Trả thù

Chương 39

"Không được!" Mạc Đình Mẫn hùng hổ nói:"Tôi sẽ không để ông làm hại anh hai đâu!"

Đàm Liễm cũng nói:"Cha! Nói gì thì nói cha đừng làm khó Duẫn La Phong nữa!"

Đàm Hoàn Lãng miễn cưỡng thở dài:"Thì đã làm gì đâu, chỉ là nói chuyện thôi mà..."

"Không sao đâu, hai đứa ra ngoài một lát đi, cả anh nữa." Duẫn La Phong nói.

"Nếu anh đã nói vậy thì..." Đàm Liễm một nửa muốn ở lại nửa thì muốn nghe lời anh, thấy vậy Đàm Hoàn Lãng nói thêm câu nữa cho cậu yên tâm:"Con không cần lo, cha không nghĩ đến chuyện trả thù nữa!"

"Được rồi." Đàm Liễm đã ra ngoài.

"Không! Em không ra!" Mạc Đình Mẫn hết dậm chân thì hò hét nhất quyết không ra khỏi phòng.

"Mạc Đình Mẫn, anh không muốn nhắc lại nữa đâu!" Duẫn La Phong trầm giọng tỏ vẻ nghiêm túc.

"Nhưng..."

Mạc Đình Mẫn định chạy tới nắm lấy tay anh nhưng cổ áo phía sau bị Lăng Diệc Tịch dùng sức nắm lấy trực tiếp lôi ra ngoài...

Luận về sức lực dĩ nhiên là Lăng Diệc Tịch thắng, Mạc Đình Mẫn không làm gì được chỉ có thể chửi cho sướng miệng:"Tên khốn, mau buông ra, còn tính làm gì hả? Đợi vết thương của tôi lành hẳn thì anh xác định rồi?..."

Lăng Diệc Tịch vốn bỏ ngoài tai nhưng trong lòng lại có chút thích thú hùa theo:"Được, đến lúc đó cậu muốn đấu súng, chơi dao, đấu tay đôi hay làm gì thì tôi chấp hết đấy!"

Cuối cùng Mạc Đình Mẫn vẫn bị Lăng Diệc Tịch kéo ra ngoài. Trong phòng chỉ có anh với Đàm Hoàn Lãng, ban đầu thì rất yên ánh, hai người 4 mắt nhìn nhau, mãi anh mới nói:"Ông thấy đấy, tôi thương tích đầy mình thế này vẫn chưa lành hẳn, thế nên muốn làm gì thì tôi chịu thua ông trước!"

Đàm Hoàn Lãng nhếch miệng cười:"Vẫn mạnh miệng đấy! Tao chỉ muốn nói chuyện thôi."

"Tôi thì chẳng có gì để nói với ông cả."

"Mày vẫn giữ được cái mạng, điều đó khiến tao rất bất ngờ."

"Vậy thôi hả?"

"Không, tao hỏi mày, lúc mày nhận cú đá trời giáng của Hoành Dạ Thiên, mày sớm biết đã không thể thắng hắn rồi, vậy thì sao không bỏ chạy đi, còn đứng dậy đánh tiếp để làm gì?"

Duẫn La Phong nhíu mày:"Ông theo dõi tôi?"

"Trả lời đi!"

Duẫn La Phong thấy khuôn mặt bình tĩnh đến nguội lạnh của Đàm Hoàn Lãng như tâm trạng ông ta thì khác hoàn toàn, anh biết ông ta rất nóng lòng muốn biết câu trả lời.

(Ps: Các bạn đang đọc truyện "Trả thù" ở wattpad của tác giả Huyết Hải Diên!!!)

