Viễn Thành còn được gọi với cái tên Thành Phố Hoa Hồng Trắng. Bên ngoài nhìn vào, Viễn Thành rực rỡ với những ánh đèn lung linh khắp màu. Có thể nói, Viễn Thành là nơi đẹp nhất về đêm.
Tuy vậy, có rất ít người biết rằng, ẩn đằng sau nét đẹp hoa mĩ ấy là sự hình thành và đấu tranh của biết bao nhiêu tổ chức lớn nhỏ.
Chỉ có những người sống trong mặt tối của xã hội mới biết được tổ chức nào là tổ chức ghê gớm nhất và tổ chức nào là tổ chức thâu tóm mọi huyền hành một cách tốt nhất.
Tại một tòa cao ốc chọc trời, có tông màu chủ là màu xanh dương nhạt. Bình thường nó trông có vẻ giống như là một công ty, nhưng thật ra, nó lại là sào huyệt của một tổ chức cao cấp thuộc tầm vĩ mô. Có thể xem đây là một trong những tổ chức cao cấp nhất ở Viễn Thành lúc bấy giờ.
Đây cũng là nơi mà Âu Dương Nghiên chọn để nương thân và tổ chức này có tên là BlueYe.
Đứng từ xa, Âu Dương Nghiên cũng có thể quan sát thấy tòa cao ốc đó, điệu bộ linh hoạt cùng bước đi nhanh nhẹn rảo bước một hơi vào bên trong.
Tiếp theo lại vẫn rất thận trọng đi vào thang máy, bấm lên tầng cao nhất ở chỗ này. Đoạn được ba phút, cánh cửa thang máy mở ra, Âu Dương Nghiên bước vào, vẻ mặt phẫn nộ, trong rất đáng sợ.
"Lão Thập Nhất, ông mau ra đây! Ông có biết xém tí nữa ông đã đem cái mạng này gieo nơi góc xó nào rồi không hả?"
Cô lớn tiếng, không nói gì thêm liền tiến thẳng ngã người trên ghế tựa êm ái. Lão Thập Nhất từ đầu xuất hiện, đứng sau lưng cô mà cười hì hì. Một nụ cười gian manh vô số tội của những người đã đứng tuổi.
"Không phải bây giờ vẫn còn rất tốt mà nằm ở đây sao?"
"Hay đợi tôi chết thì lão mới vừa lòng? May trời sinh Âu Dương Nghiên - tôi phúc lớn, mạng lớn, nếu không thì đã chết một cách khó coi rồi."
Câu trả lời của Âu Dương Nghiên như muốn đem Đại lão đầu Thập Nhất nhai nhai rồi ruốt trọn.
Lão Thập Nhất cũng biết được sự nguy hiểm của cô nên vừa gãi đầu, vừa nịnh nọt ỉ ê xin lỗi.
"Aiza, xem ta đi, lớn già rồi, thật là lẩm cẩm!"
"Hừ, lẩm cẩm chết lão luôn đi!"
Lão sợ cô như thế là vì... khoảng vài năm về trước, có một người trong tổ chức đã chọc giận cô. Tên đó ỷ mình có quyền, lúc nào cũng ngang ngược. Âu Dương Nghiên lại là người thù dai, dám nghĩ, dám làm.
Thế là hôm trước, hôm sau, cô liền đột nhập vào nhà hắn trộm hết tài sản, quyên góp chính thức vào quỹ của tổ chức, đã vậy, cô còn cho nổ tung căn nhà yêu dấu của hắn, làm hắn không còn nơi chung thân. Sự việc này làm hắn lên cơn đau tim mà chết.
Chỉ vì có người trong tổ chức lỡ mắng cô một câu, cô liền không nhân nhượng đánh gãy hết hàm răng của hắn. Và còn vô số chuyện không thể kể hết,... từ đó... không ai dám đụng vào tiểu ma đầu A Nghiên.
