Trái Cấm

Chương 3: Bi Kịch

- Đây, trao trả cậu.

Vương Bình cầm lấy chiếc hộp từ tên thuộc hạ sau đó đưa cho Nam Cung Thần mà nở nụ cười. Nhìn ông ta, Nam Cung Thần cầm lấy chiếc hộp trực tiếp mở ra.

- Ông đang đùa tôi, thứ đó đâu?

Nam Cung Thần có chút phẫn nộ hét lên. Vương Bình chẳng hiểu hắn đang nói gì cả nhìn Nam Cung Thần.

- Ngươi nói gì? Ngươi muốn cái hộp ta đã đưa cho ngươi rồi quý công tử. Chỗ bọn ta thậm chí còn chưa xem hàng của ngươi chứ đừng nói động vào cái hộp này.

- Ông....

Nam Cung Thần đứng bật dậy. Vương Bình cũng đứng lên, ông ta nhìn hắn.

- Ngươi cứ việc đi kiểm hàng, bọn ta không cần thứ hàng này.

Nói rồi ông ta thong thả rời đi. Nam Cung Thần nắm chặt tay lại giữ cho tâm tình ổn định, hắn là không nên nóng vội tức giận như vậy nhưng vì con chíp đó rất quan trọng. Người đàn ông trung niên phía sau đi theo hắn đi kiểm hàng.

- Thiếu chủ, mất nó không sao chứ?

- Chắc chắn não cáo già đó đang giữ. Cứ chờ đi.

- Vâng.

Người đàn ông trung niên đó gật đầu.

Cả hai người họ vừa đặt chân tới cửa nhà kho liền thấy phía trước Vương Bình cũng ở đây, ông ta đang đứng cùng một cô gái nào đó.

- Con xin lỗi.

Vương Linh cúi đầu không dám nhìn trực tiếp vào Vương Bình. Cô cầm con chíp xòe đến trước mặt Vương Bình.

- Ban nãy con....

- Sao con???? Mau theo ta.

Vương Bình có chút tức giận cũng lại có chút hoảng hốt mà kéo Vương Linh đi theo mình. Nam Cung Thần đã tinh mắt nhận ra con chíp đó, hắn kêu người đàn ông trung niên kia đứng kiểm hàng còn mình thì mau chóng đuổi theo hai người kia.

Trong căn phòng của Vương Bình, ông ta cầm lấy chiếc balo ở trên tủ xuống rồi nhanh chóng tiến tới chiếc két sắt mà mở ra lấy toàn bộ tiền trong đó cùng giấy tờ nhét cả vào balo.

- Người đang làm gì vậy?

- Tiểu Linh, con chíp này rất quan trọng, lẽ ra con không nên lấy nó. Cầm theo số tiền và giấy tờ ta để trong đó và mau chạy đi. Chạy khỏi thành phố này.

- Không.....người đang nói gì vậy. Con không cần đến, con tự mình có thể nuôi bản thân.

Vương Linh không hiểu gì cả, trước đây đã thỏa thuận rằng cô sẽ sống độc lập mà. Vương Bình lo lắng dúi balo và con chíp đó cho cô.

- Trước khi bọn chúng ra tay con nên chạy đi Tiểu Linh.

- Người......

- Không có đi đâu hết.

Nam Cung Thần đạp cửa bước vào làm cho Vương Bình kinh ngạc còn Vương Linh không hiểu gì lùi lại phía sau Vương Bình.

- Ngươi vào đây làm gì Nam Cung Thần.

- Mau đưa con chíp đó ra ta còn có thể tha cho ông và cô ta.

Nam Cung Thần lạnh lùng lên tiếng. Vương Bình cười lớn, ông ta rút súng ra làm cho Vương Linh kinh hãi.

- Người đang làm gì vậy?

- Tiểu Linh....con mau chạy khỏi đây đi. Chạy về khu phía của nhóm sát thủ, họ sẽ bảo vệ con.

- Không, con không bỏ người lại. Cho con biết chuyện gì đang xảy ra đi. Lô hàng đó là sao? Không hề có hàng trắng chỉ có bom và đạn thôi.

Vương Linh hét lên làm Vương Bình thất kinh nhìn Nam Cung Thần. Ông ta đúng là không hề kiểm tra hàng cứ ngỡ là hàng trắng và vũ khí. Nhưng thật không ngờ.....mà chẳng lẽ hắn..........

- Tiểu Linh, con mau rời khỏi đây cho ta, ra khỏi thành phố này càng tốt.

Vương Bình quay sang nhìn Vương Linh mà hét lớn không để ý Nam Cung Thần vẫn trước mặt. Nhanh như chớp Nam Cung Thần đã cướp súng từ tay ông ta và hướng tới họ. Xem ra tình thế đã đảo ngược.

- Lần cuối cùng, mau đưa con chíp ra đây.

- Ngươi đừng có tưởng ta không biết nó chứa cái gì. Nam Cung Thần ngươi sẽ không có được nó đâu.

Vương Bình lớn tiếng rồi nhào vào hắn, ông ta vẫn hét lên với Vương Linh.

- Tiểu Linh con còn không chạy đi.

- A......người........

Vương Linh hoàn toàn chết sững, đây là súng giảm thanh, Nam Cung Thần đã bắn liên tiếp nhiều phát lên người Vương Bình. Nước mắt cô bắt đầu chảy dài trên gương mặt, Vương Linh kinh hãi.

- BA........