Trăng Tỏ Tuyết Tan

Chương 13

“Bạn cậu về rồi sao?”

Rindou ngồi trước đống lửa, thong thả trở mặt thịt lợn rừng được xiên qua nhánh cây, mỡ lợn được lửa nóng hun chảy ra nhỏ xuống đống củi đang cháy bên dưới, nổ lên tanh tách. Da lợn được nướng lên vàng ươm, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Trong đầu Shippou đã không lọt nổi việc gì nữa, chỉ có mùi thịt nướng trước mặt. Nó ngồi xổm cạnh đống lửa, nước miếng nhỏ tí tách, nghe Rindou hỏi mới sực tỉnh. Nó lau miệng đáp, “Anh ta về rồi, nói là có việc.”

“Vậy à…”

Rindou lộ vẻ tiếc nuối. Cô vẫn nhớ rõ bóng lưng gầy gò của Inuyasha, cứ nghĩ cậu đúng là đang lúc dậy thì. Cô muốn cho cậu thêm đồ bổ, coi như cảm ơn việc cậu tốn công sửa lại cái bát sứ kia. Cô nàng cố ý săn một con lợn rừng to béo làm một bữa thật ngon cho hai người này, ai ngờ cô vừa về nhà đã nhận được tin Inuyasha đi rồi.

Rindou gỡ thịt xuống, cô rất tự tin vào tay nghề của mình nên càng tiếc nuối vì đã lỡ dịp không gặp được Inuyasha.

Không biết cậu có chuyện gì vậy nhỉ?

Thực ra cơ thể Inuyasha đúng là cần bổ sung dinh dưỡng, nhưng thứ dinh dưỡng cậu cần không phải là thịt cá như Rindou tưởng. Thứ cậu cần nhất là yêu lực đến từ người anh thuộc loài khuyển yêu giống cậu kia.

Mỗi đêm Inuyasha ngủ trên nóc nhà đều tính ngày, dựa theo thời gian ước định giữa cậu và Rin, thực ra cậu không cần lên đường sớm như vậy.

Nhưng cậu thiệt tình chịu hết nổi rồi.

Cơn đau nhức trong xương không ngừng lan ra sắp khiến cậu phát cuồng, gần như khó có thể duy trì tư thái nhanh nhạy khéo léo thường ngày. Bản năng thôi thúc khiến cậu rất muốn bắt chước động vật cọ lưng lên cây cho bớt ngứa, nhưng chút lý trí còn lại ra sức quản thúc tay chân cậu không cho làm bậy.

Bán yêu cũng từng thử cách gãi ngứa của con người, nhưng dù móng vuốt cậu có để lại trên mình một đống vết cào rướm máu thì cơn đau nhức từ tận sâu bên trong cũng chẳng hề giảm bớt mảy may.

Cậu thậm chí bắt đầu nhớ nhung cơn đau khi Sesshoumaru đến gần. Tuy mỗi lần Sesshoumaru truyền yêu lực cho cậu đều không nương tay chút nào, không biết từ tốn chậm rãi là gì, khiến cậu đau đớn nằm rạp như loài bò sát oằn oại dưới đất, nhưng ít nhất cơn đau đó rất ngắn ngủi. Sau khi Sesshoumaru rời đi, cậu có thể thoải mái sống qua ngày chứ không phải như bây giờ – dường như có vô số sâu trùng chui qua chui lại trong người cậu, cái miệng bé tí của bọn chúng gặm cắn xương cốt cậu từng chút một.

Vậy mà cậu còn bày đặt thà chết cũng không nhờ Sesshoumaru giúp đỡ.

Mới chưa được bao lâu, thân thể cậu đã không ngừng thúc giục cậu về làng, về bên cạnh người anh cùng cha khác mẹ đó.

“Mình chỉ đến thăm Rin thôi.” Bán yêu tự tìm cớ cho mình. “Lỡ mà bà già kia xảy ra chuyện gì đúng lúc Sesshoumaru đang ở xa không về kịp thì không phải quá xui sao.”