Âu Dương Nghiên đứng dậy, nghiên người trái phải trong bộ dạng mệt mỏi. Đi đường đã thấm mệt, lại trải qua sự việc như tối hôm qua, ít nhất là phải dưỡng thương tận một tuần.
"Tiểu Nghiên, cái thứ mà ta nhờ cô lấy... không biết..."
Lão cười gian manh, từng nếp nhăn hằn trên khóe mắt, đúng cái điệu bộ mà Âu Dương Nghiên chán chê. Cô hừ nhẹ, xem ra tiểu ma đầu này vẫn còn chưa hết giận đâu nha.
"Đương nhiên là có rồi."
Cô hăng hái đưa tay vào trong túi áo, cái vẻ mặt lúc này từ bình thản mà chuyển sang ngạc nhiên thất phần.
"Không có... Không có... Tại sao lại không có?"
Sờ mó cỡ nào cô vẫn không lấy được thứ mà mình đã cẩn trọng cất vào. Đó là một viên thạch lưu ly ngũ sắc, đã tồn tại trên hàng trăm triệu, có giá trị vô cùng to lớn. Phải nói, viên thạch lưu ly đó có thể mua lại cả ba, bốn chục cái thành phố.
"What??! Đừng nói là mất rồi... không phải nha... Cái này là dùng tính mạng trân quý để đổi được đó!"
Trong lúc Âu Dương Nghiên bày ra vẻ mặt khắc nghiệt, Lão Thập Nhất lại đứng trầm ngâm nhìn cô. Tay lão sờ sờ cằm, rồi lại đi xung quanh cô như đang xem xét một thứ gì đó rất khác lạ.
Sau khi cho ra ý kiến và tìm được điểm khác lạ, Thập Nhất cất chất giọng khàn khàn.
"Không đúng. Tiểu Nghiên, ta thừa nhận ta vẫn chưa già và vẫn còn rất hảo soái trai, nhưng tối qua đồ của cô mặc không phải là bộ đồ này."
Lời nói mà lão nói ra mới làm Âu Dương Nghiên trấn tỉnh. Cô thật sự quên bản thân mình đã thay một bộ đồ khác sạch sẽ hơn,... mà bộ đồ cũ thì...
"Vẫn còn ở chỗ Mộ Dung Nghi..."
Âu Dương Nghiên ngã quỵ xuống đất, vẻ mặt đơ trơ trội. Ôi, cái tin như là sét đánh qua tai. Lúc đó không có để ý gì nhiều, nên đã đi về mà không thèm lấy lại bộ đồ cũ vô giá.
"Âu Dương Nghiên! Sao mày hồ đồ quá vậy?"
Cô có khóc thì trời xanh cũng không thấu, xem ra lần này... dù sớm dù muộn cũng phải quay trở lại Mộ Gia lấy đồ rồi.
Thấy Âu Dương Nghiên dằn vặt như vậy, lão Thập Nhất cũng một phần thông cảm.
"Không sao. Nếu đã mệt rồi thì về phòng nghĩ ngơi đi, viên thạch đó tìm lại sau cũng được.. Tối qua không bị thương chứ?"
Cô khịt khịt mũi, vẫn còn nằm dưới đất mà la liệt.
"Ừ thì cũng có, nhưng có cũng như không mà thôi!"
"Vậy là có bị thương?"
Lão Thập Nhất nhíu mày, xem ra tối qua lão có hồ đồ thật, lại vô tình đẩy tiểu Nghiên vào con đường nguy hiểm.
"Bụng!"
Âu Dương Nghiên ném một câu, rồi lại chẳng tha thiết gì đến Thập Nhất. Lửng thửng đứng dậy rồi lếch từng bước nặng trĩu vào phòng.
"Mộ Gia... Mộ Dung Nghi..."
Cô lẩm bẩm từng tiếng nhỏ, lại vô tình để cho lão nghe được.
"Mộ Dung Nghi?"