Trả thù

Chương 25

Tên truyện: Trả thù

Tác giả: Huyết Hải Diên

Đăng tại: Wattpad.com, Santruyen.com

Duẫn La Phong, Đàm Liễm và Mạc Đình Mẫn cùng đến biệt thự của Triệu Hiểu Linh. Sau khi dùng bữa trưa thì hai đứa nhóc về phòng nghỉ ngơi, hai người lớn bàn việc ở phòng khách.

Triệu Hiểu Linh mở lời:"Duẫn La Phong, thật ra tôi muốn nhờ anh một việc."

Giọng nói của cô rất nghiêm túc, vẻ mặt cô tỏ ra khó xử đã thấy rõ việc cô muốn nhờ Duẫn La Phong thực sự là không dễ dàng.

Duẫn La Phong hơi nghiêng đầu không chút biểu tình:"Cô muốn nhờ việc gì?"

Gương mặt trẻ đẹp của Triệu Hiểu Linh nhăn lại, rất lâu sau mới nói:"Như anh thấy, tình trạng sức khỏe của anh hai tôi chưa bao giờ là ổn, nếu như cuộc chiến bắt đầu, chắc chắn chúng tôi sẽ bất lợi. Vậy nên tôi muốn nhờ anh... nói lại với cha là cho chúng tôi rút lui khỏi cuộc chiến này luôn..."

"Tại sao cô lại nhờ tôi chuyện này?" Duẫn La Phong lúc này lộ ra vẻ ngạc nhiên.

"Bởi vì chuyện này rất hệ trọng thì tôi mới phải nhờ anh. Ai cũng nhìn ra được là cha thiên vị anh mà!"

"Thiên vị? Đâu ra chứ?"

Triệu Hiểu Linh nhất thời không biết diễn đạt lời nói của mình như thế nào? Cô lấy tay xoa trán một lúc, miễn cưỡng nói:"Xin anh đấy! Ngay từ đầu chúng tôi không ham muốn mấy thứ tiền tài hay quyền lực, chúng tôi chỉ muốn trả ơn cứu mạng của cha nên mới nghe theo... Thật sự tôi đã nghĩ kĩ rồi! Nếu anh giúp chúng tôi rút khỏi cuộc chiến này thì những gì chúng tôi nắm giữ trong tay đều giao cho anh hết! Làm ơn đó!"

Duẫn La Phong chưa bao giờ thấy bộ dạng nhún nhường, hạ mình xuống để cầu xin người khác của Triệu Hiểu Linh như vậy...

"Cô nghĩ tôi nói chuyện này với cha thì cha sẽ đồng ý sao?"

"Đúng vậy?"

"Cô tin tưởng tôi đến mức nào?"

"Tôi..." Triệu Hiểu Linh nghe xong chợt trầm lặng...

Duẫn La Phong thở dài nói:"Không phải tôi không muốn giúp cô, tôi chỉ không chắc rằng tôi nói thì cha sẽ đồng ý đâu. Tôi cũng cảm thấy cha đối xử với tôi tốt hơn những người khác nhưng... chuyện gì cũng có giới hạn của nó..."

Duẫn La Phong chưa nói hết câu thì một người bộ dạng hấp tấp mở cửa đến "ầm" một tiếng xông vào phòng.

"Tiểu thư... không xong rồi... anh hai cô..."

Triệu Hiểu Linh hoảng hốt đứng phắt dậy:"Anh tôi xảy ra chuyện gì?"

"Bệnh viện báo tin... mấy tiếng trước có một đám người hung hăng xông vào bắt anh hai cô đi rồi!"

"Cái gì?" Triệu Hiểu Linh trong giây lát tưởng mình nghe lầm...

"Chúng tôi cũng nhận được một lá thư gửi cho cô..."

Máu xông thẳng lên đỉnh đầu, Triệu Hiểu Linh nặng nề thở dốc, mạnh tay xé lá thư ra thấy một mảnh giấy đe dọa:"Muốn anh hai cô sống sót trở về thì đêm nay tại con hẻm gần cây cầu H, một mình cô đến đó đem dự án tại Nga giao cho tôi!"

Ngoài mảnh giấy ra thì kèm theo mấy tấm ảnh chụp Triệu Hiểu Vũ đã lâm vào bất tỉnh.

Triệu Hiểu Vũ bẩm sinh đã mắc một căn bệnh mãn tính, nhất thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng căn bệnh đó khiến thể chất của anh ta quá yếu, có khi anh ta phải ngồi xe lăn, đến bệnh viện khám không biết bao nhiêu lần... Anh ta bị kẻ địch bắt được là chuyện dễ hiểu.

"Xin lỗi, tiểu thư. Là chúng tôi bất cẩn..."