Anh khẽ cười:"Tại sao à? Có tới hai lý do đấy. Một là do chính sự tự tôn của tôi, Hoành Dạ Thiên là kẻ mà tôi thề phải giết cho bằng được nên dù tôi có chết cũng phải kéo hắn cùng chết, tôi sẽ không đi ngược lại với lời thề của mình... Thứ hai là, tôi có thể nghe thấy tiếng của họ... tôi có thể cảm nhận được cảm xúc của họ... tôi không hề đơn độc, chính là Tiểu Liễm và Mạc Đình Mẫn đã truyền sức mạnh cho tôi... Hai đứa trẻ đó là nguồn động lực để tôi đứng dậy và chiến đấu, chỉ vậy thôi!"

"Có thể xem như là... độ may mắn của mày quá cao không?"

"Có thể, Hoành Dạ Thiên sử dụng thuốc tưởng chừng có thể thắng được tôi, nhưng đến cuối cùng lại vướng phải tác dụng phụ, cơ thể hắn đau nhức dữ dội tới mức không cử động được nên tôi lại có thể chiến thắng áp đảo!"

"Vậy chứng tỏ cha mày lợi hại đấy, người bình thường 1 liều thuốc chẳng chịu đựng nổi thế mà hắn sử dụng tới 50 liều!"

Duẫn La Phong chợt lặng thinh sau câu nói đó. Một lúc sau, Đàm Hoàn Lãng lại nói:"Mày còn yêu Tiểu Liễm không?"

"Tôi sẽ yêu em ấy đến chết!... Vào lúc tôi quá mệt mỏi vì thương tích phải chịu đựng, vì đã giết được Hoành Dạ Thiên rồi nên tôi chẳng hi vọng sống sót nữa, một phần cảm thấy có lỗi với Mạc Đình Mẫn nên tôi định nhắm mắt buông xuôi tất cả, để ngọn lửa thiêu cháy bản thân như cách cha tôi đã làm... Nhưng vào thời khắc đó, một lần nữa tôi lại nghe thấy Tiểu Liễm đang gọi tên tôi, không phải tưởng tượng, là sự thật, cũng không phải một lần mà rất nhiều lần. Tiếng gọi vang lên nghe thổn thức và thúc giục đã bộc lộ hết tình cảm và sự lo lắng của em ấy dành cho tôi. Tôi lại nhận ra mình đã thề thốt hứa hẹn với em ấy những gì, đều chưa làm được nên đành phải sống tiếp thôi. Thật may mắn là sống tiếp rồi mới biết Mạc Đình Mẫn còn sống... Tiểu Liễm không chỉ là người tôi yêu mà còn là vị ân nhân cứu mạng của tôi nữa. Thế nên... ông có thể đồng ý giao em ấy cho tôi chăm sóc được không?"

Đàm Hoàn Lãng nhìn vào đôi mắt sáng long lanh nhưng có phần buồn bã vì anh sắp khóc tới nơi rồi, ông ta chợt nhớ lời Lăng Diệc Tịch nói, dù Duẫn La Phong có kiêu ngạo và mạnh mẽ tới đâu nhưng khi đối diện với Đàm Hoàn Lãng thì anh vẫn cảm thấy run sợ, bởi anh vẫn coi ông ta là cha mình...

Lúc này Đàm Hoàn Lãng mới thấu hiểu được câu nói đó. Là vì hận thù nên ông ta đã bỏ mẹ con anh lại, nếu như trong một gia đình có vợ chồng ly dị thì sau cùng người chịu khổ nhất vẫn là đứa con. Đàm Hoàn Lãng không ý thức được điều đó, ông ta chỉ nghĩ cho bản thân thôi, hơn nữa còn nặng lời nói những câu nói cay nghiệt, khó nghe với anh mà anh lại không biết được sự thật... suy cho cùng tất cả sự việc là lỗi của ông ta, ông ta đã gieo rắc vào đầu óc anh việc trả thù... nếu ngày trước ông ta không bỏ đi thì anh đâu có vì trả thù mà làm đến mức này...

"Được!" Đàm Hoàn Lãng nói.

"Ông nói thật chứ..." Duẫn La Phong bờ môi run rẩy hỏi lại.

