Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 50: 50 Trạng Thái Tin Tưởng1

Tôi cầm tệp tài liệu khi nằm xuống ghế sofa.

Tôi chăm chăm nhìn xấp tư liệu ấy nhưng nội dung của nó lại chẳng thể lọt nổi vào tâm trí tôi.

Nằm yên được một lúc, Kim Woo-jin nói rằng cần về phòng của mình một lúc giờ đã quay lại.

Sau khi dần quen với hành vi của Kim Woo-jin đều luôn dính lấy tôi bất kể tôi đang làm cái gì, tôi lên tiếng trước.

"Cái gì đấy?"

"Chiếc cốc từ phòng của tôi và chút quần áo."

"Mang nó tới làm chi?"

"Để đặt ở đây."

Sao lại để nó trong phòng tôi chứ....?

Bất chấp nghe vô lý cỡ nào, Kim Woo-jin bắt đầu chuyển từng thứ một vào phòng với một tâm thái vui vẻ.

Thằng khốn này, tôi tưởng cậu ta chỉ lên tầng rồi đi ngủ luôn cơ chứ.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Kim Woo-jin tùy ý di chuyển mọi thứ, cuối cùng tiến tới lại gần tôi.

Dẫu sao tôi cũng định nói cho cậu ta biết, thế nên tôi liền giao lại xấp tài liệu cho Kim Woo-jin.

"Cái này....!Nó là danh sách các cánh cổng à?"

"Ừ.

Cậu nghe về vụ cách cổng có vấn đề chưa?"

"Rồi."

"Đây là danh sách những cổng cần phá trong tháng này....!Trong đó, những cổng được đánh dấu màu đỏ là những cổng tôi được yêu cầu đi phá giúp với tư cách là lính đánh thuê."

"Tất cả các công Hội trừ Blun ra, mỗi Hội đều tuyển hai người."

Jayna tuyển hai hạng A, trong khi Roheon là tuyển hạng B và hạng A.

Còn Requiem tuyển hạng A và hạng S.

Tôi cá chắc Cheon Sa-yeon đã xem trước nó rồi.

Trước đó đã hành tôi vật vã ở cổng cấp S rồi, và giờ anh lại bảo tôi đi tiếp á.

Anh có còn miếng lương tâm nào không.

"Họ liên lạc với cậu kiểu gì?"

"Họ sẽ gửi yêu cầu thông qua Requiem.

Cheon Sa-yeon cũng có nói về việc tôi và anh ta thân nhau như nào trên tin tức rồi ấy nhớ không?"

"...."

Kim Woo-jin bĩu môi như là cậu ta không thích điều đó vậy.

"Vậy cứ mặc kệ nó đi là được."

Tôi suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu.

"Tôi cũng đâu thể đi hết được....!Tôi sẽ đến cổng nào phù hợp thôi."

"Cậu không đi không được à?"

Kim Woo-jin quỳ trên sàn sát bên ghế sofa nhìn tôi.

Tôi không thể nói thật với cậu ta được, nên tôi đưa ra một lý do bào chữa thích đáng cho nó vậy.

"Chà, trước hết, đó là một đợt chính thức chiêu mộ lính đánh thuê mà ha.

Có thể họ cũng sẽ trả công cho tôi nữa."

"Cậu cần tiền à?"

"Thật tuyệt nếu mà có."

Cái một trăm triệu mà Cheon Sa-yeon đã đưa tôi kia, ngoài ra tôi cũng không thể tiếp tục sống một trong mấy căn phòng của Hội Requiem mãi được.

Thậm chí chẳng vì lí do gì cả, chỉ là nếu bạn tiết kiệm tiền, thì ắt sẽ có chỗ cần tiêu thôi.

Ngạc nhiên là Cheon Sa-yeon lại cho phép tôi cơ đấy.

Tôi nhớ lại vẻ mặt của Cheon Sa-yeon vào cái hôm tôi ra khỏi phòng đại diện, cười tủm tỉm với tôi nói rằng hắn đang chờ mong xem tôi sẽ chọn cổng nào.

Khi đó tôi chẳng thể hiểu nổi hắn đang nghĩ cái gì.

Dù sao đây cũng là một cơ hội tuyệt vời.

Một lịch trình chính thức cho phép tôi tự tin làm việc mà không cần phải để tâm đến Cheon Sa-yeon.

Tôi không nghĩ đó là một ý tưởng tồi nếu tôi đi xây dựng một tình bạn đúng nghĩa với Ha Tae-heon bằng cách đảm đương vào cổng của công Hội Roheon.

Tôi sẽ được trả công như một lính đánh thuê, vừa kiểm tra được cổng vừa có thể kết giao thêm với các năng lực giả khác.

Giống như người ta có câu, bí ngô chui ra từ cây leo vậy*.

