Trả thù

Chương 32

Ào! Một thùng nước lạnh tạt thẳng lên người, kích thích vết thương đang rỉ máu ở đầu, Duẫn La Phong ho khan hai tiếng rồi từ từ mở mắt ra. Đầu anh vẫn còn đau dữ dội, nước lạnh hòa cùng với máu chảy vào máu khiến cảnh tượng trước mắt nhòe đi, một lúc lâu sau anh mới lấy lại tầm nhìn.

Anh vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy bộ mặt quỷ quyệt đang cười hả hê của Hoành Dạ Thiên và ngay sau đó hắn giơ chân tung thẳng một cú đá vào mặt anh. Mặt anh bị đánh lệch sang một bên, anh cúi đầu xuống kịch liệt ho ra máu tươi...

Anh không thể tránh cũng không thể đỡ đòn vì cổ tay đã bị còng sắt khóa chặt lại sau lưng.

"Sao hả??? Ngẩng mặt lên đi để tao còn đánh tiếp!"

Hoành Dạ Thiên nhìn Duẫn La Phong chật vật quỳ gối trước mặt mà trong lòng hắn tràn ngập sự vui sướng...

Đầu óc mê man một lúc sau đó anh nhớ những chuyện xảy ra trước khi bất tỉnh nên đại khái hiểu tình hình. Sự nguy hiểm mà mọi người nói với anh là Lăng Diệc Tịch và Hoành Dạ Thiên cấu kết với nhau rồi sẽ thủ tiêu anh.

Thế mà anh ngẩng đầu lên nhìn hắn không chút sợ hãi sau đó cười chế giễu:"Sức lực của anh chỉ được thế thôi à?"

Hoành Dạ Thiên vô cùng tức giận, trên trán hắn nổi lên một đường gân xanh. Hắn túm cổ áo anh lên, thuận tay dùng nắm đấm đánh lên mặt anh. Duẫn La Phong cũng chẳng may mảy kêu đau. Hắn đánh một lúc rồi buông ra, cơ thể anh ngã gục xuống sàn nhà.

"Mệt rồi sao... đồ ẻo lả!"

Duẫn La Phong vẫn tiếp tục khiêu khích hắn. Lần này hắn tức giận vung cây gậy sắt về phía anh. Nhưng gậy sắt ngưng lại trong không khí khi Duẫn La Phong giơ chân lên đạp đúng vào vết thương ở bụng mà anh gây ra cho hắn. Hắn cách anh không xa, mà chân anh dài nên đạp rất chính xác!

"AAA..." Vết thương được quấn băng ở bụng hắn dần rách ra, hắn buông cây gậy ra quỳ xuống ôm bụng kêu la dữ dội.

"Khốn khiếp... thằng chó... tao nguyền rủa ba đời nhà mày..." Gương mặt méo mó, hắn cắn răng chửi bới.

"Chỉ được cái to mồm!!!" Anh khổ ra một bọt máu tươi rồi nói. Từ đầu đến cuối thái độ của Duẫn La Phong đối với hắn là phi thường khinh bỉ.

"Mày chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ đúng không?" Hắn rít lên đe dọa.

Anh quỳ thẳng người dậy, không một chút lo sợ.

Vài giây sau Duẫn La Phong dường như nhớ tới chuyện gì đó, thái độ anh hời hợt bật cười thành tiếng:"Sao lúc nãy tôi không nhắm vào thứ giữa hai chân anh mà đá nhỉ, không biết trông anh sẽ kêu thảm thiết tới mức nào đây nhỉ?"

...

"Mày... Mày có biết tình trạng hiện giờ của mày không?"

"Biết, rồi sao? Tôi... khá tự tin về độ may mắn của bản thân đấy. Tốt nhất anh đừng có để tôi thoát ra ngoài, đến lúc đó tôi đập anh chết đấy!"

"Quả nhiên mày vẫn rất khó đối phó. Mày rất ngoan cố và kiên cường... Xem ra tao phải dùng tới nó thôi..."

Hắn nở nụ cười tàn ác. Duẫn La Phong chưa hiểu hắn có ý gì. Hắn ra lệnh cho vài người giữ chặt anh lại sau đó bước tới giơ lên một kim tiêm trong đó là thứ dung dịch màu lục.

Duẫn La Phong liên tục vùng vẫy nhưng không thoát được sự kìm hãm của mấy người xung quanh. Anh không biết thứ thuốc kia là gì nhưng khẳng định chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.

"Đây là một trong những thuốc gây ảo giác mạnh. Nó không lấy mạng mày đâu nhưng sẽ khiến đầu óc mày đau đớn dữ dội, mày sẽ tự hành hạ bản thân để giảm bớt cơn đau đó và cuối cùng mày sẽ trở thành một kẻ tâm thần... Mới nghĩ đến thôi tao đã thấy thú vị rồi, thử nhé!"

"Không..." Anh lắc đầu, cơ thể run lên nhè nhẹ.

"Vậy mày cầu xin tao đi!"

"Đừng có mơ!"

Hắn cười rồi giơ kim tiêm lên, Duẫn La Phong không thể thoát khỏi chỉ đành nắm chặt hai mắt. Nhưng vài giây trôi qua kim tiêm vẫn chưa đâm vào người anh. Anh mở mắt ra thì thấy Lăng Diệc Tịch giơ tay siết chặt cổ tay cầm kim tiêm của Hoành Dạ Thiên.

Hoành Dạ Thiên vô cùng tức giận nhưng vẫn nén xuống nói:"Anh có gì gì đây?"

