Trái Cấm

Chương 1&2

Chap 1: Đứa Trẻ Vùng Hoa Đông

14 năm sống lưu lạc và bơ vơ ở thành phố Hoa Đông, một thành phố nổi tiếng là cạn bã và dơ bẩn, Vương Linh đã ngày càng trở nên trưởng thành hơn nữa.

Một cô bé xinh đẹp cố gắng vươn lên hướng tới ánh mặt trời ngay tại cái thành phố thối nát này.

Hoa Đông gần như là một thành phố bị xã hội loài người ngoài kia ruồng bỏ. Ở đây có đầy đủ mọi thành phần của xã hội, nào là con nợ lớn, nghiện rượu chè, cờ bạc,...ngay đến người bệnh tật nghèo khổ không có tiền chữa bệnh cũng có mặt hay những đứa trẻ bị bỏ rơi cũng bị vứt ở đây thay vì ở trại mồ côi. Mà đặc biệt người ta sẽ thấy những tên thuộc xã hội đen xuất hiện ở đây, có một khu nhà dành riêng cho họ.

Hoa Đông được chia làm nhiều khu vực khác nhau, từ nơi dân thường sinh sống cho tới nơi của dân xã hội đen. Tuy nhiên Vương Linh đã một lần vô tình phát hiện phía cuối thành phố là nơi có một dãy nhà của dân sát thủ ở đó. Vương Linh không hiểu tại sao có cả sát thủ ở thành phố Hoa Đông này.

Lớn lên ở thành phố này, một mình tồn tại từ năm lên 4 tuổi Vương Linh đã sớm hiểu rõ ràng rằng xã hội này là bất công dù ở thế kỉ nào. Trong khi con người ta bệnh tật đói khổ thì có người ăn sung mặc sướng. Ngay bản thân Vương Linh cô cũng sớm biết mình cũng chỉ là một con bé bị cả thế giới này vất bỏ.

Như mọi ngày, Vương Linh đi ra khu chợ nghèo ở thành phố kiếm một chút gì đó để ăn, đã 3 ngày nay cô tiết kiệm nhất có thể chỉ vì nghĩ cho tương lai sau này. Vương Linh muốn rời khỏi cái thành phố này càng sớm càng tốt.

- Các cô nghe gì chưa? Nghe nói đêm qua họ vừa vận chuyển hàng tới đây. - Một người đàn bà bán rau ngồi bế con bắt đầu tám với mấy người bạn bán hàng khác.

Đây là một điều rất hiển nhiên ở thành phố Hoa Đông. Người biết nhiều chuyện dơ bẩn nhất ở thành phố này ngoài những tên đàn ông đó ra thì đó chính là những người phụ nữ này. Họ là những người nhanh nhạy với mọi tin tức. Và cứ mỗi sáng bán hàng họ lại đem chúng ra thay cho những câu chuyện phiến nhạt nhẽo khác.

- Tôi đã nghe rồi. Lần này là một lô hàng vô cùng lớn. - lại một người đàn bà khác xen vô.

- Hừ, các cô chưa biết đó thôi. Số hàng đó là do bị cảnh sát vây đuổi nên bí quá bọn họ phải chạy vào thành phố này. Ai chẳng biết pháp luật không được thực thi ở đây, ở thành phố này ngài ấy là to nhất. - một người đàn bà khác đi mua hàng cũng ưỡn ẹo lả lướt mà buôn chuyện.

Nghe thấy thông tin mới mẻ là mấy bà thím nhộn nhạo cả lên. Người đàn bà lả lướt trông lẳng lơ kia nhếch miệng cười kiêu ngạo mà lên tiếng.

- Hiện nay số hàng cấm lớn đó đang ở khu xã hội đen. Bọn chúng đang thương lượng với người của ngài ấy về chuyện này. Tôi nghe nói chủ của lô hàng sẽ đích thân đến đây.

- Aizzz, dù sao thì chúng ta cũng chẳng được thêm miếng nào. - Một người đàn bà ngồi quạt quạt hàng thịt của mình mà chán ngán lên tiếng.

Vương Linh đứng đó nghe được toàn bộ, cô nhanh chóng quay người đi nhanh lên chòi gác nhìn về phía cổng Đông nơi ở của những tay xã hội đen.

- Là nó.......

Chap 2: Ăn Cắp

- Là nó.......

Vương Linh ánh mắt chăm chú nhìn vào một chiếc siêu xe màu đen đắt tiền mà cô chẳng rõ là hãng nào nữa.

Chiếc xe đó đang đi thẳng đến kho hàng, không chần chừ gì Vương Linh chạy ngay xuống và nhanh chóng đi đến khu bên xã hội đen đang ở. Hành động này của cô cũng chẳng ai để ý, họ còn bận chuyện của họ hơi đâu mà để ý một kẻ khác.

Phía Đông, khu xã hội đen.

