Trái Tim Của Tuyết

Chương 6: ÂN NHÂN

Màn đêm buông xuống, ánh trăng rọi vào căn biệt thự to lớn xuyên qua cửa sổ chiếu xuống đất. Trên chiếc giường to lớn, cô gái nhỏ khắp người là vết thương đang ngủ say. Cơn ác mộng lại đeo bám cô làm cô bật dậy người đầy mồ hôi. Các vết thương cũng đã dần hồi phục nên nó có thể đi lại được.(đúng là thuốc nhà giàu có khác). Trong người cảm thấy nóng bức khó chịu, nó vào toilet xã cái nóng do hồi nãy gặp ác mộng mồ hôi chảy ra nhiều.

Cảm thấy thoải mái, nó đến mở tủ quần áo lấy đại 1 bộ đầm màu trắng. Nó không thích mặc đầm lắm nhưng trong tủ lại không có lấy 1 cái áo thun hay 1 cái quần đùi nào cả, chỉ toàn là váy với đầm. Nó bấm bụng mặc đại, không để ý rằng nó rất đẹp khi khoác lên bộ cánh màu trắng. Nó hợp với những chiếc đầm chứ không phải là những chiếc áo thun hay áo sơ mi với chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn. Đôi mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ ngắm ánh trăng đang soi sáng trên bầu trời đầy sao, cánh cửa dần mở ra, anh ta bước vào trong 1 tiếng động nhìn cô gái nhỏ mang vẻ mặt u sầu. Anh bước đến đặt tay lên vai nó:

- Tỉnh rồi sao, xuống nhà ăn tối cùng ta, đừng đứng đây nữa– Syaoran nắm tay nó dắt đi.

- Tại sao anh lại cứu tôi ? – nó khựng lại, tay nó vẫn nằm trong tay anh, đôi mắt nhìn anh 1 cách lạnh lùng, khó hiểu

- Ta không thể thấy chết không cứu – Syaoran quay mặt lại trả lời, rồi nắm tay dắt nó xuống nhà.

Anh dắt tay nó bước xuống nhà, dưới ánh mắt ganh tỵ của các cô người hầu dành cho nó. Trong nhà vốn dĩ chỉ có anh là người đẹp trai nhất, cũng là cậu chủ duy nhất của căn biệt thự rộng lớn này. Syaoran lạnh lùng cuốn hút mọi ánh nhìn của các cô gái, anh là Tổng giám đốc của tập đoàn SJS lớn nhất thế giới. Anh dắt nó xuống bàn ăn, kéo ghế 1 cách lịch sự cho nó. Nó vẫn im lặng không nói 1 câu nào, anh ngồi đối diện với nó và bắt gặp ánh mắt lạnh băng của nó. Bữa ăn tối thịnh soạn được bày sẵn nhưng không khí có vẻ không vui vẻ gì mấy, không ai nói với ai câu nào chỉ im lặng mà ăn. Thường ngày chỉ cần thấy đồ ăn là mắt nó sáng rực lên như tìm thấy núi vàng, vậy mà hôm nay thức ăn ngon nhất được dọn trước mắt nó nhưng nó ăn 1 cách nhạt nhẽo không chút mùi vị.

Ăn xong, nó về phòng, còn Syaoran thì qua phòng làm việc cặm cụi với mớ hợp đồng. Thao thức không ngủ đc, nó đến kệ sách kiếm 1 cuốn sách để đọc. Lướt qua 1 lượt, nó chọn 1 cuốn tiểu thuyết. Cảm thấy trong phòng ngột ngạt nóng nực, nó cầm cuốn sách xuống xích đu sau vườn ngồi đọc.

Giải quyết công việc được 1 nửa, Syaoran cảm thấy mệt mỏi. Anh bước đến cửa sổ tay cầm tách cà phê nhâm nhi nhìn ánh trăng trên bầu trời, ánh sáng của nó rọi xuống vườn hoa hồng anh trồng. Anh nhìn theo ánh sáng đó thì thấy cô gái nhỏ đeo kính đang say sưa với cuốn tiểu thuyết trên chiếc xích đu trắng. Môi anh nhếch lên 1 đường cong nhẹ, bỏ công việc còn dang dở trong phòng. Anh xuống bếp tự tay pha cho nó 1 tách cà phê sữa nóng, người hầu nhìn thấy liền xì xầm to nhỏ "con nhỏ đó sướng thật, được thiếu gia tự tay xuống bếp pha cà phê cho nó uống. Ngay cả tiểu thư Melin còn chưa có diễm phúc đó". Dường như nghe được những lời to nhỏ của người hầu, anh liếc nhìn bọn họ với đôi mắt sắc lạnh khiến họ khiếp sợ bỏ đi, sợ họ mà ở lại chỉ 1 chút nữa thôi thì họ sẽ phải ôm đồ ra đường. Anh ra vườn tay cầm khay đựng 2 ly cà phê bước đên bên nó. Nó không nhìn anh chỉ chăm chú đọc sách, anh đưa cho nó 1 tách cf sữa nóng. Nó đặt cuốn sách xuống nhận lấy ly cf, vẫn ánh mắt đó, nó vẫn không nhìn anh 1 cái. Anh cười nhẹ, ngồi cạnh nó nói:

- Em có vẻ thích mấy cuốn tiểu thuyết đó nhỉ ?

- .... – nó im lặng

- Đêm đó đã có chuyện gì xảy ra với em vậy, kể ta nghe đc không ? – Syaoran nhìn ánh trăng nói

- .... – nó vẫn im lặng không nói gì, đôi mắt ngấn lệ

- Em không nói cũng không sao, nếu có khó khăn hãy nói với ta, ta sẽ giúp cho em – anh nhìn vào mắt nó, ánh mắt hiện rõ đau thương.

- Tôi muốn...muốn...trả thù...những kẻ đã sát hại gia đình tôi – nó vẫn dùng giọng nói lạnh lùng đó trả lời anh.

- Ta sẽ giúp em, em còn người thân nào không ? – Syaoran vuốt mái tóc nó hỏi. Nó lắc đầu liên tục.

- Tôi còn 1 đứa... em gái song sinh...đã thất lạc rất lâu. Anh có thể giúp tôi tìm nó được không ? – nó nhìn anh với đôi mắt lục bảo sáng lấp lánh dưới ánh trăng, đôi mắt đó làm anh không thể không rung động mà gật đầu đồng ý.

- Vậy hãy ở lại đây với ta, ta sẽ giúp em trả thù.

Nó gật đầu rồi cả 2 chìm vào không khí im lặng đếnkhó thở. Ngồi 1 hồi rồi thiếp đi trong vòng tay anh, anh bế nó về phòng, đặtlên giường và đắp chăn cho nó cẩn thận. Anh ngắm nhìn khuôn mặt đó rồi mỉm cườitrở lại phòng làm việc. Đường đường là 1 tổng giám đốc lạnh lùng, cũng là 1 tayxã hội đen máu lạnh chưa bao giờ cười với bất kỳ ai hôm nay lại vì 1 cô gáibình thường mà nở nụ cười.