Trả thù

Chương 29

Trong một quán cafe.

Đàm Liễm bối rối ngồi đối diện Duẫn La Phong, trên bàn ngoài hai ly cafe ra thì có một chiếc hộp xanh sẫm trong đó còn là một chiếc nhẫn nam màu bạc sáng lấp lánh được đính viên đá quý tinh xảo đẹp mắt. Đàm Liễm nhìn ngón áp út ở bàn tay trái của anh cũng đeo một chiếc nhẫn giống hệt như vậy...

"Anh... anh đưa tôi cái này là... có ý gì..." Đàm Liễm một hồi lâu không nhúc nhích, mãi sau đó mới ngượng ngùng thốt ra được một câu.

Duẫn La Phong mỉm cười không trả lời đúng trọng tâm:"Chúng ta từ nãy đến giờ có được coi là hẹn hò không?"

Sáng hôm nay, Duẫn La Phong mang theo Đàm Liễm rong chơi khắp thành phố, hết đi mua sắm thì vào công viên chơi, đi một vài nơi ngắm cảnh đẹp sau cùng vào nhà hàng ăn uống no nê, lại đi dạo thêm vài vòng sau cùng vào quán cafe nghỉ chân và giờ thế này đây.

"Anh hỏi tôi... tôi biết hỏi ai?" Cậu đỏ mặt, hai tay siết vào nhau đặt trên đùi.

Duẫn La Phong thở dài, dường như có chút thất vọng:"Đã một tuần rồi đấy! Tiểu Liễm, có vẻ như anh không chờ được. Anh... anh dự đoán được sắp có chuyện chẳng lành. Thế nên, em... em có đồng ý không?"

Đàm Liễm bất giác cúi đầu không trả lời.

"Em còn hận anh sao?"

Đàm Liễm không nói lời nào, chỉ lắc đầu.

"Hay là vì hai chúng ta có chung dòng máu?"

Đàm Liễm khẽ gật đầu.

Không gian xung quanh bỗng trở nên yên ắng, tĩnh mịch lạ thường. Duẫn La Phong trầm mặc một lúc sau đó miễn cưỡng nói:"Vậy thì sao chứ? Tiểu Liễm, anh yêu em nhiều như vậy bản thân em hiểu rõ. Cả em nữa, chính em cũng có tình cảm với anh. Trong tình yêu chỉ cần sự đồng lòng của đối phương thôi, còn những thứ khác không thể cản trở được đâu... "

Đàm Liễm:"..."

"Thôi vậy, anh không làm khó em nữa... Chiếc nhẫn này vứt đi hay giữ lại tùy em!"

"Duẫn La Phong, tôi..."

Lời còn chưa dứt, điện thoại Duẫn La Phong reo lên xuất hiện một tin nhắn. Cùng thời điểm đó, không chỉ có anh mà ba người còn lại là: Lăng Diệc Tịch, Hoành Dạ Thiên và Mạc Đình Mẫn cũng nhận được tin nhắn tương tự, cùng một người gửi. Màn hình sáng lên hai từ ngắn gọn:"Hành động!"

Duẫn La Phong đứng dậy, sắc mặt tối đi mấy phần. Đàm Liễm hỏi:"Anh sao vậy?"

"Đến rồi!"

"Hả???"

Đàm Liễm còn ngơ ngác không hiểu tình hình thì Mạc Đình Mẫn không biết từ đâu xuất hiện.

"Cậu đến đúng lúc lắm! Đưa em ấy tới nơi nào đó an toàn giúp tôi!"

Duẫn La Phong vừa nói vừa chỉnh lại tây trang, giống như anh sắp dấn thân vào một việc nguy hiểm.

"Vâng! Anh hai."

"Khoan đã... chuyện gì vậy?"

"Đi thôi, Tiểu Liễm!"

Mạc Đình Mẫn kéo cậu đứng dậy rồi rời khỏi đây. Duẫn La Phong chỉ nhìn cậu nói rằng:"Xin lỗi, Tiểu Liễm. Gặp em sau!"

