượng ngùng.

Sau cùng, tôi chỉ có thể đưa ra câu trả lời thế này.

"Dù sao thì đấy cũng chỉ là hiểu lầm thôi."

"....!"

Kim Woo-jin xem tôi như một tên phản bội.

Ngay lúc đó, tôi cũng có phần tò mò.

Nhưng nếu mà tôi có người yêu thì sao?

Đương nhiên là tôi không cần đến người yêu, dẫu sao đi nữa.

Ngay cả tôi có nói đó chỉ làm hiểu lầm thì cậu ta cũng chẳng thèm tin tôi, vậy nên tôi còn làm gì được nữa đây.

Khi biểu cảm của tôi càng thêm cáu gắt, Kim Woo-jin khẽ hạ đôi mắt sắc bén và bắt đầu bào chữa.

"Không, không phải là tôi không tin cậu...."

Thì cậu có tin tôi đâu?

"Chỉ là, tôi ấy...."

"Đủ rồi.

Cậu nghĩ sao thì nghĩ thế."

Tôi dẹp ngay việc cố làm cho cậu ta hiểu và đứng dậy.

Tôi định ăn một món gì đó đơn giản rồi đi tắm, nhưng Kim Woo-jin đã nắm lấy cổ tay tôi.

"Thực sự quá đáng lắm đấy....!"

"Gì đây?"

Kim Woo-jin ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt ảm đạm.

Cứ như cậu ta chẳng làm gì sai, nhưng ánh mắt lại mang đầy vẻ bất công như thể tôi đã mắng cậu ta vậy.

"Tôi đã đưa cậu về nhà và kể cậu nghe mọi thứ về quá quá khứ của mình, dù tôi đã muốn chôn giấu nó cho đến lúc chết."

"Này, cái đó...."

"Cậu thì vẫn giấu tôi mọi thứ.

Cậu vẫn còn ghét tôi à?"

Tôi nghĩ là tôi đã nghe cái này trước đây rồi.

"Thằng khốn nạn nhà cậu...."

Kim Woo-jin gục đầu xuống, lẩm bẩm tiếng chửi thề bằng một giọng u sầu.

Cậu ta khóc đấy à? Tôi thở dài và nâng cằm Kim Woo-jin lên.

Nhìn kỹ khuôn mặt của Kim Woo-jin đang hoang mang trước hành động của tôi.

Chà, may mà cậu ta không có khóc.

"Tôi xin lỗi.

Kim Woo-jin, cậu không tin tôi được sao?"

"Hử? Không đâu....!Tôi— Tôi tin cậu."

Biểu cảm của Kim Woo-jin khi đáp lại có phần mụ mị.

"Tôi sẽ giải thích cho cậu sau khi tình hình ổn định lại.

Thế là được rồi chứ? Còn giờ, cứ tin là tôi vẫn chưa có người yêu đi."

"Đ-được rồi...."

Tôi nói nhẹ nhàng như thể đang an ủi một đứa trẻ mới lớn, Kim Woo-jin gật đầu khi nói rằng cậu ta đã hiểu được điều ấy.

Làm thế ngay từ đầu có phải hơn không.

Xét theo nhiều phương diện, Kim Woo-jin giống như một học sinh trung học trong tuổi dậy thì vậy.

Rất đa cảm này, dễ xúc động này từa tựa kiểu vậy.

Tôi nghĩ đó là do tôi đã sống cô độc quá lâu rồi.

Có lẽ cũng là do tôi đã trải qua rồi nên cũng khó mà dứt bỏ được.

Khi tôi buông cằm cậu ta ra, Kim Woo-jin lấy tay che khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Đúng rồi đấy, tôi cá chắc cậu đang xấu hổ lắm vì cái hành vi nhõng nha nhõng nhẽo đó của mình ha.

"Vậy— sau này cậu sẽ nói cho tôi? Tôi đầu tiên luôn?"

"Ừ."

Tôi không biết khi nào sẽ tới.

Nhưng mà.

Tôi nhớ đến chiếc điện thoại của Ha Tae-heon đang giấu dưới nệm.