Ông ta gật đầu:"Tao và Lăng Diệc Tịch đã cá cược với nhau. Nếu mày thắng Hoành Dạ Thiên thì mày cũng là người thắng trò chơi này và tao cũng sẽ đồng ý giao Tiểu Liễm cho mày."

"Thắng trò chơi?..."

Đàm Hoàn Lãng giải thích:"Ban đầu mày đã đồng ý sẽ vì Tiểu Liễm mà bỏ đi tất cả, vậy thì người thắng là Lăng Diệc Tịch nhưng tao không biết vì lý do gì hắn lại thực hiện vụ cá cược kia rồi lại nhường hết cho mày đấy!"

"Vẫn là anh ta rảnh rỗi..."

"Vậy thôi... tao đi đây!"

"Khoan đã!"

Duẫn La Phong gọi lại, ông ta cũng dừng rồi ngoảnh mặt lại thấy anh đã bước chân xuống giường, đứng thẳng nhìn rất nghiêm túc:"Tôi hỏi ông..."

"Chuyện này... tôi đã muốn hỏi lâu lắm rồi." Lời nói của anh bị ngắt quãng cho thấy sự hồi hộp trong lòng anh. Thật sự rất khó để anh mở lời, một lúc sau anh mới thốt ra câu hỏi:"Lúc còn nhỏ tôi được ông chăm sóc... ít nhất thì lúc đó, ông có thật sự yêu thương tôi như chính con ruột của mình không?"

Câu hỏi này đã đánh đúng vào tâm lý hiện tại của ông ta, điều mà ông ta vừa nghĩ tới.

"5 năm... nếu như tao không biết mày là con của Bạch Tử Diêu thì mọi chuyện có lẽ đã khác, tao sẽ làm đúng trách nhiệm của một người cha, sẽ yêu thương mày đến hết cuộc đời nhưng tình cảm đó chỉ vẻn vẹn có 5 năm..."

"Đúng rồi nhỉ?" Khuôn mặt anh tràn đầy nước mắt, miệng lại nở ra nụ cười tự giễu bản thân:"Nực cười làm sao... vốn là con riêng của người khác mà sao lại mong chờ chút tình cảm của ông... Ha... nực cười như vậy... mà sao... tôi lại rơi nước mắt được nhỉ..."

Duẫn La Phong quay mặt đi, không để cho Đàm Hoàn Lãng thấy bộ dạng thảm hại của mình. Anh dùng tay kịch liệt lau nước mắt nhưng càng lau nước mắt lại càng chảy dài trên khuôn mặt anh...

"Duẫn La Phong."

Anh không trả lời, vẫn im lặng lau nước mắt.

Vài giây sau, Đàm Hoàn Lãng nhẹ nhàng:"Tiểu Phong."

Bây giờ không thể làm ngơ được... Một tiếng gọi mà nằm mơ anh cũng không thể nghe thấy. Anh từ từ quay mặt lại nhìn thấy ông ta đang tiến lại gần mình, anh lại càng hoảng thêm. Đang loay hoay không biết làm thế nào thì... Đàm Hoàn Lãng lại dang tay ra ôm anh vào lòng.

"Đừng khóc nữa, là lỗi do cha, cha không tốt, sống với con đã 5 năm, ít nhiều thì phải nảy sinh tình cảm nhưng cha vì hận thù cá nhân mà bỏ mặc con... Lúc con nhận ra ai mới là cha thực của mình thì lại phải chứng kiến cảnh người cha đó chết ngay trước mặt con... Con đau lòng lắm phải không? Cha xin lỗi!"

Đàm Hoàn Lãng thuận tay xoa đầu anh, giọng ông ta nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

Duẫn La Phong lại càng muốn khóc nên không nói được gì nữa, nói thì cổ họng cứ nghẹn lại không thốt được thành lời...

Anh cũng đưa tay ra ôm lấy Đàm Hoàn Lãng mà khóc...

Cuối cùng thì những thù hận kéo dài hơn hai mươi năm đã kết thúc. Mọi thứ trở về đúng như những gì vốn có...tình phụ tử cũng đã hàn gắn lại được!!!

