Tôi từng yêu thầm một chàng chàng trai 5 năm ròng, chúng tôi từng bước qua bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu thử thách bên nhau nhưng chỉ dưới danh nghĩa một người bạn.
Không phải là tôi không muốn thổ lộ với anh ấy, thật ra tôi đã từng có ý định đó nhưng rồi lại thôi. Vì sao ư? Vì tôi là một tên nhát cáy, trong mọi phương diện tôi luôn chừa cho mình một đường lui, thậm chí là tình yêu.
Bạn biết đấy, yêu đơn phương trong phim thì đẹp bởi bạn được chứng kiến tất tần tật những quan tâm, chăm sóc âm thầm của một người cho một người. Tiếc thay... ngoài đời không được như thế, yêu đơn phương ở ngoài đời chỉ thêm ấm ức mà thôi.
Suốt 5 năm đó, tôi không biết bao nhiêu lần đứng trong góc tối, nhìn anh ta tay trong tay với một người khác. Không biết bao lần tôi khóc đến độ mắt sưng húp, Không biết bao lần tôi ở bên cạnh, lắng nghe anh ấy nói về người mình yêu, trên mắt thấp thoáng ý cười, tim tôi lúc đó vỡ vụng. Tôi đau chứ, tôi cũng là con người mà?
Hôm nay, tôi chứng kiến anh ta tay trong tay, bước đi bên cạnh một người con gái trên lễ đường. Có lẽ tôi nên buông thôi, sự cố chấp bướng bĩnh của tôi suốt bao năm qua chẳng được gì ngoài sự tổn thương sâu bên trong lòng. Tạm biệt anh, người con trai đã từng rất quan trọng trong cuộc đời em, nhưng anh biết đấy, đã từng cũng có nghĩa là đã chấm dứt…