Đầu óc Triệu Hiểu Linh lúc này rất rối loạn, không phải là cô tiếc dự án kia hơn mạng sống của anh hai cô, mà là cô không ngờ chuyện này lại xảy ra nhanh đến vậy, cô vừa mới nói xong, thật sự không ngờ...

Mặc dù không ghi tên người gửi, nhưng Duẫn La Phong đã đoán ra được kẻ ra tay là ai, trong đầu anh hiện lên ba chữ "Hoành Dạ Thiên". Nhịn không được, anh gằn giọng mỉa mai:"Đúng là hèn hạ!"

Triệu Hiểu Linh một mực lo lắng cho anh hai mà đầu óc rối loạn không nghĩ được cái gì cả. Cô bất lực nhìn sang anh:"Duẫn La Phong... giúp tôi!"

Một từ nài nỉ, van xin kéo dài được thốt ra từ bờ môi run rẩy của cô khiến người khác cũng cảm thương.

"Được!" Duẫn La Phong dứt khoát đứng thẳng dậy:"Mục đích của tôi cũng là hạ bệ Hoành Dạ Thiên, hơn nữa hắn ta cũng rất khó đối phó, một mình cô chắc chắn không đấu lại hắn. Cho dù cô có đưa dự án cho hắn thì khả năng sống sót của anh hai cô cũng là rất thấp."

"Tôi biết..."

"Tôi có kế hoạch này!"

...

7h tối, trong con hẻm tối thui chỉ có ánh đèn mù mờ từ cột điện chiếu tới.

Triệu Hiểu Linh ngay cả trang phục từ lúc sáng vẫn chưa kịp thay, sắc mặt cô trầm trọng đứng lặng ở một chỗ, tay cầm theo một túi nhựa A4 trong suốt, bên trong là một tập giấy tờ.

Một lúc sau, một bóng người cao lớn bước đến. Hắn trong trang phục đen, đội mũ che kín đầu, mắt kính cùng khẩu trang đen, hắn nói:"Giao đồ ra đây..."

Triệu Hiểu Linh nghe giọng hắn ồm ồm như một cái máy, cô nghĩ hắn đã sử dụng thiết bị thay đổi giọng nói.

Triệu Hiểu Linh hỏi ngược lại hắn:"Người đâu?"

Hắn giơ lên một thiết bị có hai nút, hắn ấn nút bên phải, Triệu Hiểu Linh ngay lập tức tiếng xe hơi từ xa chạy tới. Một chiếc xe màu đen xuất hiện và người ngồi ở ghế lái là Triệu Hiểu Vũ, nhưng anh ta gục đầu xuống không ý thức, chiếc xe đã tự động chạy...

Triệu Hiểu Linh mặt tái mét, cô gào lên:"Thằng chó!"

Hắn nói:"Cứ cái tốc độ đó là chiếc xe sẽ tông vào rào chắn rồi rơi xuống sông đấy!"

Triệu Hiểu Linh tức tối ném tập dự án qua cho hắn, mà hắn tay cầm thiết bị giơ cao lên chuẩn bị ném nó xuống sông...

Triệu Hiểu Linh không phản ứng kịp, khoảnh khắc hắn chuẩn bị ném đi thì...

Đoàng! Âm thanh tiếng súng vang lên, viên đạn xoẹt qua tay hắn. Đau đớn khiến hắn bỏ thiết bị trên tay xuống dưới đất. Bất ngờ, Duẫn La Phong lao ra, một tay cầm súng Beretta-92, tay còn lại kịp bắt lấy thiết bị kia. Anh nhanh chân tung một cước về phía hắn, mà hắn lộn nhào ra phía sau kịp tránh đòn.

"Duẫn La Phong!" Triệu Hiểu Linh hét lên, chỉ muốn cảnh báo anh là chiếc xe vẫn còn chạy với tốc độ tức thời.

"Chết tiệt!" Duẫn La Phong ấn loạn xạ nút trên thiết bị nhưng không dừng xe lại được...

"Vô ích thôi! Một khi xe đã khởi động thì không thể dừng lại. Thật không ngờ còn có một người nữa..."

Hắn có chút ngạc nhiên. Duẫn La Phong thay chiếc áo sơ mi trắng thành sơ mi đen, trang phục của anh toàn là tông màu đen, dễ dàng ẩn nấp trong bóng tối khiến hắn không thể phát hiện ra.

"Giết chúng!" Hắn ra lệnh, trong bóng tối xuất hiện mấy tên nam nhân, lập tức bao vây Duẫn La Phong và Triệu Hiểu Linh.

"Tôi đi cản chiếc xe, cô đối phó với lũ này được không?"

Triệu Hiểu Linh nhếch miệng cười:"Không thành vấn đề, anh hai tôi... trông cậy vào anh đó!"

