Thà rằng là hai đường thẳng song song, không bao giờ gặp mặt.
Còn hơn hai đường chéo, gặp mặt để rồi chia xa.Anh có biết không, em yêu anh, yêu anh đến chết đi sống lại. Em là một kẻ ngu ngốc, một kẻ cố chấp, dù biết yêu anh em sẽ chẳng được gì ngoài sự tổn thương nhưng em vẫn yêu, vẫn cứ như thiêu thân lao vào lửa.
Có phải do em kinh tởm, do em đáng khinh? Sẽ tốt hơn nếu em là con gái anh nhỉ?
Đúng, em không thể nào xứng được với cô gái mà hằng đêm anh hay gọi tên. Em không tài giỏi cũng không đảm đang gì như cô ta nhưng em yêu anh, yêu anh thật lòng, dù có phải lên núi xuống biển, anh muốn gì em đều làm.
Có lẽ lâu nay anh thấy em phiền lắm đúng không? Em xin lỗi, có lẽ sau này em không thể ở cạnh anh nữa rồi, em sẽ buồn lắm nhưng nếu điều đó làm anh cảm thấy thoải mái thì em sẽ chấp nhận. Dù so cũng đã nhiều năm rồi, em đã quá quen với sự lạnh nhạt của anh.
Em bị bệnh tim, chỉ vừa mới phát hiện đây thôi, bác sĩ nói phải ngay lập tức thay tim nếu không sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Không sao đâu, dù sao em cũng là một thằng con trai mà, chút chuyện này đâu đến nổi em không chịu được chứ.
Anh à.
Từ đây về sau em không thể ở cạnh chăm sóc anh được nữa rồi, anh phải giũ gìn sức khỏe, không được làm việc quá sức nhé. Chơi game ít thôi, phải ngủ sớm mới tốt.
Mọi người đều nói em khờ, họ nói em ngu ngốc đi gánh trách nhiệm không liên quan đến mình. Họ sao hiểu được chứ đúng không? Nếu là họ thì họ cũng sẽ như em thôi.
Em mệt quá, em không biết mình có viết tiếp được nữa không, nhưng mà chuyện này đâu có quan trọng, có khi anh còn không đọc nó nữa kìa…
Anh à, em không trách anh đâu, mãi mãi không trách anh…
Em yêu anh.
Kim Thái Hanh, tạm biệt anh.
Điền Chính Quốc
Chết lặng đi khi đọc hết trang giấy đã sớm bị vò nát, hắn đưa mắt nhìn cậu thiếu niên yếu ớt nằm trên chiếc giường bệnh, từng giọt lệ rơi xuống. Hắn thật ngu ngốc. Hắn giận sự cố chấp của cậu, hận chính bản thân mình vì đã lạnh nhạt với cậu suốt thời gian qua.
Lòng ngực hắn đau lắm, đau như muốn vỡ tung ra. Hắn lê từng buốc chân nặng nhọc đến bên giường bệnh. Em đẹp lắm Chính Quốc à, như một thiên thần vậy.“Tách, tách.” Từng giọt lệ rơi xuống. Hắn khóc, khóc vì sự ngu muội của bản thân.“Em gầy quá… Có phải trước giờ tôi là một tên tồi tệ? Em có phải cô đơn lắm không? Tôi xin lỗi, tôi… tôi yêu em Chính Quốc, tôi thật ngu ngốc vì không dám thú nhận điều này, nếu như tôi nói lời này sớm hơn thì có lẽ ngày tháng qua của em sẽ tốt hơn.” Anh đưa tay vuốt ve gương mặt cậu, “Em mở mắt ra nhìn tôi được không… xin em.”Đêm đó, bên ngoài mưa rơi tầm tả, đêm đó một trái tim vỡ vụn…Tôi gặp em giữa một ngày mưa…
Em rời khỏi tôi giữa một ngày mưa…
Phải chăng đây là số mệnh?
Tôi yêu em, mãi mãi yêu em.