Inuyasha miễn cưỡng thuyết phục bản thân, nhưng lại nghĩ nếu Sesshoumaru không đến, Rin chỉ biết một cách duy nhất để đối phó với cơn đau của cậu là đống thuốc đen thui như mực còn mùi thì ghê muốn ói. Bán yêu nghĩ vậy mà càng thêm lo âu. Đã mấy trăm năm trôi qua, từ đầu đến cuối cậu vẫn không học được cách nào vừa giữ được thể diện vừa không bị ăn mắng mà nhờ hắn giúp đỡ.

“Phiền chết,” cậu lầm bầm, cáu kỉnh đá vào cái cây ven đường. “Cái tên Sesshoumaru này…tại sao không dễ gần hơn chút được hả trời!”

Cậu vừa chạy đi vừa cằn nhằn nói xấu hắn liên miên, cứ như làm thế thì có thể giảm bớt sự khó chịu trong người vậy, nhưng đồng thời cậu lại không kìm được mà nhớ đến câu nói của Sesshoumaru vào đêm trăng non hôm ấy.

Hắn thật sự đáng ghét lắm sao? Hay đơn giản là chỉ khi hắn ở gần đứa em cùng cha khác mẹ là bán yêu ngu xuẩn này mới trở nên như vậy?

Rõ ràng đã qua lâu rồi, nhưng câu nói ấy vẫn như văng vẳng bên tai cậu. Giọng nói, ngữ điệu, thậm chí là ngắt nghỉ chỗ nào, hay cảm xúc – dù chỉ là nhỏ nhất – biểu lộ ra sao, tất cả khắc sâu vào tâm trí cậu từ lúc nào chẳng hay.

Trong lòng Inuyasha chợt dấy lên cảm giác chua xót. Gió cuồn cuộn thổi qua người cậu, mang theo lá rụng lẫn cát bụi phả vào mặt. Bán yêu đưa tay dụi dụi mắt, thầm than may mà không có cát rơi vào.

Tà khí nồng đậm ngập tràn trong không khí như tạo thành tầng mây đen đặc bao phủ trên từng nhánh cây héo rũ.

“Hắt xì!”

Làm như không chống cự được tà khí quấy nhiễu, cái mũi Jaken run lên, hắt hơi một tiếng rõ to. Lão nhảy mũi một cái thật kêu, lực lớn đến nỗi làm lão té dập mông xuống đất.

Sesshoumaru còn đang truy tìm tung tích của ác quỷ lại bị tiếng hắt hơi của lão quấy rầy thính giác, hắn tạm dừng chân, bực bội ghé mắt liếc lão tùy tùng.

“Th…thiếu gia Sesshoumaru!” Jaken bị hắn liếc mà hoảng hốt bật dậy, vội vã chạy ù theo chân hắn, “Tuyệt đối không phải Jaken tôi đây không chịu nổi tà khí nơi này, nhất định là do có người thầm nói xấu thiếu gia đó…Úi…”

Lão còn chưa nói xong thì đại yêu quái lại đột nhiên dừng bước, nét mặt lộ vẻ trầm ngâm. Jaken lao đầu đụng phải lông đuôi của hắn, hắn cau mày, lông đuôi rung lên, thế là lão Jaken lăn vòng trên đất.

“Đi thôi, Jaken.” Đại yêu quái trầm giọng cất tiếng.

Lão vội bật dậy, thần sắc thoắt cái thay đổi, hai tay đan vào nhau, nước mắt lưng tròng, “Vì Jaken trung thành tận tâm như tôi đây mà đại nhân chọn từ bỏ ác quỷ ngài luôn truy lùng…Thật sự quá là nhân từ, Jaken này nhất định vĩnh viễn đi theo ngài…úi úi úi…”

Sesshoumaru làm như không hề nghe lão đang nói gì, tiếng lão còn chưa dứt đã đạp qua lão mà đi, cắt ngang lời nịnh nọt sến súa của lão một cách vô cảm.

Inuyasha trở về làng, rón rén chui vào nhà Rin.

“Thiếu gia Inuyasha, anh ngó nghiêng tìm ai đó?”

Rin bất thình lình xuất hiện sau lưng cậu, môi nở nụ cười hiền lành, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Inuyasha. Bán yêu hết hồn, trượt chân một cái ngã xô vào cạnh cửa.

