Trả thù

Chương 33

"Nhìn bộ dạng hiện tại của mày, tao nghĩ mày có rất nhiều chuyện cần hỏi tao nhỉ?" Đàm Hoàn Lãng lạnh nhạt nhìn người thanh niên đang cực kì run rẩy trước mắt nói.

Anh nghe xong lại càng run hơn. Lăng Diệc Tịch thấy vậy tiến tới, khom lưng xuống một tay đặt lên vai anh khẽ nói:"Đừng sợ! Tôi sẽ không để ông ta làm cậu bị thương đâu!"

Trước lời nói đó Duẫn La Phong đã bình tĩnh trở lại nhưng anh lại thấy khó hiểu. Khi nhìn vào đôi mắt của Lăng Diệc Tịch anh biết hắn không nói dối.

Anh đã kiềm chế được những cơn run rẩy và nhịp thở của anh đã đều trở lại. Anh ngẩng đầu lên đối diện với Đàm Hoàn Lãng rồi chợt nở nụ cười:"Tôi thật sự không biết nên hỏi ông chuyện gì?"

Đàm Hoàn Lãng có phần ngạc nhiên nhưng không bộc lộ ra ngoài. Lăng Diệc Tịch tươi cười nói:"Thế để tôi nói. Ngày mà cậu dẫn người truy sát Đàm Hoàn Lãng đấy, ngày đó tôi đã theo dõi cậu. Tôi chứng kiến hết sự việc ở đó, đến cuối cùng thì lén lút lấy xác của ông ta. Chuyện sau đó thì cậu cũng được nghe Bạch Tử Diêu kể rồi nhỉ, tôi đã tiêm thuốc giải độc của Estaletanol nên hiện tại ông ta có mặt ở đây."

Duẫn La Phong không có phản ứng gì, chỉ nhìn anh ta bằng ánh mắt chán ghét.

Đàm Hoàn Lãng nói:"Mày biết tao không phải cha ruột của mày rồi chứ?"

"Tôi biết!"

"Thế mày có thắc mắc tại sao không?"

"Ông sẽ nói cho tôi biết?"

"Tao sẽ nói cho mày biết!" Ngưng lại vài giây, Đàm Hoàn Lãng bắt đầu kể:"Tao với Bạch Tử Diêu và 5 người khác lúc còn trẻ cũng chơi cái trò giành quyền lực này, mục tiêu là lấy những tấm thẻ của đối phương. Chỉ có hai người duy nhất sống sót là tao với hắn và tao là người thắng cuộc. Tuy nhiên tao lại trả hết quyền lực và tài sản cho Bạch Tử Diêu lý do là vì mẹ của mày. Lúc đó cả tao với Bạch Tử Diêu đều yêu một người phụ nữ là Duẫn Như. Duẫn Như vốn là bạn gái của Bạch Tử Diêu. Nhưng vì yêu mà tao mù quáng đến mức đánh đổi hết tất cả chỉ vì muốn có ả ta. Ban đầu tao lại không nghĩ chuyện đó có xảy ra nhưng ngay thời điểm đó Bạch Tử Diêu và Duẫn Như lại có gì đó mâu thuẫn với nhau, nên ả ta đã đồng ý đi theo tao thế là tao với hắn đã quyết định trao đổi với nhau. 5 năm trôi qua tao mới phát hiện ra bí mật động trời của ả đó là đứa trẻ mang tên Đàm La Phong vốn là con của Bạch Tử Diêu với ả... Nếu đổi lại là mày, mày có thấy căm phẫn và thù hận hay không? Nghĩ đến chuyện phải nuôi đứa con của người khác trong suốt 5 năm thì có chấp nhận được hay không?"

Duẫn La Phong nghĩ ngợi một hồi sau cẩn thận trả lời:"Mẹ tôi... có thể trước khi đến với ông thì bà ấy không biết đã mang thai tôi. Thế nên đây không phải lỗi của mẹ tôi."

"Tao nói là lỗi của ả hồi nào?"

"Tôi nhớ trước khi ông bỏ đi đã nói mẹ tôi là đồ đàn bà lừa đảo!"

Đàm Hoàn Lãng nhếch miệng cười:"Phải rồi, có chuyện đó. Ả quỳ gối cầu xin liên tục nói không phải, không phải như tao nghĩ, luôn tìm lời biện bạch cho bản thân. Nhìn thái độ của ả, tao nghĩ ả không nói dối thật, chuyện ả không biết mình mang thai với Bạch Tử Diêu có lẽ là sự thật rồi cứ ngỡ mày là con của tao. Vậy nên tao đã điều tra, tại sao lúc đó ả cứ một mực nhất định muốn chia tay với Bạch Tử Diêu, thật nực cười đó là vì cái này..."

Đàm Hoàn Lãng lấy ra một kim tiêm được đóng gói cẩn thận bọc ni lông trong suốt nên thấy được trong đó là một thứ dung dịch màu đỏ.