Nói xong anh lập tức lên xe rời đi, Mạc Đình Mẫn cũng đưa cậu lên xe, mỗi người một ngả tách nhau.

Duẫn La Phong trầm lặng lái xe tới tìm Hoành Dạ Thiên để tính sổ. Nhưng điện thoại anh lại hiện lên dòng tin nhắn:"Tới gặp ta trước, ta có chuyện quan trọng cần nói với con!"

Chuyện quan trọng? Là chuyện gì chứ? Nội tâm Duẫn La Phong đấu tranh kịch liệt xem có nên tới hay không? Cuối cùng anh vẫn đi gặp Bạch Tử Diêu trước.

...

Đến nơi anh thấy lạ, căn biệt thự nguy nga rộng lớn không có một bóng người, chỉ có Bạch Tử Diêu thong thả ngồi trong phòng.

Thấy Duẫn La Phong, như thường lệ, Bạch Tử Diêu vẫn nở nụ cười vô hại:"Con tới rồi!"

Duẫn La Phong gấp gáp:"Cha muốn nói chuyện gì?"

"Cha chỉ gọi có mình con nhưng dường như cả 4 đứa đều tụ tập ở đây!"

Duẫn La Phong ngay lập tức đề phòng cảnh giác nhìn xung quanh thấy ngay Lăng Diệc Tịch nấp trong bóng tối từ từ lộ diện.

Lăng Diệc Tịch cười:"Không hổ danh là cha của chúng ta."

Cả 4 đứa... vậy là Hoành Dạ Thiên và Mạc Đình Mẫn cũng ở đây! Nhưng... tại sao???

Đoàng! Tiếng súng nổ càng tăng thêm kịch tính trong thời điểm hiện tại. Duẫn La Phong kinh ngạc không kịp phản ứng khi... Bạch Tử Diêu đã trúng đạn, lại còn là nhát chí mạng!

Lăng Diệc Tịch cũng ngạc nhiên không kém!

Hoành Dạ Thiên từ phía sau dùng súng bắn một nhát xuyên thủng ghế sofa, viên đạn kim loại đâm thẳng vào tim Bạch Tử Diêu!

Bạch Tử Diêu không động đậy, miệng hộc ra một bọt máu tươi, vẻ mặt thì lại chẳng có gì bất ngờ...

Hoành Dạ Thiên đạt được mục đích, hắn cười loạn lên:"Ra đi thong thả, cha nhé!"

"THẰNG KHỐN!" Đồng tử trong mắt anh co giãn hết mức, anh mất bình tĩnh mà gào lên.

Nhưng Bạch Tử Diêu lại cười đáp lại hắn một câu:"Mày cũng phải theo tao xuống địa ngục sớm thôi!"

Nói rồi, Bạch Tử Diêu cầm lên một thiết bị ấn nút trên đó. Cả căn biệt thự rung chuyển dữ dội. Trần nhà nứt ra sắp sập xuống đến nơi rồi!

"Lo mà chạy thoát thân đi!"

Lăng Diệc Tịch đã kịp chạy ra ngoài.

"Chết tiệt!" Dạ Thiên do dự lúc lâu, cuối cùng cũng bỏ ý định, phải chạy đi.

Còn Duẫn La Phong, đương nhiên anh cũng phải chạy thoát thân. Nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi chân anh vô lực không bước lên nổi. Một cảm giác đau xót hiện lên từ trái tim anh. Anh nghẹn ngào cất tiếng gọi:"Cha..."

"Con không chạy sao..."

"Rốt cuộc cha muốn nói với con chuyện gì?"

"Tiểu Phong... Con lại đây..."

Cơ thể Duẫn La Phong lúc này mới có phản ứng, đôi chân anh sải bước đến chỗ Bạch Tử Diêu.

Bạch Tử Diêu thì dùng hết sức lực để nhoài người lên ôm lấy anh. Duẫn La Phong rất bất ngờ, anh quỳ gối xuống ngang bằng với ông.

