Trả thù

Chương 26

Triệu Hiểu Linh nghe xong không không ngạc nhiên. Đúng lúc hắn tháo mũ, kính và khẩu trang ra. Gương mặt của Trần Tiềm hiện ra với nụ cười tán thưởng. Hắn ung dung xoay chiếc mũ trong tay rồi hỏi:"Tại sao cậu biết là tôi?"

"Tại sao à? Hoành Dạ Thiên là kẻ thù số 1 của tôi, chẳng có ai quan sát hắn tốt bằng những kẻ luôn hoài nghi hắn là tôi! Tôi chỉ cần nhìn cách anh hành động thì tôi đoán được không phải Hoành Dạ Thiên, mà Lăng Diệc Tịch thì càng không phải, suy cho cùng thì cũng chỉ có anh!"

Hắn thản nhiên huýt một tiếng sáo:"Thế à?"

Triệu Hiểu Linh nói:"Tôi không ngờ lại là anh đấy?"

Duẫn La Phong nói:"Anh với Hoành Dạ Thiên hợp tác với nhau?"

"Ban đầu là vậy nhưng tôi đã có một kế hoạch là đêm nay sẽ cướp dự án rồi giết Triệu Hiểu Vũ sau đó đổ tội cho Hoành Dạ Thiên, hắn sẽ phải rời khỏi cuộc chiến lần này. Một mũi tên trúng hai đích!"

"Xem ra anh tự tin quá nhỉ?" Duẫn La Phong cười giễu cợt:"Con người Hoành Dạ Thiên thế nào tôi biết rõ, hắn sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"

"Không cần cậu lo, có dự án này trong tay rồi bây giờ tôi chỉ cần đến Nga sống một cuộc sống an nhàn, hưởng lợi! Vĩnh biệt nhé!"

Đoàng! Đoàng!

Ngay lúc hắn định quay lưng bước đi thì dưới chân hắn có mấy vết đạn còn đang bốc khói trắng bay.

Triệu Hiểu Linh một tay chĩa súng vào hắn, vẻ mặt cô đầy phẫn nộ, ánh mắt phát hỏa:"Tôi không để anh sống sót hết hôm nay đâu!!!"

Hắn nhìn cô, giọng đùa cợt:"Đừng làm chuyện gì dại dột chứ? Ít ra hãy để đến lúc cuộc chiến bắt đầu..."

"TÔI NGÁN TRÒ NÀY LẮM RỒI!" Hắn chưa nói xong, Triệu Hiểu Linh khí thế hùng hồn, đôi mắt đùng đùng sát khí, đôi lông mày nhỏ nhắn nhăn lại, trông cô lúc này cực kì đáng sợ.

"Tôi không tiếc cái dự án kia đâu nhưng anh dám đem mạng sống của anh tôi ra để đùa giỡn. Tôi sẽ giết anh. Hôm nay cho dù thế nào đi nữa, bọn tôi cũng sẽ rút khỏi cuộc chiến này!!!"

"Giỏi lắm!"

Hắn đáp trả cô một câu xong, tay rút ra khẩu súng bắn. Triệu Hiểu Linh đồng thời cũng nổ súng.

Hai viên đạn chạm vào nhau chẳng có ý nghĩa gì, trong chớp mắt xuyên thủng nhau thành những mảnh vỡ vụn...

Âm thanh tiếng súng vang lên rất nhức tai. Nói chậm mà xảy ra nhanh.

Triệu Hiểu Linh biết đấu súng vô dụng. Cô rút dao chuẩn bị xông vào đấu tay đôi với hắn.

Trong phút chốc, Duẫn La Phong và Triệu Hiểu Vũ phản ứng dữ dội, cảnh giác được một nguy hiểm đang dần ập đến, ngay tại ranh giới giữa Triệu Hiểu Linh và Trần Tiềm.

"ĐỪNG...HIỂU LINH!" Triệu Hiểu Vũ hai mắt tối tăm, ra sức gào hét cản em gái mình.

Nhưng trong tâm trí của cô hiện tại chỉ có hận thù, cô chỉ muốn xé xác cái người trước mặt thôi, không cảnh giác được có một cái bẫy sẽ ngấm ngầm giết chết cô...

Triệu Hiểu Vũ bất lực nhìn sang Duẫn La Phong. Duẫn La Phong cau mày:"Biết rồi!"

Rồi Duẫn La Phong chạy tới tóm lấy cánh tay của Triệu Hiểu Linh kịp thời cản cô dừng bước.

Ngay sau đó, một ánh sáng lóe lên kèm theo những sợi dây kim loại mảnh nhưng vô cùng sắc bén bao xung quanh phạm vi của Trầm Tiềm, Duẫn La Phong và Triệu Hiểu Linh.

Trần Tiềm không phản ứng được, cả cơ thể hắn khựng lại không nhúc nhích. Một sợi dây kim loại cứa sâu vào cổ hắn. Hắn trợn mắt cả kinh rồi trong miệng hộc ra toàn bộ máu tươi. Triệu Hiểu Linh đơ mắt nhìn một sợi dây kim loại đang cận kề cổ mình:"Chuyện gì đây?"