Nghĩ lại thì, cũng đã đến lúc liên lạc rồi nhỉ.

Tôi phải nói với anh ta những gì mình muốn thôi....!

"....!Cậu có đói không? Có muốn tôi làm gì cho không?"

Kim Woo-jin chỉ vào bếp khi hỏi ý kiến ​​của tôi.

Ngay cả khi tôi không có đói, tôi vẫn ầm ừ thoải mái chấp nhận đề xuất của cậu ta.

"Cái gì đơn giản để lấp đầy dạ dày tôi ấy."

"Tôi biết rồi."

Tôi nhìn theo bóng lưng của Kim Woo-jin khi cậu ta đi về phía nhà bếp với niềm hoan hỉ.

Cậu chàng này, tôi không biết điều gì khác hết, nhưng cậu ta nấu ăn khá ngon đấy.

- ----------------------------

Chiều hôm sau, một lời triệu tập đến từ Cheon Sa-yeon.

Lúc tôi đi lên phòng đại diện, Cheon Sa-yeon mang trên mình bộ vest đen đang nhìn ra ngoài cửa sổ và Woo Seo-hyuk đang đứng cầm một xấp tài liệu.

"Anh trông vẻ bận bịu lắm nhỉ."

Do có Woo Seo-hyuk đang dõi theo, tôi mở cửa xử sự theo phép tắc thay vì nói thản nhiên như mọi khi, Cheon Sa-yeon nhún vai quay về phía tôi.

"Phải.

Đây là lần đầu tiên trong thời điểm này tôi bận rộn như vậy."

"Anh nói thế có ý gì?"

"Nó lúc nào cũng thật nhàn chán, nhưng lần này thì không.

Vậy cũng tốt."

Tôi nói rồi đấy, hắn ta đang nói về cái quỷ gì vậy?

Cheon Sa-yeon ngồi xuống và chỉ tay ra hiệu về phía ghế sofa đối diện hắn.

Khi tôi ngồi xuống ghế, Woo Seo-hyuk bước đến và đưa cho tôi một tệp tài liệu.

"Ra là những biến động thất thường đấy không chỉ xuất hiện mình bên trong cổng ở Hàn Quốc mà còn là trên cả toàn thế giới nữa."

"Chúng có điểm chung nào không?"

"Đáng tiếc là không."

Tôi mở tệp tài liệu ra.

Trong đó, mọi cổng ở Seoul đều được liệt kê phân ra thành từng phần.

"Cánh cổng không thể kiểm tra từ bên ngoài được, mà phải vào thẳng trong nó."

"Đây là danh sách những cổng cần phải phá à?"

"Đúng.

Mới chỉ có một nửa là ở Seoul thôi.

Tôi dự định sẽ phá nửa số cổng đó trong vòng hai tháng, và nửa còn lại thì tính sau."

"Gọn ghẽ đấy."

Cheon Sa-yeon chậm rãi bắt chéo chân nhìn tôi.

Sao lại nhìn tôi như vậy? Cặp mắt của hắn chăm chăm nhìn tôi, Cheon Sa-yeon nói.

"Woo Seo-hyuk, ra khỏi đây chút đi."

"Vâng, Hội trưởng."

Sau một chốc lặng thinh, Woo Seo-hyuk rời khỏi phòng đại diện.

Cạch.

Với một tiếng đóng cửa, sự lặng yên trầm lắng liền kéo đến.

"Han Yi-gyeol."

Cheon Sa-yeon từ từ mở mắt lên tiếng trước.

"Có đôi điều tôi cần chỉ rõ."

Hắn vẫn cười, nhưng bầu không khí thì lại khác.

Cố giữ cho chân mày không cau lại, tôi điềm tĩnh đáp.

"Nói đi."

"Cậu định can thiệp bao xa thế?"

"...."

Can thiệp ấy à.

Tôi đặt xấp tài liệu đang cầm xuống bàn.

Qua trực giác, tôi nhận ra Cheon Sa-yeon đang muốn nói đến điều gì đó khác.