"Biết cái này là gì không?" Đàm Hoàn Lãng hỏi xong không để Duẫn La Phong trả lời, nói luôn:"Đây là thuốc kích thích làm tăng cường thể lực ở sinh vật sống, công hiệu nhất là đối với con người, chỉ cần chích một liều thuốc này sẽ tăng thể lực lên gấp 50 lần. Trong cuộc chiến lúc đó Bạch Tử Diêu đã dùng thứ này giết chết phải đến hơn trăm mạng người nhưng cuối cùng vẫn không thể chiến thắng được tao, thật nực cười đúng không. Hắn đã dùng đến 10 liều thuốc đấy. Tác dụng phụ của thuốc không chỉ là giảm tuổi thọ mà còn khiến nhân cách của người đó dần méo mó, không còn là chính mình nữa. Duẫn Như biết chuyện hắn lạm dụng thuốc quá nhiều đó là lí do hắn hay nổi nóng với ả, thậm chí là đánh ả. Ả không muốn tiếp diễn cuộc sống như thế nên đã rời khỏi Bạch Tử Diêu. Một thời gian sau Bạch Tử Diêu thấy ân hận về chuyện hắn làm nên đã không dùng thuốc nữa. Hắn luôn tìm đến nói chuyện với Duẫn Như, muốn ả quay lại với hắn. Nhiều lần như thế tao đã lén nghe được chuyện mày là con của hắn... Đến cả mẹ mày còn ghê tởm muốn tránh xa Bạch Tử Diêu, vậy còn mày thì sao? Mày đối với hắn có cảm thấy như vậy không?"

Duẫn La Phong lập tức trả lời:"Không! Tại sao tôi lại thấy ghê tởm người cha ruột của mình được chứ, trong khi ông ấy đối xử với tôi rất tốt!"

"Đó là vì hắn đã bỏ dùng thuốc rồi trở lại với một người bình thường! Còn đối với chuyện trong quá khứ hắn đã làm thì đến trời đất cũng chẳng thể dung tha!"

Bầu không khí trong phòng yên tĩnh lúc lâu, Đàm Hoàn Lãng bước chân về phía anh, tiếp tục nói:"Hình như... mày muốn tìm kiếm con trai tao mà không nghĩ ngợi gì quay lại đây, mặc dù biết nguy hiểm đang cận kề đúng không?"

"Tiểu Liễm..." Duẫn La Phong lập tức phản ứng, vội vàng hỏi:"Ông biết em ấy ở đâu?"

Đàm Hoàn Lãng chán ghét cúi đầu liếc nhìn anh:"Nó ở chỗ tao, mày không cần lo cho nó. Ngược lại là mày kìa. Đừng hòng tao bỏ qua cho mày!"

Nói rồi Đàm Hoàn Lãng hung hăng dùng cả hai tay túm cổ áo Duẫn La Phong rồi gằn giọng nói:"Tao thấy khó chịu khi nó lại lo lắng cho mày, nó cứ liên tục hỏi mày có làm sao không, đòi gặp mày, thậm chí còn nói tao đừng làm tổn thương mày... Tao biết hai năm qua mày đã khiến nó chịu đựng không ít bao nhiêu đau khổ thế mà bây giờ lại có thể nói những câu như thế... MÀY! RỐT CUỘC MÀY ĐÃ BỎ VÀO ĐẦU NÓ BÙA MA THỨ THUỐC GÌ MÀ CÓ THỂ NÓ TRỞ THÀNH NHƯ VẬY HẢ???"

Duẫn La Phong cảm nhận rõ sát khí tỏa ra từ Đàm Hoàn Lãng. Thế nhưng anh lại rất bình tĩnh cười cợt đắc ý nói:"Tại sao à? Dĩ nhiên là em ấy yêu tôi rồi! Tôi nói cho ông biết, có bao nhiêu mỹ nữ trong nước hay tiểu thư giàu có của những nước khác đều phải xiêu lòng trước vẻ mặt này với tài năng của tôi. Chỉ tiếc là mặt tôi vừa bị đánh bầm dập hết rồi, nhưng nếu bình thường nếu tôi ở chỗ đông người thì bao nhiêu phụ nữ xếp hàng dài để được gặp tôi. Không chỉ có nữ nhân đâu, một số nam nhân cũng không ngoại lệ trước vẻ đẹp của tôi. Tiểu Liễm bị tôi mê hoặc cũng là chuyện bình thường, mặc dù... tôi đã bị em ấy mê hoặc trước!"

"Mày..." Đàm Hoàn Lãng vô cùng tức giận, ông ta giơ nắm đấm lên định đánh Duẫn La Phong nhưng bị Lăng Diệc Tịch cản lại.

Lăng Diệc Tịch và Đàm Hoàn Lãng liếc nhìn nhau, ai nấy đều không chịu nhường nhịn nhau, sát khí tỏa ra đến bức người.

Lăng Diệc Tịch nói:"Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Mạng của ông là do tôi cứu, hơn nữa đừng quên cuộc trao đổi giữa tôi với ông!"

"Tôi không quên!"

"Ra ngoài nói chuyện đi!" Lăng Diệc Tịch yêu cầu.

Đàm Hoàn Lãng đồng ý nhưng trước khi đi ra lại đe dọa anh:" Duẫn La Phong, mày biết rồi đấy! Trong quá khứ tao đã thắng cuộc chơi nhưng lại nhường cho Bạch Tử Diêu. Giờ hắn đã chết, nên bây giờ người đứng ngoài điều hành cuộc chơi này sẽ là tao! Dù mày có thắng cuộc chơi thì tao cũng không cho phép mày toại nguyện đâu! Mày cứ từ từ ở trong này nếm trải mùi vị của cái chết đi..."

*1563 từ*