Tôi Không Phải Là Vampire, Tôi Còn Hơn Vậy Nữa

Chương 48: Abigail gặp nguy?

*Lời tác giả*

THÔNG BÁO:

1) Sau khi viết xong chap này, au sẽ ngưng viết một thời gian vì có một số công việc riêng!!!

2) Sau khi hoàn thành xong việc trong một tuần, au sẽ up liền 2 chap chuộc tội!!

RỒI, THÔNG BÁO ĐÃ XONG! CHÚNG TA TIẾP TỤC VỚI CÂU CHUYỆN!!!

~****

~

Từ sau ngày hôm đó, nó ít nói ra hẳn, nụ cười hầu như biến mất trên gương mặt và thay vào đó là sự lãnh khốc chết chóc khiên cho ai nhìn vào cũng ớn lạnh nhưng không kém phần cuốn hút. Kim, Dương thì ít cười nói, còn Ken thì mặt mày lúc nào cũng cộc cằn khó chịu. Nhưng điều đáng nói ở đây chính là Abigail biến đi đâu biệt tâm biệt tích.

-Chị! Chúng ta đi nói chuyện một chút!-Dương kéo tay nó đi, Ken đứng đằng sau thì hầm hầm vì dạo này đến một câu chào nó cũng không nói.

-Có chuyện?-nó lạnh lùng, mắt lơ đễnh nhìn về một nơi nào đó không xác định.

-Nếu cứ kéo dài như vậy em sợ sẽ không hay! Chị đã bị đau đầu 2 lần rồi! Chỉ 2 lần nữa thôi là chị sẽ...-Kim nhăn mặt. Nó như bỏ ngoài tai những lời đó, quay lưng bước đi. Hai đứa chỉ biết thở dài mà đi theo nó. Bước vào lớp học, như bình thường thì nó sẽ gục đầu mà ngủ, nhưng hôm nay nó chỉ chống cằm mà mơ màng nhìn ra cửa sổ.

-Ai mà biết...đi học lại chán tới mức này.-nó thì thầm, tay hứng nhẹ vài bông tuyết của mùa đông mới sang. Bỗng cơ thể nó ấm lên hẳn, nó ngạc nhiên mà quay đầu lại, trong phút chốc một vòng tay ấm áp đã bao trùm lấy nó.

-Coi chừng cảm lạnh!-Ken dịu dàng thì thầm vào tai nó. Nó đưa tay chạm nhẹ khuôn mặt anh, miệng nở một nụ cười nhẹ như gió thoảng.

-Anh biết sẽ không mà!-nó cũng dịu dàng. Đưa hai tay nắm lấy vòng tay Ken như đang kéo một cái áo ấm áp, không quan tâm tới hàng chục con mắt đang nhìn chằm chằm.

-E Hèm! Hai em kia! Yêu cầu hai em không có những hành vi như vậy trong lớp!-Bà cô mặt mày đỏ gay.

-Thế bà có thể?-nó nói.

-Nếu là anh Ken thì...Ui~! Sướng chết m...-bà chợt khựng lại khi hiết mình bị hố. Nó khinh bỉ, Anh? Bà đáng tuổi dì của hắn đấy bà cô già.

-Sao em dám ăn nói với tôi như vậy hả?-tóc tai bà cô dựng đứng. Nó chỉ lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, chả thèm đá hoài gì tới bà cô đó nữa. Bà chỉ hừ mạnh một cái, sau đó xoay lên bảng bắt đầu một tiết học.

-C..cứu...t...tôi!-từ bên ngoài, một thân hình màu vàng nhạt tả tơi, đang cố gắng lết vào lớp.

-Abigail?-Ken trừng mắt, tất thảy mọi người trong lớp đều chạy lại đỡ cô nàng. Ken cũng nhanh chóng chạy lại, tay lay nhỏ.

-Nè! Đã có chuyện gì xảu ra vậy?-hắn nhíu mày, Abigail im lặng, hô hấp khó khăn. Nó thấy đám đông náo nhiệt, cũng từ từ bước lại gần.

-Tránh xa tôi ra!! Tôi xin cô!-Abigail lùi ra, tay víu áo hắn. Mọi ánh nhìn bỗng đổ dồn về phía nó. Ơ hay! Nó có làm gì đâu, nó nhìn mọi người rồi ngơ nhác chỉ tay vào mình như hỏi "tôi á?"

