Trả thù

Chương 6

Đàm Liễm mệt mỏi nằm sấp, gắt gao nhắm chặt hai mắt. Giá mà có thể ngất xỉu thì hay rồi, nhưng cậu không thể, nghe từ xa truyền đến tiếng Duẫn La Phong khiến cậu sợ hãi tỉnh lại:

- Thế nào rồi?

- Cảm ơn lão đại đã ban một đặc ân lớn như vậy?

Tiếng nói thỏa mãn của những tên đã xâm hại cậu. Duẫn La Phong cười nham hiểm nói:

- Không cần cảm ơn, làm việc cho tốt ta sẽ tiếp tục ban thưởng!

- Tuân lệnh!

Ba tên kia rời khỏi. Duẫn La Phong bước vào. Biết anh đến, cậu run rẩy nhắm mắt. Cậu biết chính anh sẽ tiếp tục hành hạ cậu. Thấy rõ sự sợ hãi trên gương mặt cậu, Duẫn La Phong cười; anh ngồi xuống thô bạo dùng hai tay tách cánh mông trắng nõn của cậu. Nhìn thấy hậu huyệt sưng đỏ chưa kịp đóng lại, Đàm Liễm đỏ mặt xấu hổ còn anh giọng trầm giọng:

- Đây là hình phạt cho một con chó dám cắn chủ đấy!

Nghe vậy, nước mắt cậu không kiềm chế được, chảy ra rất nhiều. Làn mi đen dài, quyến rũ của cậu đọng nước. Duẫn La Phong nâng cằm cậu lên, để cậu đối diện với anh:

- Ai cho mày khóc trước mặt tao? Mày còn muốn cắn lưỡi tự sát, đâu dễ dàng thế. Mày muốn chết thì phải đợi tao chơi chán đã...Mang vào đây!

Duẫn La Phong đứng dậy, mấy tên thủ hạ xách theo vali vào. Anh cười lạnh:

- Cái hậu huyệt rách nát kia có chịu được thứ này không nhỉ?

Mở vali ra, cậu thấy hình như là mấy thứ...đồ chơi tình dục. Cả người cậu run rẩy, khóc lóc như muốn cầu xin. Duẫn La Phong làm bộ không quan tâm, ngồi vắt chéo chân trên ghế, khuôn mặt tươi cười khiến người khác phải sợ hãi:

- Ta từ Nhật trở về có đem đến cho mày mấy món đồ chơi thú vị, dùng nó để dạy dỗ mày...Làm đi!

Rất nhanh một tên thủ hạ đến giữ chặt cậu, tên khác dùng kim tiêm vào cơ thể cậu một loại xuân dược cực mạnh. Tiếp theo lấy một dương cụ giả kích thước khá lớn sát nhập vào phía sau. Do có máu và tinh dịch bôi trơn nên khi tiến vào rất dễ dàng. Đàm Liễm kịch liệt giãy dụa khi dị vật tiến vào cơ thể. Duẫn La Phong cầm điều khiển từ xa ấn nút khởi động. Khối dương cụ không ngừng chuyển động, rất nhanh đã kích thích điểm mẫn cảm của cậu. Phân thân đã sớm trướng lên ướt át, cơ thể Đàm Liễm cũng nổi lên những vết đỏ vì thuốc kích dục. Duẫn La Phong bước đến, tay bắt đầu xoa nắn, đùa bỡn nụ hoa trước ngực.

"Ưm...", một khắc Duẫn La Phong chạm vào Đàm Liễm, tiếng rên dâm mị của cậu không thể áp chế mà vang lên. Cậu cảm thấy lý trí của mình dần tan rã, cứ tiếp tục như vậy sẽ không thể khống chế được mà đạt tới cao trào. Cậu chỉ có thể dùng ánh mắt đã phủ kín một tầng nước để van xin Duẫn La Phong ngừng lại...

- Thật sự là một thân thể dâm đãng, bị người đùa bỡn cũng có thể cao trào!