"Nó còn tùy thuộc vào tình hình."

"Trả lời vậy không hợp lý đâu."

Tôi nén tiếng thở dài.

"Tôi đã suy nghĩ trong vài ngày qua.

Về việc tại sao cậu lại để tâm đến các cánh cổng đến vậy."

"...."

"Không phải à? Cậu chỉ là một năng lực giả độc lập hạng A thôi, nhưng sự thực cậu lại để ý đến những cánh cổng đã biến đổi ra sao quá nhiều....!Tiến xa thế như thể đã tự mình bước vào cổng rồi vậy."

"....!Mấy tiểu tiết của tôi anh cũng để ý nhiều thật đấy nhỉ."

Cặp mắt đen của Cheon Sa-yeon hướng về phía tôi.

Một cái nhìn lặng thinh mà tàn độc.

"Không phải cậu cũng mong được tôi để ý đến sao?"

Dù sự thật có là vậy, tôi cũng không nghĩ anh sẽ hỏi thẳng tôi như này.

"Nói tôi nghe, Han Yi-gyeol."

Cheon Sa-yeon kiên quyết truy vấn, chắc là nhận ra vẻ lảng tránh của tôi.

"Miễn là chúng ta còn là đối tác, tôi cần biết những thông tin quan trọng."

"Vậy kết thúc quan hệ đối tác đi."

"Ôi trời."

Hắn thoáng cười.

Nhìn qua thì như thể hắn đang cảm thấy tiếc nuối lắm vậy, nhưng cả hai chúng tôi đều biết tôi không có khả năng làm được vậy.

Cũng đúng thôi, bất kể Cheon Sa-yeon có khó khăn ra sao, những thông tin mà hắn đem lại đều cần thiết.

"....!Nó chẳng quan trọng."

Tôi cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình và diễn đạt nó.

Hắn không phải đối thủ dễ lừa như Kim Woo-jin.

"Sao anh không thử đoán xem?"

"Nếu tôi đoán....!thì cậu chính là nguyên nhân gây lên sự dị thường của cánh cổng?"

Chậc.

Tôi tặc lưỡi.

Hẳn là thế rồi, anh đã biết mọi thứ.

Cái nhân cách của anh thối nát thật đấy.

"Phải đấy, tôi nghĩ tôi chính là nguyên nhân."

"Và lý do là?"

"Tôi đã vô tình chạm vào thứ mà tôi không nên chạm vào."

Chiếc áo khoác cấp SS đã lấy sớm hơn ba tháng.

Một con quái vật cấp S+ không rõ căn nguyên đã thức tỉnh theo cách đó.

Tiếp đó là việc quái vật bạo phát từ cổng Khu C13, căn cứ thời gian khi đó thật hoàn hảo.

Đó có thật chỉ là trùng hợp thôi không?

Cheon Sa-yeon đang mải suy nghĩ khi dùng ngón tay gõ vào đầu gối trước những lời tôi nói và một lúc sau lên tiếng.

"Cậu đã nghe về hiệu ứng cánh bướm bao giờ chưa?"

"Tôi có nghe."

"Nó cũng tương tự như tôi vậy."

Ý anh là sao? Khi tôi cau mày, Cheon Sa-yeon thản nhiên giải thích.

"Ý tôi là chỉ vì cậu đã chạm phải một thứ đang ẩn giấu nào đó, cũng không có nghĩa mọi thứ đều sẽ thay đổi đến thời điểm này."

Ẩn giấu à? Tôi lặng yên nhìn Cheon Sa-yeon.

Nếu là người khác, tôi nói vầy còn được, nhưng vì đối thủ của tôi là Cheon Sa-yeon nên sẽ khá lo ngại đấy.

Thậm chí có lẽ hắn cũng đã để ý đến chiếc áo khoác cấp SS rồi cũng nên.

"Vòng vo tam quốc vừa thôi, nói thẳng ra đi."

"Nếu cậu là nguyên nhân, thì nó không phải là do những thứ cậu đã làm, mà là do chính cái sự tồn tại của cậu."