(* Tục ngữ của Hàn Quốc ý là rất may mắn.)

"....Cậu cần bao nhiêu?"

Tôi đang nghĩ đến một kế hoạch khi nhận thù lao với lượng công việc tối thiểu nhất, nhưng tôi muộn màng chuyển sự chú ý của mình sang những lời vừa nghe được từ Kim Woo-jin.

"Tôi không đặt ra một số tiền cụ thể lắm....!Sao thế?"

"Tôi sẽ kiếm tiền.

Vì thế hãy từ chối mấy cái yêu cầu về cánh cổng đi.

Có khá nhiều tin đồn về cánh cổng không ổn định đấy, vậy sao cậu còn cố vào trong đó khi đã biết nó rất nguy hiểm cơ chứ?"

Tôi cau mày.

Tên nhóc này, đừng nói là....!

"Cậu sẽ kiếm tiền bằng cách nào? Cậu định sử dụng năng lực của mình đấy à?"

Kim Woo-jin do dự né tránh ánh mắt của tôi.

Tôi cười nghi hoặc.

"Cậu đã kiên quyết không làm vậy nữa kia mà?"

"Đúng là thế.

Tôi sẽ không làm vậy nữa."

"Nếu không thì sao đột nhiên lại vầy?"

"Cậu nói cậu cần tiền."

"Được rồi.

Tôi cần tiền, thế sao cậu lại đi kiếm nó cơ chứ?"

Thật sự là tôi không thể hiểu nổi thế nên tôi đã hỏi, nhưng Kim Woo-jin trông có vẻ như bị tổn thương ấy.

"Cậu ghét nó đến mức chối bỏ nó ngay cả đang bị một thằng cặn bã đe dọa cơ mà."

"Giờ tôi vẫn ghét nó."

Kim Woo-jin nhìn thẳng vào tôi với một giọng dứt khoát.

"Nhưng tôi có thể làm vậy nếu cậu muốn."

"Kim Woo-jin."

Sao tôi lại muốn một thứ như vậy chứ?

Tôi thở dài nói.

"Đừng làm mấy điều vô bổ ấy nữa.

Tôi không hài lòng với số tiền kiếm được từ loại công việc đó đâu."

"Thế ta phải làm gì để từ chối yêu cầu cánh cổng đây?"

"Tôi vẫn sẽ vào bất kể có ra sao, nên là bỏ cuộc đi."

Khi tôi chắc nịch nói vậy, Kim Woo-jin trừng mắt nhìn tôi khá dữ dằn.

Dù là vậy, tôi cũng sẽ không bỏ lỡ món bí ngô trên giàn dây leo này đâu.

"Vậy tôi sẽ đi cùng cậu."

"Cậu xong chưa vậy...."

Nó không hẳn trông giống như một chú chó đang cầu xin chủ nhân của nó hãy mang nó theo khi họ đi làm vậy.

Cứ thế này, tôi nghĩ sẽ không kết thúc được mất, nên tôi quyết định giao cho Kim Woo-jin một công việc.

"Kim Woo-jin nếu cậu có thấy chán ấy....!Hãy tìm cho tôi một vài thứ khi tôi đang ở trong cổng đi."

"Hử?"

"Có một số thông tin mà tôi muốn lấy được.

Vốn là tôi định tự thân vận động cơ, nhưng cậu thấy đấy, hiện tại mọi thứ đang không được suôn sẻ cho lắm."

Rất khó để hoàn toàn tin tưởng vào những thông tin mà Cheon Sa-yeon đã cấp cho.

Để không phụ thuộc vào hắn, tôi phải kiếm được một tay cung cấp thông tin hữu ích.

Kim Woo-jin hạ tầm nhìn xuống như thể đang suy ngẫm lời tôi trong phút chốc, hỏi với một giọng trầm lắng.

"Cậu muốn biết điều gì?"

Tôi khá ngạc nhiên trước tuyên bố đó.

Tôi đã nghĩ cậu ta sẽ khó chịu khi được giao cho một công việc như vậy cơ.

"....!Cậu ổn với nó không vậy?"

"Ừ."

Kim Woo-jin đặt tay lên đùi của cậu và ngoan ngoãn nhìn tôi.

"Nói tôi nghe, Han Yi-gyeol."

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Kim Woo-jin như này.

Kim Woo-jin nhếch nhếch khóe môi cười ngại ngùng nhìn tôi.

"Dù nó có là gì, tôi sẽ cho cậu những gì cậu muốn."

- -----------------------

Trụ sở quản lý công Hội công khai thực trạng cổng không ổn định và chính thức công bố lịch trình quản lý cổng cho từng công Hội.

Có lẽ đó cũng là lí do tại sao có nhiều tin đồn về cánh cổng đến vậy.

"Ai đây? Không phải là lính đánh thuê nổi danh của chúng ta đây sao, Han Yi-gyeol?"