Mười mấy sợi dây bao quanh như mạng nhện có điều nó rất sắc, đầu ngón tay mà chạm vào sẽ bị đứt ngay lập tức. Huống hồ một người khỏe mạnh như Trần Tiềm có vùng vẫy thế nào cũng không thoát được những sợi dây đó, dần dần chúng sẽ cắt đứt yếu hầu của hắn...

"Triệu Hiểu Linh, mau lùi lại!" Duẫn La Phong giọng nói trầm ổn, anh vẫn phải đề cao cảnh giác với mấy sợi dây này.

Triệu Hiểu Linh và anh lùi lại thoát khỏi phạm vi của mấy sợi dây kia.

Duẫn La Phong nói:"Ra đây đi, Hoành Dạ Thiên!"

Tất cả ngạc nhiên khi nghe anh nói. Vài giây sau, tiếng bước chân lộp cộp vang lên, một bóng người xuất hiện, đó là Hoành Dạ Thiên. Tay phải của hắn đeo một thiết bị điều khiển những sợi dây kia.

Hắn mỉm cười:"Nhận ra từ khi nào vậy?"

Duẫn La Phong trả lời:"Mới đây thôi!"

Hoành Dạ Thiên:"Thế à?"

Trần Tiềm căm phẫn nhìn Hoành Dạ Thiên, lấy hết sức lực gào lên:"Thằng khốn..."

Hoành Dạ Thiên liếc nhìn Trần Tiềm, vẻ mặt hắn châm chọc:"Trời ạ! Anh nghĩ tôi dễ dàng bị lừa lắm sao? Anh nghĩ ai cũng thiếu cảnh giác như anh, đưa cho một ly rượu sau đó uống rồi hôn mê tới tận sáng à?"

Trần Tiềm không làm gì được, chỉ có thể đưa ánh mắt tức tối nhìn hắn.

"Mà thôi!" Nói rồi hắn vung tay thu một đống dây kim loại về thiết bị trên tay.

Cơ thể Trần Tiềm lập tức đổ ập xuống, hắn vui vẻ bước tới cướp lấy dự án kia:"Mục đích của tôi chỉ là cái này thôi... mà, còn nữa..."

Duẫn La Phong và hai anh em kia đang không hiểu hắn muốn cái gì nữa. Thật không ngờ hắn đưa tay vào túi áo của Trầm Tiềm rút ra tấm thẻ màu trắng có hình con đại bàng đen...

Triệu Hiểu Linh lập tức chửi:"Đúng là hạng người trên cả hèn hạ, không còn từ nào để miêu tả nữa rồi!"

"Quá khen rồi!" Hắn cười thản nhiên.

Đúng lúc tấm thẻ kia hiện lên một luồng sáng khả nghi. Đúng lúc đó Trần Tiềm trút hơi thở cuối cùng của mình nói:"Hoành Dạ Thiên, mày đem cái thẻ đó xuống âm phủ đi. Tao chờ mày ở đó!"

"Chết tiệt!" Hắn tức tối quăng tấm thẻ xuống chỗ Trần Tiềm rồi mau chóng chạy ra.

Duẫn La Phong đoán được phạm vi nổ sẽ không rộng lắm, mà khoảng cách giữa anh với Trần Tiềm cũng đủ xa lắm rồi nên chẳng cần trốn đi đâu cả.

Trong phút chốc một tiếng nổ vang lên, chấn động bầu không khí xung quanh. Những gì ở xung quanh Trần Tiềm đều bị ngọn lửa thiêu cháy, cả xác chết của hắn cũng thế...

Hoành Dạ Thiên đứng dậy phủi bụi trên người, giọng đầy tiếc rẻ:"Chán thật, không ngờ hắn lại nghĩ ra cách đó!"

"Này!" Duẫn La Phong nhìn hắn, sắc mặt anh trầm trọng:"Chuyện này chưa xong đâu!"

Hoành Dạ Thiên có thể lường trước Trần Tiềm phản bội hắn, nhưng không nghĩ đến sự xuất hiện của Duẫn La Phong. Hắn không muốn dây dưa với anh lúc này để tránh phiền phức.

Hắn hỏi:"Sao nữa đây?"

Duẫn La Phong không nói gì, nhanh như chớp lao tới chỗ hắn.

Mà hắn cười nham hiểm vung tay lên.

Triệu Hiểu Linh hoảng hốt thét lên:"CẨN THẬN!"

Duẫn La Phong cũng biết hắn sẽ thả dây. Anh quan sát xung quanh, một sợi dây kim loại sắp chạm đến cổ. Anh rút dao kịp cản sợi dây đó. Nhưng sợi dây kia rất sắc, đến dao cũng không thể cắt đứt nó được...

