Cố Ngộ Thù biết Diệp Tam Tuế của bảy năm trước rất thiếu tiền, cho nên... cho dù bị cô bán đứng hai năm rồi phóng hỏa đốt hết nghiên cứu tâm huyết, cuối cùng vì cứu cô ra khỏi đám cháy mà bị thương, anh vẫn tưởng tượng ra vô số khả năng, tìm ra vô số lý do cho cô, vẫn luôn chờ đợi cô quay trở lại.
Nhưng... sự chờ đợi của anh, đã đổi lấy được cái gì đây? Cô thay đổi diện mạo, sống rất tốt còn trở thành con gái của nhà họ Diệp. Cô khéo léo mỉm cười, còn dụ dỗ chính anh trai của anh. Cô sống rất tốt, nhưng anh lại không tốt, cho nên anh mới phát điên, không quan tâm gì cả mà hành hạ cô. “Tam Tuế, tôi còn rất nhiều điều muốn nói với em. Tôi muốn thành công hơn ai hết, vì tôi muốn tìm được em, tôi muốn nói với em rằng nếu lúc đầu em không cố ý hại tôi, tôi có thể không tính toán. Tôi muốn em hối hận vì đã bỏ tôi mà đi, tôi muốn em cầu xin tôi hãy yêu em lần nữa, tôi muốn… tôi muốn một lần nữa được ở bên em.” “Tôi nghĩ chỉ cần em quay lại, cho dù em chỉ nói một câu còn yêu tôi, tôi đều có thể bỏ qua... nhưng tại sao em phải bên nhau với Cố Giang Hành? Lẽ nào tôi không bằng anh trai tôi sao? Tôi có tất cả những gì anh ta có, nhưng em lại chọn bám vào anh ta? Tôi hỏi em tại sao, em cũng chưa bao giờ nói cho tôi biết.” “Sau này, tôi thật sự không hề muốn yêu em chút, em móc nối với ai tôi cũng không quan tâm, nhưng cuối cùng... cuối cùng tôi vẫn đến phòng của Cố Giang Hành, tôi không muốn em ở cùng anh ta, em chỉ có thể là của tôi! Tôi thậm chí đã nghĩ đến việc nhốt em lại để không ai có thể tìm thấy em.” “Em có biết em mang thai, tôi hạnh phúc như thế nào không? Tôi cứ tưởng có đứa nhỏ thì em sẽ chấp nhận số phận. Nhưng câu đầu tiên em nói với tôi lại là em sẽ xử lý tốt, em sẽ sảy thai. Em biết lòng tôi lạnh lẽo đến mức nào không, tôi nóng lòng muốn bóp chết em, sau đó chết cùng em, thế là xong.” “Nhưng tôi không thể ra tay, lúc em nhìn tôi thì tôi đã quên hết mọi chuyện. Thật xin lỗi, tôi đã không bảo vệ tốt cho em còn để em vào trại giam, em ở trong đó có lẽ là phải chịu nhiều oan ức. Nhà họ Tô rất quyền lực, em còn làm Tô Nam Chi sảy thai, cuối cùng còn bị suy thận vào ICU. Tôi vốn muốn bảo vệ em, nhưng... em lại làm mất đứa nhỏ, tôi tức giận nên không thèm để ý tới em. Tôi nghĩ, em chịu khổ xong sẽ đến cầu xin tôi? Kết quả, không hề có, ngày hôm sau tôi đã chủ động đi gặp em.” “Em hại Tô Nam Chi thành ra như vậy, người nhà họ Tô sẽ không dễ dàng tha cho em, thận của em vừa vặn thích hợp với Nam Chi cho nên tôi muốn cứu em ra trước, sau đó tìm cách kiếm một quả thận khác. Tại sao em lại ngốc như vậy, thật sự hiến một quả thận của mình chứ?” Anh tự lẩm bẩm một mình, giọng nói toát ra mùi thối rữa: “Em còn không biết, sao em lại bỏ rơi tôi như thế này sao?” “Tôi yêu em...” Anh gầm nhẹ, nghẹn ngào không nói nên lời. Ngay cả khi em lừa dối tôi, bỏ rơi tôi, tôi vẫn yêu em. Ngay cả khi em không muốn ở bên tôi, không muốn có con với tôi, tôi vẫn yêu em. Thật tiếc, cô không bao giờ nghe thấy nó nữa. Đau đến mức khóc không ra tiếng. Cố Ngộ Thù không rơi một giọt nước mắt nào, như thể nó đã khô cạn vậy. Anh quỳ trong nhà xác suốt một ngày một đêm mà không ăn uống gì, như một cái cây mọc rễ luôn canh giữ bên cạnh Diệp Tam Tuế vậy. Cuối cùng Diệp Trầm Phù không nhìn tiếp được nữa, người chết quan trọng nhất, nên được an nghỉ, nên tiến hành sắp xếp hỏa táng. Cố Ngộ Thù không phản đối điều gì, giấy chứng tử, thủ tục tang lễ, hay nói cách khác, không có phản ứng gì cả, như thể không liên quan gì đến anh vậy. Nhiều năm như vậy, anh phấn đấu, anh đấu tranh, mọi thứ anh đã có được nhưng trong lòng lại có một nỗi ám ảnh, anh muốn Diệp Tam Tuế phải hối hận, anh muốn Diệp Tam Tuế quay lại. Tuy nhiên, hôm nay, người này chết rồi. Mạng sống của anh không còn ý nghĩa gì nữa.