Trả thù

Chương 30

"Anh hai... em có chuyện này... cần nói..."

Duẫn La Phong nghe điện thoại thấy giọng của Mạc Đình Mẫn run rẩy khác thường.

"Có chuyện gì nói nhanh đi!"

"Nhưng... anh hứa sẽ tha mạng cho em đã thì em mới dám nói..."

Duẫn La Phong trầm mặc giây lát rồi nói:"Được!"

Mạc Đình Mẫn hít thở thật sâu như lấy lại lòng can đảm:"Chuyện là... em không tìm thấy Tiểu Liễm..."

Cơ thể Duẫn La Phong như bị điện giật, lập tức anh quát lên:"Kể lại rõ ràng sự việc xem nào!!!"

"Là do Tiểu Liễm cứ đòi đi theo anh, không biết tại sao nhưng cậu ấy ngỗ nghịch lắm, cứ một mực muốn tới chỗ anh. Em đưa cậu ấy đến gần biệt thự, mới rời mắt vài giây mà cậu ấy mất tích luôn! Em xin lỗi!"

Gần biệt thự.

Duẫn La Phong nhướng đôi lông mày tức giận. Anh không trách Mạc Đình Mẫn, là do vị trí anh đứng đã cách xa khu biệt thự rồi.

"Cậu còn ở đó không?"

Mạc Đình Mẫn nghe xong lại vô cùng ngạc nhiên vì anh không nổi giận với mình như thường ngày.

"Em có!"

"Cậu mau rời xa nơi đó đi, tôi sẽ quay lại tìm em ấy!"

"Không được! Em không thể để anh một mình như vậy được, huống hồ nơi này giờ rất nguy hiểm, cả hai cùng ở lại tìm cậu ấy!" Mạc Đình Mẫn hét lên, giọng vô cùng dứt khoát.

"Được rồi, nhưng tôi có việc khác cho cậu đây."

...

"Xin lỗi cha!"

Duẫn La Phong nói với người cha vừa mới chết của mình. Nhớ lời cha anh nói nơi này rất nguy hiểm đã đi rồi thì đừng quay lại, nhưng vì Đàm Liễm, anh mặc kệ sự sống chết của bản thân. Duẫn La Phong nhanh chóng quay lại nơi đổ nát hoang tàn đó.

Hoành Dạ Thiên ngang nhiên đứng trước ngôi biệt thự đã bị rửa thêu rụi không để lại một thứ gì. Hắn tặc lưỡi than thở:"Không ngờ lão già này có tính đề phòng cao thật. Bao nhiêu thứ có giá trị đều cháy thành tro cả... Nhưng thứ mình cần nhất bây giờ là con dấu của lão và tấm thẻ của Duẫn La Phong. Con dấu bị hủy rồi thì chỉ còn tấm thẻ, nhưng mấu chốt là lấy thẻ của Duẫn La Phong bằng cách nào đây, nó không phải thứ dễ chơi..."

Hắn chìm đầu nghĩ ngợi đủ cách và không để ý có một bóng người từ phía sau đang chuẩn bị ám sát hắn.

Đến khi hắn cảm thấy có luồng sát khí cực lớn ở phía sau, vội quay đầu lại thì... một lưỡi kiếm dưới ánh nắng mặt trời lóe lên từ trên cao chém xuống cổ hắn. Hắn vội né được đòn chí mạng. Lưỡi kiếm chém vào mặt hắn tạo nên một vết cắt dài, máu theo đó chảy ra.

Hắn một tay che vết thương, khi nhìn rõ người trước mặt là ai thì thản nhiên mỉm cười:"Vừa mới nhắc đến xong!"

Duẫn La Phong khuôn mặt u ám nhìn hắn, một cái nhìn đầy kinh bỉ. Tay phải anh cầm một thanh kiếm katana đã rời vỏ được rèn một cách tinh vi hoàn mỹ. Lưỡi kiếm uốn cong màu bạc phản chiếu ánh sáng còn dính chút máu tươi tạo nên uy lực mạnh mẽ.

Hoành Dạ Thiên nhìn thanh kiếm kia cùng sát khí tỏa ra từ Duẫn La Phong, hắn cảm thấy lạnh buốt sống lưng

Hoành Dạ Thiên nhìn thanh kiếm kia cùng sát khí tỏa ra từ Duẫn La Phong, hắn cảm thấy lạnh buốt sống lưng.

Thôi rồi! Mình không phải vũ khí kia, nó lại đang tức giận...

Hoành Dạ Thiên trong lòng run sợ nhưng gã cố nặn ra nụ cười:"Duẫn... Duẫn La Phong... hay là niệm tình tôi với cậu từng là anh em... tôi sẽ đưa thẻ cho cậu..."

Duẫn La Phong cười khẩy, tay phải đưa lên gác thanh kiếm trên vai:"Thôi diễn trò đi! Tôi đã nói rồi, cố giữ cái mạng chó của anh cho tới khi cuộc chiến bắt đầu, và bây giờ tôi sẽ lấy mạng anh!"

"Thôi nào... Thanh kiếm đẹp nhỉ?" Hắn gượng cười đánh trống lảng.

