Âu Dương Nghiên nằm dài trên chiếc giường mịn màn, mắt lim dim như đang ngủ. Cô đây là đang suy nghĩ một số chuyện, mà những chuyện này thật sự làm cho cô rất rối não.
Bất động một lúc, cô bật dậy, rất nhanh đã đi đến trước gương lớn, phản chiếu bóng dáng của một thiếu nữ xinh đẹp. Cô vội trút bỏ áo ngoài, để lộ làn da nõn nà như tuyết. Mà ở bụng, có một lớp vải quấn quanh, bó sát vòng eo thon gọn của mỹ nhân, trông thập phần gợi cảm.
Âu Dương Nghiên thông qua gương, mắt cứ nhìn chăm chú vào vết bó ở bụng. Vì sao cô biết bản thân mình bị thương rất nặng nhưng khi tỉnh lại không cảm thấy đau, mà ngược lại còn rất đỗi bình thường.
Trên đường đi, cô đã nhiều lần cử động mạnh, nhưng kết quả vẫn như cũ, cảm thấy không đau, cũng không có cảm giác miệng vết thương bị loét.
Cô rơi vào cơn trầm tư sâu, rất nhanh lại đưa ra quyết định.
Âu Dương Nghiên ngó lên bàn, thấy một cây kéo đã đặt sẵn ở đó tự lúc nào. Chậm rãi mà cầm cây kéo ấy lên, đưa lại gần bụng cẩn thận cắt đứt miếng vải trắng ấy.
Sau khi lớp vải cuối cùng rơi xuống đất, trên miệng vết thương đang được che đậy bởi một lớp bông gòn. Không chần chừ, cô đưa tay tháo ra ngay.
Cảnh tưởng vết thương của bản thân mình chiếu qua trong gương làm cô phải ngạc nhiên sửng sốt.
Cái miệng vết thương nằm ngang do vũ khí sắc nhọn gây ra ấy đang từ từ khép kín lại mà không cần chỉ khâu.
"Cái này... giỡn mặt sao? Thần kỳ như thế?"
Rốt cuộc là Mộ Dung Nghi đã bôi thuốc gì cho cô vậy? Thuốc tiên sao? Chỉ qua một đêm mà đã lành nhanh như thế rồi.
Âu Dương Nghiên dùng tay khẽ chạm nhẹ lên trên bề mặt vết thương, chỉ có chút tê tê, ngoài ra không còn dấu hiệu gì khác.
Ngắm nhìn lúc lâu, cô nhanh chóng lục lọi trong tủ để tìm vải trắng quấn lại vết thương.
Lúc xong xuôi thì nằm thở mệt nhoài ở trên giường, trong đầu thấp thoáng hiện lên bóng hình của ai đó.
Mộ Dung Nghi sao?
Đúng vậy. Cảm nhận đầu tiên mà Âu Dương Nghiên gặp Mộ Dung Nghi đó chính là... nàng rất đẹp. Đẹp đến mức chỉ muốn thốt lên những từ hoa mỹ nhất dành cho nàng.
Không đúng! Thật sự không đúng! Cô cũng là nữ nhân mà! Tại sao cô lại không cảm thấy ghen tị với sắc đẹp kia chứ? Mà ngược lại... lại có chút mê mẫn cái nét mặt thanh tao kia.
Chắc có lẽ, từ đó đến giờ cô vẫn chưa gặp ai hoàn hảo như nàng, nên lần đầu gặp mặt, nảy sinh ra chút hảo cảm.
Nói gì thì nói, chắc cũng sớm thôi, cô phải quay lại Mộ Gia. Phần vì lấy lại món đồ bỏ quên, phần là để ăn trộm cái thứ thuốc thần thánh ấy... Không phải, không phải... phải là xin Mộ Dung Nghi một ít thuốc về nghiên cứu.
Âu Dương Nghiên đảo qua một vòng suy nghĩ rồi thiếp sâu vào giấc ngủ không hay, không biết. Trong căn phòng ấy, lúc bấy giờ chỉ còn lại tiếng thở nhẹ nhàng và tiếng gió thổi vi vu chạy sọc qua cửa sổ.
Hôm nay lại cũng rất muộn, Mộ Dung Nghi trong trạng thái ủ ê trở về nhà. Cho dù bản thân có mệt mỏi đến mức nào, nàng vẫn không biểu lộ ra ngoài. Vẫn một mực điềm tĩnh như vậy.
Đứng trước phòng của mình, nàng đưa tay có ý định mở cửa bước vào, nhưng rồi khựng tay lại. Chậm chạp xoay người rồi tiến lại phòng kế bên - nơi nàng đã cho một người lạ ngủ qua đêm.
Cánh cửa mở dần, ánh sáng từ bên ngoài le lói vào. Không một động tĩnh, tất cả, hết thảy đều vô cùng im lặng. Ly sữa đặt trên chiếc bàn kia đã vơi đi một nữa, chứng tỏ người kia có uống.
Căn phòng không lưu lại dấu vết gì, người kia đi rồi, đi trong sự im lặng.
Mộ Dung Nghi lại chẳng suy nghĩ nhiều, dọn dẹp ly sữa lạnh ngắt. Xong việc, nàng trở lại vào phòng, mệt mỏi mà ngăm mình trong bồn nước ấm.
Từng tiếng thở dài cất lên trong não nề, nàng lim dim, tận hưởng sự im bình không ngột ngạt của cuộc sống một mình.
Đảo mắt một vòng của căn phòng, vô tình dừng lại trước sọt quần áo. Cảm thấy bộ đồ kia thật lạ, có chút không quen mắt. Rất nhanh nàng đã nhận ra bộ đồ ấy là của người con gái tối hôm qua nàng đã cứu.
Có lẽ đi rồi, cô gái ấy lại quên lấy đồ. Mộ Dung Nghi bước ra khỏi phòng tắm, cho bộ đồ lắm vệt máu vào trong máy giặc. Nàng ghét cái sự bừa bộn, ghét cái không ngăn nắp, không theo quy củ của nàng.
Từng động tác ung dung khoác lên mình chiếc váy ngủ khiêu gợi, đưa tay nhấn nút xoáy khô bộ quần áo. Xong xuôi, nàng đặt đồ lên kệ trong nhà. Cứ giữ như thế đi, khi nào có cơ hội gặp lại, nàng sẽ trả.