[Tokyo Revengers] Trời Hôm Nay Xanh Lắm

Chương 39-2: Ngoại truyện 12 năm sau...[2]

"Ai?!!"

Vội quay phắt đầu sang một bên,đập vào mắt của Manami chỉ là một khoảng trống im lặng kéo dài.Siết chặt lồng ngực đang đập liên tục, cô hít sâu một hơi. Tiếng bước chân ngày càng gần khiến da đầu cô vô thức run lên

Manami biết rằng, nếu bây giờ không hành động thì chắc chắn sẽ lên bàn thờ ngắm gà múa bale ngay !!!

Mắt đã thấy những kệ hàng ngược hướng với phía người đang đi tới, não bộ Manami lập tức nhảy sóng.

Liều thôi !!

Đoàng!

"Nếu như mày tự nguyện bước ra thì tao sẽ kết liễu nhanh gọn thôi"

Một âm thanh đinh tai vang vọng khắp kho đông lạnh, Manami kinh dị nhìn cái lỗ đạn còn đang bốc khói dính trên tường, mấy quyết tâm mới nhen nhóm lên đã bị tạt một gáo nước lạnh

Duma!!

Cạch.

Lập tức có hai bóng người chặn ngay hai đường thoát của Manami,cô hoảng hồn giật nảy mình.Chết mợ! Nãy giờ chỉ có một người nói làm cô quên béng mất mấy tên còn lại cũng đang ở trong này

Hôm nay mà chết cô sẽ nguyền rủa con mèo Tetsu đến kiếp sau mới thôi !!

Hai nòng súng lạnh tanh giương lên, ngón tay từ từ co lại, sẵn sàng bóp cò.Gã trai thở ra một hơi đầy mệt mỏi, khuôn mặt lãnh đạm với vết sẹo dài lại hiện lên vài tia ghét bỏ.

Thêm xác chết là thêm công việc, mà người giải quyết có ai khác ngoài hắn đâu

Khi tầm nhìn chỉ mới vừa trông thấy có một người đang nấp sau thùng hàng,Kakuchou nhíu mày định bắn thì đột ngột chỉ trong thoáng chốc, bóng đen kì lạ kia đã biến mất

"Nó trốn kìa !!"

Không để cảm xúc ngạc nhiên ảnh hương đến mình được lâu, thầm mắng bản thân đã mất cảnh giác, Kakuchou di chuyển tầm nhìn lên cao, lập tức bắt lấy một thân ảnh đang chạy trên nóc container.Bàn tay cầm súng hướng thẳng vào bóng lưng kia, đạn sắp trượt ra khỏi nòng

Nhưng...

khi chiếc mũ áo khoác bị bung , lọt vào tầm nhìn là một mái tóc đen tuyền dài chấm hông, đôi mắt của gã mở to đầy ngạc nhiên

"Cái..."

Ảo giác sao?

Đầu óc trong một khắc trống rỗng, Kakuchou vô thức hạ tay xuống làm gã đàn ông tóc hồng đào phía đằng xa lên tiếng cười nhạo

"Mày thấy nó tóc đen dài nên nghĩ đến Manami-chan à.Yếu ớt quá đấy "

Sanzu nhếch mép khinh khỉnh. Hắn cứ nghĩ tên này lúc nào cũng muốn giữ khoảng cách với em ấy chứ, không ngờ còn bị ám ảnh vào trong công việc thế này.

Đúng là cái thứ ume không lối về

"Tụi bây lảm nhảm cái gì đấy.Nó chạy sang mấy kệ đồ rồi kìa"

Mocchi  gầm lên.Nhưng nói thế thôi thì hắn cũng chẳng lo lắm.Vì cái kho này được thiết kế để dự trữ hàng hóa, kèm theo đó là "đông lạnh" nên chỉ có duy nhất một cửa ra vào ,không hề có cửa sổ hay ống thông gió.