“Nhóc con đáng ghét này ngươi bị miêu yêu nhập à? Đi đường không có tiếng sao!” Inuyasha nhất thời nổi đóa, nhưng vừa thấy nụ cười của Rin thì nghẹn ngược vào lòng.

Ở chung với Kagome mấy chục năm là quá đủ để tâm trí đơn thuần của thiếu niên bán yêu hiểu được đôi khi phụ nữ cười càng hiền thì khi trở mặt lại càng đáng sợ.

Inuyasha yên lặng tìm chỗ ngồi xuống, nhưng Rin dường như không có ý định tha cho cậu, ánh mắt lấp lánh ý cười vẫn dõi theo cậu chằm chằm không chớp.

“Xì!” Inuyasha ngoảnh mặt sang bên. “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Không phải nơi này chỉ có mình ngươi ở thôi sao, ta còn có thể tìm ai?”

“Xem ra anh rốt cuộc cũng chịu tìm thiếu gia Sesshoumaru nhờ giúp đỡ rồi,” Rin đi vào trong phòng, phía sau bà là một đám trẻ con lao nhao ồn ào, “Chỉ là thiếu gia Sesshoumaru còn chưa đến. Để ta đoán xem, anh nhất định là không chịu nổi chứng nhức xương đó rồi phải không?”

“…Hả?” Inuyasha sửng sốt, ngơ ngác trông Rin đột nhiên lộ ra vẻ mặt đầy toan tính. Bản năng cậu cảm giác có nguy hiểm, cậu ngẩng đầu nhìn Rin, cả người căng cứng lên, “Nhóc con đáng ghét, ngươi định làm gì?”

Khuôn mặt giăng đầy nếp nhăn của Rin nở nụ cười ôn hòa, bà dịu dàng bảo mấy đứa nhỏ sau lưng, “Lại đây, mấy đứa qua đó bắt anh ta lại đè xuống cho ta.”

“Áaaaa –”

Một tiếng thét vọng lên tận trời cao. Jaken bám trên cái đuôi của Sesshoumaru thò đầu ra nghe ngóng, “Thiếu gia, vừa rồi hình như ngôi làng bên kia vọng tới tiếng Inuyasha kêu thảm thiết quá.”

Đại yêu quái lạnh lùng hừ một tiếng, thanh âm biến mất trong tiếng gió. Không biết có cánh hoa long đởm từ đâu bay đến dán lên mặt Jaken, lão phun phì phì, phủi nó rơi ra.

“Các ngươi…đám nhóc thối tha các ngươi…Ta…ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu…” Inuyasha chật vật lui vào góc phòng kéo dài hơi tàn, giống hệt cừu non giãy giụa trong vòng vây của lũ sói háu ăn mà bị bọn nhỏ quây lại vào giữa.

Trên mặt, trên người cậu đều bị tụi nó bôi trét đầy thứ thuốc đen sì kia, cái mùi đắng chát nọ ngập tràn xoang mũi cậu, khó chịu đến nỗi khiến cậu hoài nghi cuộc đời này. Mà không biết có phải ảo giác không, cậu cảm thấy cả người hình như đỡ đau chút.

Nhưng cái mùi này thực sự khó ngửi quá đi.

Một cô bé bật cười khanh khách, dáng vẻ khốn khổ của Inuyasha dường như làm nó thấy thú vị. Thực ra trẻ con ở đây chẳng ai thích thuốc đắng cả, nhưng cũng chẳng ai biểu hiện quá lố như Inuyasha, huống hồ trông cậu đã lớn thế rồi, vậy mà còn giống con nít hơn cả con nít.

Thế là cô bé đánh bạo bôi thuốc lên mặt cậu.

“Ê! Các ngươi đừng có quá đáng…” Inuyasha vừa giãy giụa vừa gầm gừ, ngón tay cô bé bất ngờ chui tọt vào miệng cậu – cái này thực sự là ngoài ý muốn, nhưng đối với Inuyasha mà nói thì kết quả này đầy tính hủy diệt.

Đắng chết mất.