"Thanh kiếm này á? Nó được rèn bởi thợ rèn giỏi nhất Nhật Bản nên rất kiên cố đấy! Tôi mua cách đây một tuần, cứ để sẵn trong xe đến lúc nào cần thì mang ra xài thôi!"

Đoàng! Hoành Dạ Thiên rút súng bắn mà Duẫn La Phong thản nhiên cười rồi vung kiếm lên chém một nhát. Viên đạn nứt làm đôi rồi rơi xuống mặt đất!

Hoành Dạ Thiên kinh ngạc há hốc miệng. Duẫn La Phong nói:"Tôi cá là thanh kiếm này có thể cắt đứt mấy sợi chỉ của anh!"

"Nhưng... hiện tôi tại không đem theo vũ khí đó nên..."

Chưa nói xong, anh xông tới vung kiếm chém đứt đôi khẩu súng hắn cầm trên tay, đồng thời nói:"Thế tôi càng không thể bỏ lỡ cơ hội này!"

"AAA..." Anh dùng kiếm đâm vào cánh tay hắn, hắn kêu lên.

Duẫn La Phong nhân cơ hội tung cước đá vào bụng hắn, hắn ngã sõng soài trên mặt đất. Anh dẫm chân lên bụng không cho hắn đứng dậy.

Sắc mặt anh tối tăm:"Tôi chờ ngày này lâu lắm rồi đấy!"

Lưỡi kiếm đâm tiếp vào bụng hắn, hắn cố ngăn tiếng rên rỉ sau đó trợn mắt nhìn anh:"Tao không mang vũ khí... mày dùng kiếm đánh như vậy không cảm thấy hèn hạ sao?"

"Haha!" Anh bật cười thành tiếng:"Thế loại người trên cả hèn hạ như anh cũng nói được câu này à? Chỉ cần giết được anh thì tôi không quan tâm mình có ti tiện đến mức nào cả! Tôi muốn anh đón nhận một cái chết thật đau đớn!"

"AAA!!!" Chân anh di chuyển chà sát lên vết thương ở bụng hắn, lần này đau đến mức Hoành Dạ Thiên phải nhe răng trợn mắt, mở lớn miệng không thể khép lại...

"Khốn nạn... kể cả khi tao chết mày đừng hòng sống yên ổn!" Ánh mắt phẫn nộ của hắn nhìn anh, miệng hắn phát ra âm thanh chửi rủa anh.

Duẫn La Phong cũng phẫn nộ không kém:"Nếu biết có ngày này thì ngay từ đầu anh đừng có đụng tới Đàm Liễm!"

"Mày trả thù cho thằng nhóc đó sao?"

"Đúng! Hiện tại em ấy mất tích rồi, tôi lại nghi ngờ anh bắt em ấy!"

Một kiếm nữa đâm thẳng vào chân hắn, hắn gào lên:"Mày đừng có đổ cho tao! Hơn nữa... mày biết chuyện rồi đúng không? Bạch Tử Diêu là cha đẻ của mày. Thằng nhãi đó không có quan hệ huyết thống gì với mày, mày còn muốn trả thù cho nó, vẫn còn muốn ở bên nó..."

Duẫn La Phong khựng người lại, một lúc sau lại mỉm cười:"Thế thì càng tốt! Tôi với em ấy có thể yêu nhau được rồi! Bây giờ thì anh đi chết đi"

Ngay trong lúc Duẫn La Phong định đâm kiếm vào tim hắn thì hắn ném bom khói ra...

Hắn vội vàng đạp vào chân anh, anh mất tầm nhìn, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước , hắn bình sinh chạy khỏi phạm vi anh đứng.

Mãi đến lúc bom khói tan hết anh mới biết hắn đã chạy thoát. Nhưng anh cũng không lo lắng gì. Trên mặt đến còn dính vết máu của hắn, hắn lại đang bị thương không thể chạy được xa. Anh lần theo vết máu đuổi theo.

...

Cách đó không xa, Mạc Đình Mẫn vừa chạy vừa tìm kiếm anh:"Đến hẹn gặp nhau ở đây mà sao anh ấy không xuất hiện, đừng nói là..."

"Cậu đang tìm Duẫn La Phong?"

Mạc Đình Mẫn chợt dừng bước, quay đầu lại thì thấy Lăng Diệc Tịch không biết xuất hiện từ lúc nào...

Anh ta bước đến gần cậu, cậu lùi xa mấy bước đề phòng cao độ.

"Không cần lo lắng vậy đâu, tôi cũng đang tìm Duẫn La Phong đây!"

Vẻ mặt anh ta không mảy may gì, cứ ung dung tiến gần cậu mà không biết cậu đang giấu giếm luồng sát khí để giết mình.

"Phải rồi... anh hai có nói với tôi nói lại với anh là..."

"Nói gì thế?"

"Quả nhiên hắn không cảnh giác!" Mạc Đình Mẫn nghĩ rồi cũng tiến gần hắn... Cậu dần ngẩng cao đầu lộ ra đôi mắt lạnh lẽo rực sát khí!

"Nói là anh sang thế giới bên kia đi!"

...

*1464 từ*