Chỉ có một con chuột, chắc chắn sẽ không có đường thoát

Đoàng ! Đoàng !

Cúi đầu xuống hết mức có thể để tránh mấy viên đạn lao đến như tên bắn, cả người Manami căng cứng vì hồi hộp.Nhanh chóng nhảy xuống nấp vào mấy kệ hàng đầy ắp những chai thủy tinh, cô dừng lại một chút để điều chỉnh nhịp thở của mình.

"Đám đó...bắn chính xác quá!!"

Dù chưa bao giờ trải nghiệm bị người khác đem ra làm bia tập bắn bao giờ nhưng cô phải công nhận một điều,  những viên đạn này đều cố tình nhắm vào điểm yếu trên cơ thể cô như khớp gối, hông và mắt.

Đã thế nó đều suýt trúng nữa chứ!!!

" Tao không biết mày thuộc đám nào, nhưng có tóc đen là tao ngứa mắt rồi đấy "

Cái giọng này....

"Rindou hôm nay có vẻ khó tính nhỉ ."

"Ngậm mồm vào Kokonoi!"

Gã đàn ông với mái tóc tím khói dài chấm vai cáu gắt trả lời, biểu cảm nhìn là biết đang khó chịu .Hắn giậm mạnh chân xuống sàn nhà đầy bụi, gương mặt điển trai nhăn lại, rút trong túi ra một hộp thuốc lá, cắn lấy một điếu ngậm trên môi.Khi định châm lửa lên thì Rindou nhướn mày, dường như nhớ ra cái gì đó tặc lưỡi thả điếu thuốc xuống đất

"Sao em không hút, nhãn hiệu yêu thích mà"

"Con nhỏ đó không thích có mùi thuốc lá trong cửa hàng của nó" hắn vò tóc bực bội

Con nhỏ đó?

Manami chớp chớp mắt ngạc nhiên.Cô gái nào mà vinh hạnh được một trong những thành viên cốt cán của Phạm Thiên nhắc đến thế. Đã vậy còn cân nhắc đến sở ghét của người ta.Không lẽ cái tên cục súc này cũng có người rước về nhà trong tương lai à?

Cô có chút tò mò đấy

Chợt trong một góc, trái ngược hoàn toàn với đám cốt cán đang nháo nhào lên kia, vị thủ lĩnh tóc trắng vẫn chỉ duy trì một biểu cảm lạnh tanh từ đầu đến đuôi, điệu bộ như đang quan sát điều gì đó

Và có vẻ như nó không tốt đẹp chút nào

Choang!

Một lọ thuốc hóa học ngay trên đầu vỡ toang kéo cô trở lại hiện thực.Không có thời gian để nghĩ vẩn vơ nữa rồi !!

[Cô tính làm gì? Chạy loanh quanh như thế sẽ bị bắt lại sớm thôi]

"Tất nhiên...." đưa tay vào túi, Manami nuốt nước bọt"...làm gì có chuyện ta khoanh tay chịu trói dễ dàng như thế"

Thấy kẻ đột nhập đã không còn cố di chuyển nữa, Kokonoi hơi bất ngờ, song vẫn không buông lỏng cảnh giác. Lăn lộn trong thế giới này đủ lâu, hắn biết rằng, những con thú đói bị dồn vào đường cùng sẽ luôn làm những chuyện điên khùng nào đó

Và lần này đã chứng minh suy nghĩ của hắn lại đúng một lần nữa

Lộc cộc...

Thoáng thấy có một vật thể lạ đang lăn ra từ nơi ẩn nấp của kẻ khả nghi kia, Ran cùng Rindou nhanh chóng lùi lại, bất ngờ  nhận ra nó là gì

"Một chai nước?"

