Diệp Trầm Phù hờ hững liếc nhìn Cố Ngộ Thù: “Tôi sẽ không nói cho cậu biết.”
“Tôi cầu xin anh, hãy cho tôi gặp cô ấy.” Cố Ngộ Thù đã hoàn toàn bị đánh bại, anh chỉ muốn nhìn thấy Diệp Tam Tuế ngay lúc này. Năm năm, anh bò lên khỏi bãi bùn, anh bá đạo, ngang ngược như không có điểm yếu, anh đã quên mất sợ hãi và cầu xin người khác là như thế nào. Nhưng những thứ này, trước mặt Diệp Tam Tuế và trong tình huống này, dường như không quan trọng nữa. Bàn tay đang nắm chặt của Diệp Trầm Phù cuối cùng cũng dần được nới lỏng, anh ta muốn thay Diệp Tam Tuế giấu diếm, Diệp Tam Tuế vốn muốn trả thù trong âm thầm, sau đó lặng lẽ rời khỏi thế giới này. Nhưng ngay khi vụ tai nạn xe xảy ra, dù anh ta có bản lĩnh trời đất cũng không thể nào xóa sổ mà không để lại dấu vết gì. Hơn nữa, đối thủ là Cố Ngộ Thù độc ác. “Tôi không để cậu gặp cô ấy là muốn tốt cho cậu.” “Tôi muốn gặp cô ấy.” Diệp Trầm Phù cuối cùng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, được, muốn gặp, có thể, là Cố Ngộ Thù tự muốn: “Được, tôi đưa cậu đi.” Cố Ngộ Thù không ngờ rằng Diệp Trầm Phù sẽ đưa anh đến nhà xác. Đúng lúc đó, tinh thần anh đột ngột sụp đổ. Một xác chết đang được đặt bên trong, mặt được che bởi một tấm vải trắng. Cố Ngộ Thù cảm thấy rất lạnh, cái lạnh thấu xương, cổ họng như bị khói hun hỏng, không thể phát ra âm thanh. Anh vươn tay vén tấm vải trắng ra, nhưng Diệp Trầm Phù lại nắm lấy tay anh, trong mắt mang theo tia cười lạnh: “Đừng nhìn.” Cố Ngộ Thù giống như một con thú bị mắc kẹt trong tuyệt vọng, đôi mắt đỏ ngầu, liều lĩnh đặt cược tất cả: “Tôi không tin, cô ấy chắc chắn còn sống, đây chắc chắn là trò đùa của mấy người, chỉ cần vén tấm vải trắng này lên, cô ấy sẽ nhìn tôi cười.” Diệp Trầm Phù cười chế nhạo, trò đùa sao? Cậu Cố này thật thú vị, ai rảnh lấy mạng ra đùa với cậu ta. Anh ta buông tay Cố Ngộ Thù: “Cậu nhìn đi, tôi không ngăn cản.” Cố Ngộ Thù chậm rãi vén lớp vải trắng lên, hai tay anh run rẩy dồn dập, hiện tại anh không có can đảm vén lớp vải này lên. Diệp Trầm Phù trực tiếp vén tấm vải trắng thay Cố Ngộ Thù rồi xoay người bước ra ngoài, nhìn thấy quá nhiều thi thể, cũng không có hứng thú. Đầu gối Cố Ngộ Thù mềm nhũn, nặng nề quỳ xuống, khuôn mặt này vốn không thể phân biệt được là ai, cũng không thể nhận ra, các đường nét trêи khuôn mặt đều biến dạng. Trong vụ tai nạn như thế, không thể nhận ra mặt là điều bình thường. Đường nét khuôn mặt và hình dáng của xác chết này rất giống với Diệp Tam Tuế, thậm chí cả hình xăm ở bụng dưới cũng giống hệt nhau. Là anh tự tay xăm lên cho Diệp Tam Tuế. Với tâm trạng muốn trả thù và ghen tuông bệnh hoạn, anh điên cuồng để lại dấu ấn của mình, anh không muốn người khác cởi quần áo của cô, thế thì chỉ có thể khiến cô không dám cởi quần áo của mình. Anh hận cô và mong cô chết, hóa ra, cô chết rồi, anh cũng sẽ chết cùng cô. “Tam Tuế.” Anh ngẩn ra, ngây người nhìn khuôn mặt đó, đau đến mức không thở nổi, trong lồng ngực có thứ gì đó rống lên muốn lao ra, tuy rằng anh mở miệng nhưng không nói được bất cứ điều gì. Tình yêu của anh, khát khao của anh, hận thù của anh đã thật sự trở thành một cái xác lạnh lẽo rồi? Anh chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này, anh hận, anh ghen, anh muốn có được cô lần nữa, dù có hành hạ nhau cả đời cũng không sao. Năm năm qua, ngày nào anh cũng nghĩ về cô, nghĩ về việc tại sao cô lại phản bội anh, tại sao lại tàn nhẫn như vậy và tại sao lại biến mất không tăm tích? Anh nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo ấy, khàn cổ cầu xin, gọi ra biệt danh trước đây của cô: “Tam Tuế, em đừng chết được không? Mở mắt ra nhìn tôi được không? Chỉ cần em mở mắt ra, muốn gì tôi cũng đồng ý được không?” “Ha, dù là năm năm trước hay năm năm sau, em cũng rất tàn nhẫn, bỏ tôi đi mà không nói một lời...”