"...."

Chỉ vừa mới ra khỏi thang máy, tôi xém ngã sấp mặt trước giọng điệu trêu nghẹo phía sau.

Khi tôi quay đầu lại, hẳn nhiên là vậy rồi, là Park Geon-ho đang cười cười vẫy tay với tôi này.

"Lâu rồi không gặp."

"Đừng gọi tôi cái kiểu kỳ quặc thế."

Đang có rất nhiều người ở quanh đây đấy.

Và đương nhiên, Park Geon-ho vẫn kiên định bất chấp lời phàn nàn của tôi.

"Tại sao chứ? Những gì tôi nói đều là sự thật mà."

"Có cái gì anh nói là sự thật nào?"

"Đã lâu rồi tôi không thấy mặt cậu á.

Không phải là cậu đã quá khắc nghiệt rồi sao?"

"Đó là do tôi là kiểu người kiên định vậy thôi."

Tôi tính bơ anh ta và tiếp tục đi tiếp, nhưng Park Geon-ho liền đuổi theo rồi tiếp tục bắt chuyện với tôi.

"Cậu không hề liên lạc với tôi dù cậu đã nói là sẽ đi gặp tôi."

"Tôi không có số liên lạc của anh."

"Giờ tôi sẽ đưa nó cho cậu, nên cậu có thể lấy nó này."

"Tôi không cầm theo điện thoại."

Thật ra là tôi có mang theo đấy, nhưng tôi muốn moi ra thêm vài thứ nữa.

Tôi đã cố thử tiếp cận Park Geon-ho để tìm ra quá khứ của Cheon Sa-yeon, nhưng kế hoạch của tôi đã thất bại khi cánh cổng bạo phát và tình hình cũng vì thế mà biến đổi theo.

Chẳng được lợi lộc gì khi tham gia vào những việc không cần thiết.

Một khi những vấn đề trong cổng được giải quyết, sẽ có không gian để nhìn lại quá khứ của Han Yi-gyeol hay quá khứ của Cheon Sa-yeon thôi.

"Cậu thật lạnh lùng mà, sau khi làm lay động trái tim tôi như vậy...."

"Hầy, nó chỉ—"

Khi Park Geon-ho sụt sịt mũi buồn tủi, các nhân viên nữ đi ngang qua nhìn chúng tôi với ánh mắt kỳ lạ.

Thằng cha này thật là....!

Thấy tôi đã nổi quạu, Park Geon-ho không giả vờ khóc lóc nữa và nhếch khóe miệng cười.

Tôi nuốt lại tiếng chửi thề và thở dài.

Không cần bận tâm.

Chỉ có tôi chịu thiệt nếu tôi nổi khùng lên với gã này.

"Anh bị gì vậy? Trông tâm trạng của anh có vẻ tốt quá đấy nhỉ."

"Cậu đúng đấy."

Anh ta nhún vai rồi nhẹ giọng nói.

"Tôi nghe được rằng thứ hạng đã tăng lên một cấp và các cổng cũng thế mà trở lên không được ổn định."

"Trái Đất như vậy thì tốt chỗ khỉ nào?"

"Mấy ngày nay tôi có hơi buồn chán."

Uhhh.

Tôi lui một bước tránh xa Park Geon-ho ra.

Tôi nghĩ là tôi hiểu tại sao ông nội này có thể ở được với Cheon Sa-yeon lâu như vậy rồi.

"Đội trưởng cũng có lịch ở cổng à?"

"Tất nhiên rồi.

Tôi có một cái cấp S á."

"Nếu là cấp S, vậy có thể có quái vật cấp S+ hoặc cấp SS, nó có ổn không đấy?"

"Chà, cũng có khá nhiều người trong đó mà và còn có cả mấy healer nữa.

Có thể sẽ hơi chật vật một chút, nhưng cũng không đến nỗi hẹo được đâu."

Anh không phải là quá vô tư rồi sao? Kể cả có là cấp S+ thì lực tấn công của anh cũng bị giảm mất một nửa rồi còn gì.

"Hội trưởng sẽ xử lý nó, nhưng....!Nếu thấy nó quá nguy hiểm, anh ta sẽ chỉ định hai người hạng S đi."

"Thế thì cũng không tệ."

Gật đầu vậy, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua sau lưng Park Geon-ho.

Một khuôn mặt hà khắc trong bộ vest đen.

Là Woo Seo-hyuk kia mà.

"Woo Seo-hyuk- ssi."

Woo Seo-hyuk chuyển sự chú ý qua tiếng gọi của tôi.

Woo Seo-hyuk đầu cúi nhẹ về phía tôi, nhận ra Park Geon-ho đang đứng cạnh tôi liền hơi nhíu mày.

Gì thế?

"Cậu đi ra ngoài à?"

"Vâng.