Đột nhiên kakuchou ở đằng xa cảm thấy nhiệt độ xung quanh đang bắt đầu lạnh hơn ban đầu, và cái chai kia đang bắt đầu phình ra .Trong đầu đã cảm nhận có điều gì không ổn, lập tức hắn gào lên

"Ran! Rindou! Tránh xa chỗ đó ra !!!"

Bùm!!!!!

Một chùm khói trắng bùng nổ ra khắp căn phòng, Rindou không kịp phòng bị đã hứng trọn đống khói vào mặt, ôm cổ ho khù khụ. Hơi nước liên tục chui vào mắt làm tầm nhìn gã cay xè, mờ đi thấy rõ, Rindou thấp giọng nghiến răng

"Cái quái gì đây?!!!?!"

Không chỉ có hơi nước, áp lực khi cái chai đó nổ cũng không nhẹ đâu !!

Không khí căng thẳng khi nãy giờ đây tràn ngập tiếng ho khắp nơi.Không thể bỏ qua tình huống này, Manami nhanh chóng di chuyển ra khỏi kệ chứa đồ, không khỏi trầm trồ khi thấy màn khói dày đăc trong phòng.

Thử một chút mà nó thành công luôn hả ta?

[Cô đã làm cái quái gì thế?]

"Phản ứng nước nóng với nito lỏng sẽ gây nổ cùng khói bắn ra. May mà trong túi ta có nước nóng"

Cô chỉ đem theo để uống thuốc thôi, không ngờ lại làm vũ khí được luôn.Đúng là hên vãi !!

[Cô kiếm cái chất đó ở đâu đấy?]

"Cái chỗ khi nãy ta nấp là chỗ đựng chất hóa học, với lại cái kho này là nơi xử lý xác chết mà. Mấy cái nito lỏng để đông lạnh thì làm gì thiếu được"

Mà thực ra cô cũng không hoàn toàn nghĩ là nó nổ thật đâu. Đúng là tổ tiên độ cô rồi !!

Cẩn thân đi từng bước đến cảnh cửa đang mở hé, cảm giác nặng nề trong lòng dần được trút bỏ , Manami không kìm được mà đi đến nhanh hơn.Khi tay đã chạm được đến cái nắm cửa, suýt nữa cô đã bung lụa mà hét lên

Nhưng vẫn là câu nói quen thuộc

...

Đời d*o như mơ :))))

Rầm !!

Cánh cửa mới mở ra được một chút đã bị một lực đạo lao tới đóng mạnh lại.Manami cứng ngắc người, run run nhìn một bàn tay gầy guộc đang chống bên cạnh tay mình trên cửa sắt lạnh toát. Một vài sợi tóc trắng bạc cọ lên gò má tái nhợt, giọng nói khàn khàn trầm thấp vang bên tai làm cổ họng Manami nghẹn lại

"Dù là quá khứ hay tương lai, đúng là lúc nào cũng làm tôi bất ngờ...."

.

.

.

Giữa hàng đống người đều mặc những bộ trang phục màu đen, cô gái trẻ khó hiểu hỏi một câu

"Mà sao tôi trùm thế này mà cậu cũng nhận ra tôi thế?"

Khi nghe xong hết câu nói kia, Mikey cười hì hì như một đứa trẻ, nhoẻn miệng cười đáp

"Là Manamicchi thì làm sao tôi nhầm được"

-------------------------------------------------------------------------------

Góc tác giả:Cái cảm giác Fic nào cũngcó bản thảo mà không biết nên chọn cái nào để viết, nó kimochi lắm các cô ạ :))))

Mấy cô nghĩ đã phát hiện ra rồi, đám Phạm Thiên sẽ làm gì con gái mị đây :))))

Cho những ai không biết, khí nito lỏng gặp nước nóng sẽ nổ mạnh và bốc khói liên tục.Thực ra cái phản ứngứng xảy ra nhanh lắm, ở đây mị cho nó xảy ra chậm hơn một chút nên có ai chuyên hóa ở đây đừng bắt bẻ mị nhé ;)))))