-Tôi xin cô! Đừng hành hạ tôi nữa!! Tôi xin c...-chưa kịp nói xong, nhỏ đã ngất xỉu.

-Nè! Abigail!-hắn lay lay.

-Ẳm lên!-nó nói như ra lệnh.

-Sao?-hắn ngơ ngác.

-Ẳm cô ấy lên!-nó nhắc lại, Ken ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo. Ken, nó, Kim Dương và cô giáo đưa Abigail đên phòng y tế của trường. Sau khi xong xuôi, cô giáo quay về lớp, Kim thì bỗng thấy đau bụng nên đi "giải toả"

-Anh Ken! Cứu em!-nhỏ vùng vằn.

-Nè Abigail!-Ken vỗ tay lên mặt cô, nhỏ choàng tỉnh giấc, vừa nhìn thấy Ken, nhỏ đã ôm chầm anh, mồ hôi còn lấm tấm.

-Nè! Có chuyện gì từ từ nòi!-hắn đẩy Abigail ra.

-Uhm!-Nó phụ hoạ, nhưng khi nhìn thấy nó, Abigail như điên loạn, cầm mọi thứ mà chọi nó.

-Abigail!! Bình tĩnh!-Hắn chấn tỉnh lại nhỏ.

-Cô... Tại sao cô lại hành hạ tôi như vậy!-Nhỏ nói, nước mắt đầm đìa. Hắn nhìn nó, rồi nhìn nhỏ.

-Em đang đi trên đường, bỗng nhiên một đám vamp cấp A khoảng 20 tên lôi em vao một căn nhà hoang.-nhỏ quệt nước mắt.-Tụi đó đánh đập em tàn nhẫn với những vũ khí hãm vamp rồi còn buộc em vào cây thánh giá và phơi em ngoài trời...

-Rồi sao nữa?-Ken sốt sắng

-Em cố gắng la hét, cầu cứu và đánh bọn chúng nhưng vẫn khôngg được gì! Nhưng lúc em hầu như ngất đi thù nghe được tụi nó nói!" Nó hình như chết rồi! Tao cắn nó nhak!" " Dồ ngu! Mày muốn chết hay sao? Cô chủ Kami mà biết thì mày no xương"! Hix!-nhỏ thút thít. Dương và Ren đồng loạy nhìn nó rồi quay sang Abigail.

-Thế làm sao em thoát ra?-Ken hỏi.

-Em...em đã lợi dụng lúc trời tối! Sử dụng năng lượng còn sót để tạo một cái lỗ thông ra ngoài rồi chạy hết sức!-nhỏ cắn môi, quay đâu sang nó.

-Nè! Có thể cô không phải là người hãm hại tôi nhưng mà...tôi cũng xin lỗi, chúng ta...làm hoà chứ?-nhỏ chìa tay ra. Kami nhẹ nhíu mày, cô thấy có điều gì đó không ổn, nhìn sang Ken thì thấy anh có vẻ khá thích hành động của Abigail. Nó nở một nụ cười ma mị.

-Được, hoà thì hoà!-nó bắt lấy tay Abigail, nhưng tay nắm mạnh và bóp chặt cùng lúc dùng ánh mât xoáy vào mắt của Abigail, lập tức nhỏ có phần lảng tránh, hiểu rồi...

-Thế anh ra ngoài trươc-Ken đứng dậy.

-Em cũng ra!!-Dương cũng nôi gót theo Ken. Cả hai đều đi ra ngoài, Kami liền hất tay Abigail ra.

-Khỏi đóng kịch nữa!-Nó lạnh lùng.

-Đúng là không qua khỏi mắt cô!-Abigail nhếch môi

-À không! Thật ra cô còn không qua được mắt của Dương và Kim nếu có con bé đâu! Nhưng cô còn qua được mắt Ken đó!

-Tôi chỉ cần có vậy!

-Thế chúc mừng!-nó vỗ tay

-Chưa cần! Tôi không chỉ cần có vậy!-Nhỏ đưa tay. Nó mỉm cười nhạt rồi quay gót.

-Cô cứ đợi đó đi...Kami...