Duẫn La Phong tay còn lại cầm súng, bắn một nhát về phía hắn. Hắn không nhúc nhích gì, chỉ cử động tay, một sợi dây kim loại cản đạn cho hắn, thậm chí còn cắt đứt đôi viên đạn...

Triệu Hiểu Vũ và Triệu Hiểu Linh biết mấy sợi dây kia không dễ dàng gì có thể cắt đứt được, Duẫn La Phong dường như đang thất thế!

Triệu Hiểu Linh nói:"Dừng lại đi Duẫn La Phong, mấy sợi dây kia không có vật gì cắt được nó. Cứ tiếp tục anh sẽ mất mạng đấy. Tôi biết anh muốn giết hắn nhưng giờ chưa phải lúc!"

Hoành Dạ Thiên bật cười:"Đúng đấy Duẫn La Phong. Nếu bây giờ cậu cầu xin tôi thì tôi sẽ rút dây về, tha mạng cho cậu hoặc là đầu cậu sẽ lìa khỏi cổ ngay bây giờ!"

Mấy sợi dây này có thể cắt viên đạn kim loại kia, nên con dao trong tay anh cũng sắp gãy làm hai, thế mà Duẫn La Phong không hề nao núng thậm chí còn cười khiêu khích:"Để xem đầu ai phải lìa khỏi cổ?"

Con dao nhanh chóng gãy làm đôi, sợi dây kia sắp cứa vào cổ anh thì...

Đoàng! Đoàng!

Hai tiếng súng vang lên bắn thủng lòng bàn tay đang điều khiển sợi dây của Hoành Dạ Thiên.

Hắn nhíu mày, tay hắn không còn sức để điều khiển nữa lập tức buông thõng xuống. Mấy sợi dây cũng bị thu về...

Tình huống gì đây? Hoành Dạ Thiên nhìn đường đạn bay đến, chỉ thấy cách đó khoảng 10km, tại một tòa nhà bỏ hoang lập tức có ánh sáng lóe lên. Hắn biết là bắn tỉa! Nhưng với khoảng cách này, xem ra người bắn rất có kĩ năng và trình độ...

Cùng thời điểm, Mạc Đình Mẫn đứng tại cửa sổ tòa nhà, hai tay cầm khẩu súng trường, hơi cúi đầu, để một mắt vào ống ngắm, mắt kia nhắm lại, vẫn trong tư thế sẵn sàng bắn tiếp.

Mạc Đình Mẫn nói:"Cần tiếp tục không, anh hai?"

Duẫn La Phong nhếch miệng cười, đưa tay chỉnh thiết bị ở tai rồi nói:"Làm tốt lắm, không cần nữa đâu!"

Hoành Dạ Thiên biết tình thế hiện tại đã quay ngoắt 360 độ! Hắn bây giờ có chút lo sợ.

Duẫn La Phong chĩa súng vào hắn, cười mỉa mai:"Không ngờ đúng không? Còn chiêu trò gì thì bày ra hết đi!"

Hắn gượng cười:"Hết rồi, cậu muốn gì đây?"

"Tôi nói rồi mà! Tôi muốn cái mạng chó của anh!"

"Rất tiếc bây giờ không được!"

"Tôi biết chứ? Vậy nên trả dự án kia đây!"

Hoành Dạ Thiên không ngờ Duẫn La Phong lại yêu cầu như vậy. Hắn cố nén cơn giận:"Không thể!"

"Vậy sao? Anh đang muốn hợp tác với Lăng Diệc Tịch chứ gì? Vậy thì... ngày 4 tháng 5 năm 2015 tại cây cầu X tại Liên Bang Nga, một vụ cướp diễn ra trên chiếc xe vận chuyển..."

"Im miệng đi!" Chưa nói xong, hắn cáu gắt quát lên.

"Trúng tim đen rồi chứ gì?" Duẫn La Phong cười thích thú:"Lăng Diệc Tịch mà biết kho hàng có giá trị mà anh ta mất công mua rồi vận chuyển từ Hòa Kì xa xôi đã bị anh cướp mất, liệu có đồng ý hợp tác với anh nữa không?"

"Sao mày có được thông tin đó!"

"Anh 'quan tâm' tôi bao nhiêu thì tôi cũng phải 'quan tâm' anh bấy nhiêu chứ? Có qua có lại mới toại lòng nhau mà!"

Duẫn La Phong chọc tức hắn thành công. Hắn nghiến răng nghiến lợi rồi ném tập dự án kia cho anh.

Hai mắt hắn hậm hực nhìn anh:"Chờ đó, tao sẽ trả thù!"

Duẫn La Phong cầm lấy, vui vẻ nở nụ cười:"Được rồi, tôi sẽ chờ ngày đó. Tôi chấp hết mọi thủ đoạn đê tiện của anh đó!"

Tình huống lúc này đã lặp lại, nhưng hoán đổi vị trí. Bây giờ là Hoành Dạ Thiên mở lời đe dọa với anh, mà anh cũng vui vẻ 'đón nhận' lời thách thức đó! Ván bài này, Duẫn La Phong thắng!

*2036 từ*