Woo Seo-hyuk- ssi đang....!"

"Tôi trở về sau khi hoàn thành lịch trình bên ngoài thôi."

Woo Seo-hyuk bước đến gần tôi, trong một khắc chạm mắt với Park Geon-ho khi anh trả lời câu hỏi của tôi.

Tuy vậy, không có một màn chào hỏi nào giữa Woo Seo-hyuk và Park Geon-ho cả.

Bầu không khí này là sao đây?

Không như mọi khi, Park Geon-ho chỉ nhìn Woo Seo-hyuk, cũng chẳng thèm mở lời trước.

Giữa Woo Seo-hyuk vô cảm cứng nhắc, và Park Geon-ho người đang tủm tỉm cười, tôi cảm thấy không thoải mái chút nào.

"Cậu chọn cổng nào chưa?"

"À, vâng.

Tôi đang chuẩn bị đến Hội Roheon."

Chẳng có gì phải giấu cả nên tôi thành thật trả lời.

Hôm qua, sau khi ngẫm nghĩ qua xấp tài liệu, cuối cùng tôi đã chọn cổng cấp A bên phía Hội Roheon.

Là cánh cổng mà Ha Tae-heon có khả năng sẽ tham gia vào nhất.

Khi tôi gọi qua số điện thoại được ghi bên cạnh tên cổng và nói rằng bản thân muốn tham gia, tôi nhận được hồi âm rằng muốn tôi tham dự buổi họp vào ngày mai.

"Nếu là Roheon, nó hẳn phải là một cổng cấp A nhỉ."

Sao anh biết hay vậy? Mắt anh có linh à?

"Đúng là vậy."

"Điều đó cũng hợp lý.

Hơn nữa, Han Yi-gyeol- ssi không thuộc bất kỳ công Hội nào, thế nên đó là một điều tốt để cậu trải nghiệm ở nhiều Hội và những cánh cổng khác nhau."

Trong khi cười ngượng nghịu, Woo Seo-hyuk kiểm tra thời gian trên đồng hồ đeo tay của mình và nói.

"Tôi có một nơi cần đến.

Vậy gặp lại cậu sau."

"Được rồi."

Woo Seo-hyuk chỉ tạm biệt có mình tôi như khi anh đến rồi đi vậy.

Nhìn theo bóng lưng của Woo Seo-hyuk, tôi khẽ hỏi Park Geon-ho.

"Quan hệ hai người không được tốt lắm nhỉ?"

"Chà, nó như cậu thấy đấy."

"Bất ngờ thật.

Có những người không hòa hợp được với Đội trưởng cơ đấy."

"Hừm.

Đó là một lời khen à?"

"Thế không lẽ nó là lời xúc phạm."

Khách quan nói ra thì Park Geon-ho có một nhân cách khá tốt đấy chứ, dù anh ta có bị nói là hơi kỳ quặc.

Theo những gì tôi nghe được thì có vẻ mối quan hệ của anh ta với các đồng đội của mình khá tốt.

"Vì tôi không thích gò bó theo khuôn khổ kiểu đó.

Thật bội bực khi mà tôi chỉ có thể nhìn nhận từ một khía cạnh."

"Woo Seo-hyuk- ssi ở trong Hội bao lâu rồi?"

"Chà, cũng đã được ba năm rồi đấy."

Nhìn cái vẻ hờ hững của anh ta kìa, có vẻ anh ta cũng không thực sự hứng thú với nó lắm nhỉ.

Vì Woo Seo-hyuk luôn làm ngơ Park Geon-ho, bọn họ ghét nhau à?

"Cơ mà không phải cậu nói là cần đến Hội Roheon sao? Cậu trông khá thảnh thơi đấy."

"À, phải rồi."

Tôi không có đồng hồ như Cheon Sa-yeon hay Woo Seo-hyuk, nên tôi phải lấy điện thoại ra để xem giờ.

Gần đến giờ rồi này.

Khi tôi đang tính xem nên bay hay đi taxi sẽ nhanh hơn thì điện thoại của tôi đã vụt khỏi tay tôi rồi.

"Gì thế?"

"Đó là những gì tôi định nói đấy.

Cậu nói là không cầm theo điện thoại cơ mà?"

Oops.

Park Geon-ho cười khì khì rồi lưu số của anh ta vào điện thoại của tôi.

Tôi giật lại điện thoại và nói.

"Tôi nói trước.

Tôi sẽ chặn anh nêu anh làm ra mấy cuộc gọi vô nghĩa không cần thiết đấy."

"Tôi biết rồi."

Bỏ lại Park Geon-ho đang khúc khích cười làm tâm trạng của tôi tụt dốc không phanh, tôi nhanh chóng rời khỏi Hội.

Tôi tình cờ gặp Park Geon-ho....!Tôi than trách rồi bay vọt lên trời.

.