Duẫn La Phong không những không dừng lại mà tiếp tục dùng tay xoa nắn phân thân cậu. Cậu phát ra những âm tiết vô nghĩa, dục vọng sắp bùng nổ lại bị thô bạo ép xuống, toàn thân cậu vì thống khổ mà không ngừng run rẩy. Duẫn La Phong lấy ra một sợi dây vải quấn chặt thành nhiều vòng, phân thân dần trướng tím... Duẫn La Phong vẫn bình tĩnh không chú ý đến bộ dạng khổ sở của cậu. Anh đưa tay kéo miếng vải bịt miệng cậu ra. Lúc này khối dương cụ đâm sâu đến điểm G khiến cậu hét thảm thiết

- AAA...

Anh nghe tiếng hét liền nhíu mày, tay tiếp tục đem hai đôi nhũ giáp đeo lên trước ngực Đàm Liễm. Cậu không thể phản kháng chỉ có thể thở hổn hển mà chịu đựng.

Duẫn La Phong cười khẩy, ấn nút trên công tắc cầm tay. Dòng điện sáng chói truyền đến ngực gây tê buốt dữ dội, cậu đau đớn nằm trên mặt đất cuộn mình mà run run.

Lý trí không thể duy trì được nữa, ở đỉnh phân thân có chất trắng đục dần rỉ ra nhưng dục vọng bị kìm hãm, toàn thân Đàm Liễm bắt đầu ửng hồng. Cậu bắt đầu hạ thấp người dùng hạ thể ma sát lên sàn đá lạnh lẽo với hy vọng mong manh sẽ giảm bớt được dục vọng đang ngẩng cao đầu. Nhưng mà Đàm Liễm dần dần phát hiện làm vậy chẳng giúp được gì, hai tay lại bị trói chặt sau lưng. Từng tiếng rên rỉ cứ phát ra từ cổ họng, ý thức đã tan rã sau đó là tiếng cầu xin, giọng cậu thều thào yếu ớt:

- Cầu xin anh...dừng lại đi...tôi không chịu được nữa...

Duẫn La Phong ngừng công tắc, đứng trên cao đối với Đàm Liễm đang nằm sấp trên mặt đất như cỏ rác nói:

- Đàm Liễm, mày nghe cho rõ đây. Từ bây giờ phải nghe lời tao, nếu sự việc này còn lặp lại nữa thì sẽ không chỉ có ba người mà là mười lũ nam nhân hoặc sẽ nhiều hơn đến thượng mày...biết chưa!

Cậu không đủ sức để nói nên lời, chỉ có thể bất lực gật đầu. Nhưng Duẫn La Phong không hài lòng, cúi người ngồi xuống nắm tóc cậu, để cậu đối diện với mình, thấy trên gương mặt xinh đẹp của cậu vẫn giàn dụa nước mắt. Anh nhìn cậu với đôi mắt đầy sát khí:

- Trả lời cho tốt câu hỏi của tao!

Bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm, Đàm Liễm chậm rãi khép đôi mắt lại gần như dùng hết sức lực còn lại trong thân thể, cố gắng nói ra được mấy từ:

- T...Tôi biết rồi...

Duẫn La Phong vẫn nắm chặt tóc cậu. Cậu đau đớn chịu đựng

- Quan hệ giữa tao với mày là gì?

Biết cậu không còn sức trả lời nhưng chính giọng nói đầy uy lực đã biến câu hỏi thành một lời khẳng định. Đây là sự kiên quyết của những người vốn đã quen với việc ra lệnh khiến cậu không thể không trả lời:

- Anh là chủ nhân của tôi...tôi...tôi là chó anh nuôi...

Không có một chút tự tôn, cậu lúc này chỉ muốn được chết đi cho rồi! Duẫn La Phong mỉm cười, xoa lên mái tóc ướt át rối bời của cậu:

- Chó ngoan! Mạng sống của ngươi thuộc về ta, ngươi không có quyền tự sát!

Cậu ứa nước mắt đáp:

- Tôi biết...

Duẫn La Phong vừa lòng gật đầu, cởi bỏ toàn bộ trói buộc trên người Đàm Liễm. Dục vọng được giải thoát, Đàm Liễm được cao trào mà trước nay chưa từng có. Nhưng điều này cũng mang theo tia thể lực cuối cùng của cậu. Ngay một khắc bay lên mây kia quả nhiên cậu liền ngã vào lòng Duẫn La Phong mà hôn mê bất tỉnh...

*1215 từ*