Lăng Diệc Tịch mỉm cười:"Tôi phải hỏi cậu mới đúng?"

Hoành Dạ Thiên tối mặt không trả lời. Lăng Diệc Tịch ngay lập tức cướp lấy kim tiêm trong tay hắn rồi đập vỡ xuống sàn:"Hợp tác giữa hai ta chấm dứt. Nơi này là địa bàn của tôi. Xin mời dẫn người của cậu cút khỏi đây!"

"Anh có nhầm không vậy?"

"Không! Lẽ ra chúng ta vẫn còn hợp tác lâu dài thêm chút nữa nhưng... là ai cầu xin tôi cứu mạng khi bị Duẫn La Phong đánh cho te tua thế nhỉ? Tôi nghĩ chừng đó cũng đủ để chấm dứt hợp tác rồi!" Lăng Diệc Tịch nói với giọng chế giễu.

"Mẹ nó!!!" Hoành Dạ Thiên cắn răng chửi một câu sau đó dẫn thủ hạ rời đi.

"Đi thong thả, không tiễn."

Lăng Diệc Tịch ung dung vẫy tay chào.

Sau đó Lăng Diệc Tịch bước tới, một tay dùng sức gắt gao túm lấy cánh tay anh kéo lên.

"Làm gì vậy? Buông ra..."

Duẫn La Phong bị ăn mấy đòn đánh của Hoành Dạ Thiên nên hơi mất sức. Lăng Diệc Tịch lại dùng sức quá lớn, Duẫn La Phong không cam tâm nhấc hai chân đứng dậy theo ý anh ta.

Lăng Diệc Tịch kéo anh đến gần một chiếc ghế tựa rồi đẩy anh ngồi xuống.

Duẫn La Phong quá bất ngờ trước hành động của anh ta, còn kinh ngạc hơn nữa khi anh ta nói:"Không thích ngồi hay thích quỳ để tê chân?"

Duẫn La Phong khó chịu nhíu mày im lặng như không nghe thấy.

Lăng Diệc Tịch kéo ghế ngồi xuống đối diện anh, thuận tay rót ra một tách trà nóng. Duẫn La Phong thấy cảnh tượng đó cực kì không vừa mắt, giống hắn đang chọc tức mình...

"Rốt cuộc anh bắt tôi tới đây là muốn làm gì? Muốn thẻ hay mạng sống của tôi?"

Trước sự cảnh giác cao độ và tức giận của Duẫn La Phong thì Lăng Diệc Tịch rất điềm tĩnh:"Không cần căng thẳng thế đâu, tôi chẳng làm gì cả!"

"Vậy thì tháo còng tay ra!"

"Chuyện đó thì không thể."

"Con mẹ anh!" Duẫn La Phong tức tối nhả ra ba từ sau đó quay mặt đi không thèm liếc nhìn Lăng Diệc Tịch.

"Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu chút!"

"Phải rồi, tôi cũng có chuyện cần hỏi anh đây." Anh quay mặt về phía Lăng Diệc Tịch lên tiếng hỏi:"Tên bắn tỉa giết chết Mạc Đình Mẫn là thủ hạ của anh hay Hoành Dạ Thiên?"

Lăng Diệc Tịch mỉm cười lắng nghe sau đó nói:"Của tôi."

Duẫn La Phong phản ứng dữ dội lập tức giơ chân đạp đổ chiếc bàn trước mặt, tiếng vật dụng rơi vỡ loảng xoảng... Hai mắt anh nhìn Lăng Diệc Tịch chất chứa bao hận thù:"Tôi đã ra lệnh cho nó giết anh. Muốn trả thù thì cứ nhằm vào tôi, không liên quan đến nó vậy mà anh..."

"Biết làm sao được. Thằng nhóc đó... tuổi nhỏ gan lớn, thực tình lúc nó đâm tôi, tôi tức giận đến mất kiểm soát nên mới làm vậy."

"KHỐN NẠN! ANH COI MẠNG NGƯỜI LÀ CỎ RÁC À?"

"Lần đầu tiên thấy cậu tức giận như vậy?"

"TÔI SẼ GIẾT ANH!"

Lăng Diệc Tịch nhìn vào đôi mắt đầy ý chí quyết tâm kia, khí chất cao ngạo chứng tỏ lời nói đó không phải chỉ nói suông. Lăng Diệc Tịch khẽ cười:"Được thôi, nhưng tôi muốn cậu gặp người này rồi sau đó còn tinh thần để giết tôi nữa hay không?"

Ngay sau đó tiếng bước chân lộp cộp từ xa vọng tới ngày một rõ. Một bóng người xuất hiện trước mắt anh.

Duẫn La Phong khi nhìn rõ người trước mắt thì sắc mặt anh biến đổi hẳn. Cơ thể anh run lên từng cơn, thậm chí hai tay bị xích chặt sau lưng cũng run mạnh khiến xích sắt va đập vào nhau tạo thành tiếng leng keng của kim loại. Khuôn mặt anh đổ mồ hôi lạnh, lồng ngực hơi phập phồng. Hơi thở của anh dần trở nên nặng nề, cả người lại cứng ngắc... Bộ dạng của anh lúc này rất chật vật!

"Tại sao..." Anh khàn giọng, không thể không tin nhưng vẫn hỏi người đang đứng trước mặt. Thế nhưng anh run rẩy đến mức chỉ có thể lặp đi lặp lại hai từ "Tại sao" mà thôi, đầy đủ cả câu hỏi là: Tại sao ông ta xuất hiện ở đây?

Và... người trước mặt anh không ai khác chính là Đàm Hoàn Lãng!

...

*1600 từ*