"Từ trước đến giờ... con có coi ta là cha không?" Âm thanh của Bạch Tử Diêu thều thào yếu ớt.

"Có ạ!" Duẫn La Phong đáp.

"Con có nhận hay không nhận đều thế thôi. Từ khi con sinh ra đến giờ ta vẫn luôn là cha của con..."

Anh chợt giật mình, giọng run run hỏi lại:" Ý cha là..."

" Phải..." Bạch Tử Diêu mỉn cười nhẹ nhõm:" Đàm Hoàn Lãng không phải cha của con. Ta mới là cha ruột của con..."

"Tại sao..."

"Mọi chuyện nói ra dài dòng lắm... Cha chỉ muốn hỏi con... con có chấp nhận cha không?"

Anh trở nên buồn bã:" Tại sao bây giờ cha mới nói?"

"Bởi vì những tội ác ta phạm phải... ta nghĩ con sẽ ghê tởm ta... Ta sẽ không sống được bao lâu nữa... Ta đã dùng một loại thuốc duy trì sự sống mới có thể gượng được đến bây giờ nhưng..."

Bạch Tử Diêu nói đến đây thì dữ dội ho ra máu...

" Con không quan tâm việc cha đã làm trong quá khứ!" Anh hét lên:" Tại sao cha nghĩ con sẽ không chấp nhận cha chứ? Con đã rất cảm kích những việc cha làm cho con. Thậm chí con rất vui khi biết sự thật!"

Bạch Tử Diêu nghe xong thì rơi nước mắt vì xúc động:" Tiểu Phong, xin lỗi con... con lại phải đơn độc nữa rồi..."

Anh khẽ lắc đầu:" Không! Con không đơn độc nữa bởi vì con đã lớn rồi... Cảm ơn cha vì ngày đó đã đưa con đi, cho con mọi thứ... Con hiểu được, từ tận đáy lòng mình, con muốn thốt lên... con yêu cha nhiều lắm!"

Những giọt nước mắt cũng trào ra từ khoé mắt của anh. Bạch Tử Diêu đưa tay gạt nó đi, nói rằng:"Con nói vậy thì cha có thể yên tâm mà nhắm mắt rồi... Nơi đây, trong ngôi biệt thự này đầy ắp những kỉ niệm buồn vui của cha và Duẫn Như. Nhưng mà sau này thì không còn nữa... Việc mẹ con đến với Đàm Hoàn Lãng chỉ là bất đắc dĩ thôi, đừng nghĩ xấu về mẹ, con nhé!"

"Vâng!"

" Con mau đi đi, cha muốn ở yên đây. Một khi chỗ này hoàn toàn sập xuống thì lửa sẽ tự động bùng lên thiêu rụi mọi thứ. Con không cần lo cho ta, mau rời khỏi đây và đừng quay lại nữa, nơi này trở thành cặm bẫy rồi... đi nhanh đi!"

Bạch Tử Diêu dùng sức đẩy anh ra mà trong lòng đau như cắt, cố kìm nén nước mắt nhất có thể.

Duẫn La Phong chầm chậm lùi về phía sau, giọng nức nở:"Vĩnh biệt cha..."

"Vĩnh biệt con..."

...

Duẫn La Phong không biết tại sao mà khi anh đặt chân ra bên ngoài, rời xa được căn biệt thự thì cũng là lúc mọi thứ đổ rầm xuống. Một ngọn lửa bùng lên bao trùm khắp xung quanh, sức nóng đến ghê người. Cả toà nhà nguy nga tráng lệ trong giây lát đã tan biến thành cát bụi, không còn lại một thứ gì.

Đây chắc chắn không phải sự trùng hợp! Duẫn La Phong nghĩ như vậy. Bạch Tử Diêu ngay cả trước khi chết còn quan tâm đến anh, tận mắt thấy anh cách xa rồi mới nhẹ lòng ấn nút tự chôn vùi bản thân mình trong đống đổ nát...

*1669 từ*