- Thật là vinh hạnh cho chúng tôi khi được đón tiếp quý công tử.

Một người đàn ông ăn mặc lịch sự, chải chuốt gọn gàng tươi cười đứng bên cạnh chiếc cadillac đen bóng dừng trước sân lớn đó. Một người đàn ông trung niên mặc vest đen bước xuống từ phía ghế phụ tiến tới trước mặt người đàn ông kia.

- Thiếu chủ của chúng tôi không thích nói nhiều, ngay bây giờ hãy trao trả lô hàng nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí Vương Bình.

- Chà, nghe khẩu khí của ông kìa.

Vương Bình cười cười mà mắt vẫn hướng về phía kính đen như muốn xuyên thấu để nhìn người ngồi bên trong kia.

- Các người muốn lấy hàng ít nhất cũng nên trả giá. Suy cho cùng nhờ chỗ chúng tôi mà lô hàng mới an toàn.

- Ông dám đặt điều kiện với thiếu chủ? Xem ra ở thành phố Hoa Đông này quá lâu làm ông không hiểu sự đời rồi.

Người đàn ông trung niên khinh bỉ lên tiếng. Vương Bình vẫn không bận tâm lời ông ta xoay người tiến tới chiếc ghế của mình.

- Người không hiểu là ông đó quý ngài. Ở ngoài kia có thể Nam Cung các người lớn mạnh và không ai dám động vào nhưng khi đặt chân vào đây thì cho dù là ai cũng đừng mong dở trò trước mặt Vương Bình ta.

- Ngươi.........

Người đàn ông trung niên nhất thời á khẩu. Ông ta luôn biết, thành phố Hoa Đông là do Vương Bình đứng đầu, lời ông ta tuyệt đối là mệnh lệnh. Thế lực của Vương Bình ở thành phố này không hề nhỏ, bọn họ có vũ khí hiện đại, có sát thủ bậc nhất lại là địa bàn của họ tất nhiên người bước vào không thể sơ xuất gì.

- Vương Bình...cái tôi muốn là chiếc hộp đó.

Lúc này cánh cửa phía sau được mở ra, một người đàn ông anh tuấn tiêu sái bước xuống. Người đàn ông này còn rất trẻ, gương mặt lạnh lùng, dáng người hoàn mĩ với chiều cao 1m85 hoàn toàn tỏa ra lãnh khí làm người khác có phần run sợ.

Vương Bình mỉm cười nhìn kẻ mà ông ta muốn gặp nhất kia.

- Nam Cung Thần, ngươi ngay từ đầu không nên thất lễ.

- Vậy cũng mong ông hãy giao chiếc hộp đó, lô hàng tôi có thể cho ông mà không cần.

Nam Cung Thần lạnh lùng, nhàn nhạt lên tiếng. Mọi người lúc này đều chú ý tới hai người đàn ông đứng đầu này. Vương Bình đứng dậy, ông ta nhìn Nam Cung Thần sau đó xoay người nhìn tên thuộc hạ.

- Mau đi lấy cái hộp đó ra đây.

- Vâng.

Tên thuộc hạ xoay người rời đi. Vương Bình nhìn Nam Cung Thần vẫn kiêu ngạo đứng ở đó liền mỉm cười.

- Mau ngồi đi, không cần đứng đâu.

Ông ta đã mau chóng biến hóa sự khôn khéo của mình dành cho thiếu chủ nhà Nam Cung này. Không nói nhiều Nam Cung Thần bước ngay đến chiếc ghế ngồi gần với chỗ ông ta mà chờ đợi. Người đàn ông trung niên kia nhanh chóng theo hắn mà tiến tới đứng phía sau.

Phía bên trong kho, Vương Linh lúc này đang mò mẫm tìm kiếm chút ít trong nhà kho. Bộp. Hình như cô vừa chạm vào cái gì đó. Vương Linh nhanh tay mò mò mà nhấc lên, là một chiếc hộp khá lớn. Vương Linh ngồi xuống mở hộp ra, bên trong là một con chíp rất nhỏ, cô rất hiếu kì cầm lên xem. Rõ ràng chỉ là con chíp nhỏ có cần phải đặt trong cái hộp lớn đến thế này hay không?

Không nói nhiều nữa, Vương Linh cầm lấy con chíp để vào chỗ cũ, cô định xoay người rời đi liền có người đi vào. Vương Linh còn chưa kịp để chíp vào chỗ cũ phải trốn. Người đó đi tới chỗ chiếc xe ngay phía trên chỗ cô nấp mà lấy thứ gì sau đó rời đi. Vương Linh mau chóng rời khỏi đi tìm những chỗ khác.

- Đây toàn là bom đạn mà......sao không có gì ăn được vậy?

Vương Linh chán nản rồi mau chóng chạy khỏi cái nhà kho này trước khi mọi chuyện tệ hơn vì ông ấy không thích cô ở đây.