Những lời nói đó, một nửa trái tim tôi lạnh ngắt lại.

Tôi nhếch môi mỉm cười.

"Chính sự tồn tại của tôi à."

"Sau cùng, đó cũng chỉ là một giả thuyết mà thôi, nhưng đó cũng không phải điều bất khả thi.

Tôi dám chắc cậu cũng đã nhận thấy điều đó rồi."

Tôi hạ tầm nhìn xuống.

Tôi không thể đối lại ngay được.

"Với tôi thì nó cũng vui đấy, thế nên tôi chẳng quan tâm cái nguyên nhân có là gì.

Cơ mà tôi không biết liệu những người khác có tiếp nhận nó theo cách này không đâu."

"Từ trước tới nay tôi chưa từng nghe thấy một lời đe dọa nào nhạt nhẽo như thế này đâu."

"Đe dọa?"

Cheon Sa-yeon khẽ nhếch khóe môi.

"Đó là đe dọa? Đây là sự cảm thông từ tận tấm lòng để mà cậu có thể thành thật trước mặt tôi đấy."

"...."

"Han Yi-gyeol."

Hắn khẽ nói.

"Tôi biết là cậu đã thay đổi.

Nhưng chỉ có vậy thôi sao.

Có gì thay đổi giữa tôi và cậu không?"

"Cái đó—"

"Cậu vẫn còn bị ràng buộc với tôi, và tôi cũng là người hiểu rõ cậu nhất, hơn tất cả."

Tôi ngay lập tức muốn phủ nhận điều đó.

Nhưng tôi chỉ mím chặt môi mà không thể thốt ra được lời nào.

"Cậu muốn vậy mà."

"...."

"Cậu mong tôi sẽ xem cậu là cậu chứ không phải là Han Yi-gyeol."

Tôi không thể nhịn thêm được nữa nên liền đứng bật dậy.

Tôi buộc mình phải nuốt lại một thứ gì đó đang xao động xuống và nói.

"Đừng ra vẻ như anh hiểu tôi lắm.

Tôi...."

Tôi....!tôi không thể nói hết câu.

Cảm xúc quay cuồng rối loạn.

Muốn túm lấy cổ áo Cheon Sa-yeon rồi hét lớn, cùng với việc muốn quay người bỏ chạy ngay lập tức đều hiện hữu trong tâm trí tôi.

Cheon Sa-yeon từ từ lại gần tôi đang đứng lặng yên không biết làm gì.

Một bàn tay trắng ngần vươn ra lướt qua cổ và choàng ra sau gáy tôi.

"Cậu không cần phải che giấu nó đâu, Han Yi-gyeol."

Những gì hắn nói quá đỗi ngọt ngào.

Ngọt đến mức tưởng như là thuốc độc vậy.

"Bản năng khó lòng tránh khỏi khi muốn được coi như kẻ hoàn hảo chứ không phải là ai khác."

"Tôi chưa bao giờ đòi hỏi sự đối đãi như vậy."

Cheon Sa-yeon tiến một bước đến gần tôi hơn, vòng tay qua thắt lưng của tôi.

Hương nước hoa lạnh nhạt lướt qua đầu mũi khi tôi được hắn ôm trong tay.

"Nếu cậu cứ chỉ quanh quẩn mà không chăm sóc cho bản thân, có thể cậu sẽ là người đầu tiên gục ngã đấy."

"....!Nghe điều này từ cái người đối xử tệ nhất với tôi trông có buồn cười không."

"Ôi trời.

Cậu buồn à?"

Tôi thở ra một hơi yếu ớt.

Quả là vui xen buồn lẫn lộn khi nhận ra bản thân bất cẩn ra sao.

「Một mình mày đã phá hỏng mọi thứ.」

Một giọng nói u sầu lướt qua đầu tôi.

Cái nỗi tuyệt vọng đã bị lãng quên từ từ nuốt chửng lấy cơ thể tôi.

May thay là tôi đang được Cheon Sa-yeon ôm.

Tôi không muốn để lộ ra cái khuôn mặt này cho bất cứ ai..