Duẫn La Phong cũng cười đáp trả rồi dùng súng bắn mở ra lối đi, chạy bắt kịp chiếc xe kia.

Triệu Hiểu Linh không phải loại phụ nữ tay yếu chân mềm, cô cũng được huấn luyện nghiêm khắc chuẩn bị lên chiến trường. Một tay cầm súng, tay cầm dao, cô giết cái đám này dễ như trở bàn tay!

Vấn đề là chiếc xe kia, Duẫn La Phong chạy song song với chiếc xe. Anh đưa tay lên, dùng khủy tay huých mạnh vào mặt kính kích phía sau.

Chỉ nghe một tiếng "Rầm!" nhưng mặt kính vẫn không bị nứt nẻ chút nào...

"Chết tiệt! Cứ chạy thế này thì không thể tập trung sức lực được!" Duẫn La Phong nghĩ.

Duẫn La Phong nhìn thẳng, sắp lao xuống sông rồi!

Hai tay bám chặt lên nóc xe, anh dùng lực kéo cả cơ thể dịch lên một chút, hai chân lơ lửng rồi cả người nhanh chóng nhảy vọt lên nóc xe!

Duẫn La Phong quỳ một chân xuống, một tay giữ chặt nóc xe, một tay cầm súng đặt sát vào cửa kính rồi bóp còi liên tiếp mấy phát!

Tiếng đạn vang liên tiếp một hồi, sau đó cửa kính hiện lên một lỗ thủng, xung quanh cũng dần nứt nẻ. Duẫn La Phong dùng nắm đấm, đấm trực tiếp vào lỗ thủng đó. "Xoảng!" lần này cửa kính vỡ tan thành từng mảnh nhỏ!

Nghe tiếng động mạnh, Triệu Hiểu Vũ ngồi trong xe cũng dần tỉnh lại. Anh ta không khỏi kinh hoàng khi thấy cảnh tượng trước mắt.

"Chuyện gì đây..."

"Mở cửa ra đi!" Duẫn La Phong quát to đập tan sự kinh hãi của anh ta.

"Duẫn La Phong?" Triệu Hiểu Vũ còn kinh ngạc hơn khi Duẫn La Phong lù lù bám trên nóc xe...

Duẫn La Phong cau mày hết kiên nhẫn:"NHANH LÊN NẾU KHÔNG MUỐN CHẾT!"

Triệu Hiểu Vũ hốt hoảng, vội vàng mở cửa xe ra, chiếc xe vẫn băng băng chạy về phía trước.

Duẫn La Phong chuẩn bị tư thế nhảy xuống:"Triệu Hiểu Vũ! Tôi nói nhảy xuống thì cậu mau chóng nhảy đi!"

"Hả?"

Một khắc sau, Duẫn La Phong nhoài người nhảy xuống, anh xoay người đưa lưng về phía mặt đất quát lên:"Nhảy xuống!"

Triệu Hiểu Vũ lập tức nhảy từ xe xuống. Duẫn La Phong căn kịp thời gian anh ta nhảy xuống, đưa hai tay ôm lấy cơ thể gầy yếu của anh ta kịp thời cả hai cùng chạm đất.

Chiếc xe lao xuống sông rồi nổ bùm!!!

Duẫn La Phong có chút xây xát ở lưng, nhưng đối với anh không hề hấn gì. Ngược lại, nếu là cơ thể Triệu Hiểu Vũ trực tiếp chạm đất thì sẽ bị thương nghiêm trọng!

Vừa lúc, Triệu Hiểu Linh cũng giải quyết xong mấy tên nhãi nhép kia. Cô vội chạy đến:"Anh hai, Duẫn La Phong! Hai người ổn chứ?"

Duẫn La Phong từ từ đứng dậy:"Không sao..."

Triệu Hiểu Vũ đại khái cũng hiểu tình hình, Triệu Hiểu Linh đỡ anh đứng dậy.

Thấy vẻ mặt thẫn thờ của anh, Triệu Hiểu Linh lo lắng:"Anh hai?"

"Anh không sao..."

Bốp! Bốp! Một tràng vỗ tay vang lên.

Duẫn La Phong và Triệu Hiểu Linh giận dữ nhìn về phía gã mặc đồ đen kia đang thong thả vỗ tay:"Thế mà cũng cứu được mạng sống của nó, lợi hại đấy chứ!!!"

Triệu Hiểu Linh ánh mắt rực sát khí, đăm đăm nhìn hắn:"Lộ mặt đi Hoành Dạ Thiên, tên khốn hèn hạ không biết liêm sỉ!!!"

"Không!" Duẫn La Phong chớp ánh mắt, trầm giọng nói:"Hắn không phải Hoành Dạ Thiên! Là Trần Tiềm!"

...

___________________________________________

PS: Chương này có gì là khó hiểu không nhỉ?

*1885*