...

Tại một nghĩa trang.

Duẫn La Phong nói:"Thực sự, anh muốn đưa em đến nơi này từ lâu rồi, nhưng vẫn không đủ can đảm vì sợ em lại hận anh."

Duẫn La Phong đưa Đàm Liễm tới mộ của mẹ cậu.

Đàm Liễm một chút tức giận cũng không có, cậu chỉ nói:"Không ngờ anh lại an táng cho mẹ em!"

"Thì... anh không định làm thế, nhưng thôi người đã chết, chôn cất an toàn là tốt nhất..."

Đàm Liễm nhìn lên bia đá, cả họ tên, ngày sinh ngày tử của mẹ cậu được khắc không sai một ly.

Đàm Hoàn Lãng trên tay cầm rất nhiều đóa hoa hồng trắng tới, Duẫn La Phong biết sự xuất hiện của mình ở đây là không phải nên đã rời đi.

Anh chỉ đi mấy bước lại dừng ở một ngôi mộ khác, đó là mộ của mẹ anh. Anh khom người xuống đặt một đóa hoa sen trắng lên đó rồi đứng lặng một lúc lâu. Bỗng nhiên lại thấy bóng người đặt xuống một đóa hoa mẫu đơn trắng tinh khiết. Anh ngạc nhiên khi người đó là Đàm Hoàn Lãng, còn bất ngờ hơn khi ông ta nói:"Nếu đi viếng mẹ con thì phải chọn hoa này!"

Anh khẽ gật đầu.

"Vậy thôi, con về đi, Tiểu Liễm đang đứng đợi con đấy!"

"Vâng."

Duẫn La Phong bước ra thì gặp Lăng Diệc Tịch đang đứng đợi, anh ta giơ tay lên chào.

Anh đáp lại:"Chuyện gì nữa vậy?"

Lăng Diệc Tịch không nói chỉ ném qua cho Duẫn La Phong một vật. Anh đưa tay lên bắt lấy hóa ra đó là hai tấm thẻ của anh với Mạc Đình Mẫn.

"Những tấm thẻ khác đều trong tay tôi, cậu hãy giữ cẩn thận hai tấm thẻ đó, cần dùng nữa đấy!"

"Rồi rồi, anh rảnh rỗi lắm mới xông vào đống lửa để nhặt đấy!"

Lăng Diệc Tịch thản nhiên nở ra nụ cười:"Vậy thôi, tôi sẽ rời khỏi đây một thời gian, cậu nhớ giữ gìn sức khỏe, đến khi gặp nhau thì phải phục hồi hoàn toàn đấy!"

Duẫn La Phong giơ bàn tay trái lên rồi mỉm cười:"Anh nói cái này ấy hả? Yên tâm đi, khả năng phục hồi của tôi nhanh lắm, chỉ cần 1 năm nữa thôi!"

"Vậy chốt rồi nhé, 1 năm nữa gặp!"

"Anh nói vậy có ý gì?"

Lăng Diệc Tịch không trả lời chỉ cho anh thấy nụ cười khó hiểu rồi rời đi. Anh muốn đuổi theo nhưng sau lưng lại có tiếng gọi.

"Anh hai!"

"Duẫn La Phong!"

Đàm Liễm và Mạc Đình Mẫn chạy tới.

"Đợi anh nãy giờ, về nhà thôi, Duẫn La Phong!"

"Anh hai, cùng bọn em mở tiệc ăn mừng chiến thắng nhé!"

Duẫn La Phong nhìn hai đứa nhóc cứ quấn quýt bên anh, anh vui mừng cười nói:"Được! Về nhà nào! Bắt đầu một ngày mới với một bữa tiệc linh đình thôi!"

-HOÀN-

___________________________

PS: Phải nói là mình rất thích truyện này. Đã đi đến hồi kết rồi, các bạn đọc thì sao? Có thích truyện không? Mình hy vọng truyện không quá khó hiểu đối với các bạn đọc!

*2250 từ*