Bán yêu mềm nhũn mà “ớ” một tiếng, hai mắt trợn ngược trắng dã, mọi sức lực chống cự tiêu biến. Thân thể cậu mềm oặt ra, mất hết sức sống mà gục trong góc phòng.

“Oa!”

Không biết là đứa nào bắt đầu, cả đám trẻ con y như bị lây bệnh mà thi nhau khóc òa lên. Chúng nó líu ríu kêu, “Bà ơi! Không xong rồi! Inuyasha vừa nãy ăn trúng thuốc, chết mất rồi!”

Rin kinh ngạc, thân thể già nua vội dịch đến xem cậu thế nào. Ngón tay khẳng khiu của bà đặt lên cổ tay gầy gò của Inuyasha một lúc rồi thở phào nhẹ nhõm.

“Không sao đâu các cháu,” Rin trấn an chúng nó, “Anh ấy không phải chết, chỉ là ngất đi thôi.”

Đám nhỏ nước mắt lưng tròng líu ríu vây quanh bà, không dám đến gần thiếu niên bán yêu kia nữa, làm như chỉ cần đến gần sẽ hại cậu vậy, “Sao anh ấy lại bỗng dưng ngất đi vậy ạ?”

“Ừm…ta cũng không biết,” Rin nghĩ ngợi, “Có lẽ vì thuốc đắng quá đó mà.”

“Hừ, ai mà lại bất tỉnh chỉ vì thuốc đắng thế kia,” Jaken tự nhiên đẩy cửa bước vào, “Đúng là bán yêu vô dụng.”

Lão đến gần Inuyasha – lúc cậu tỉnh táo thì còn khuya lão mới to gan vậy – lấy cây gậy đầu người gõ vào đầu cậu mấy cái, sau đó kêu lên với chủ nhân của lão, “Thiếu gia Sesshoumaru, thật sự là ngất đi rồi…Thiếu gia Sesshoumaru?!”

Jaken kinh sợ cứng đờ tại chỗ. Lão nhìn thấy rõ ràng, trong khoảnh khắc Sesshoumaru bước qua cửa, vừa thấy Inuyasha ánh mắt hắn đã lóe lên ý cười. Nhưng ý cười đó rất nhạt, lại chỉ lướt qua trong thoáng chốc. Hắn thoắt quay lại dáng vẻ lạnh lùng như cũ, liếc mắt nhìn xuống cậu mà bảo, “Bán yêu vô dụng.”

Cái đuôi lông xù lập tức quấn lấy thân thể mềm nhũn của Inuyasha, kéo cậu từ góc phòng đến trước mặt hắn. Đại yêu quái quan sát khuôn mặt non nớt của em trai lộ vẻ khổ não vì ăn phải thuốc đắng, cả người dính đầy thuốc đen như trét bùn trông rất buồn cười. Tâm tình hắn tốt lên hẳn, thậm chí còn để cậu tựa vào khuỷu tay mình. Hai anh em cứ thế từ nhà Rin bay ra ngoài, một lần nữa vứt bỏ Jaken còn chưa hồi hồn ở lại.

Đám nhỏ đứng bên cạnh Rin, thỏ thẻ hỏi nhỏ, “Bà Rin ơi, sao đại nhân Sesshoumaru lại đưa Inuyasha đi vậy ạ?”

“Vì đại nhân Sesshoumaru là anh trai của Inuyasha,” Rin xoa đầu chúng nó, “Ngài chữa khỏi cho Inuyasha rồi sẽ đưa anh ấy về.”

“Ư ư…ừm…”

Inuyasha tỉnh lại từ cơn nhưng nhức ngưa ngứa trong người, vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt lạnh lùng của Sesshoumaru mà hết hồn suýt chút nữa ngồi bật dậy. Nhưng tay Sesshoumaru vẫn luôn đè lên vai cậu, lấy sức của hắn thì đừng nói là ngồi dậy, ngay cả cục cựa một chút cậu cũng không làm được.

Cơn đau kia quả nhiên là Sesshoumaru đang truyền yêu lực cho cậu.

Nhưng điều khiến Inuyasha xấu hổ là hôm nay dường như Sesshoumaru đổi tính, cách hắn truyền yêu lực dịu dàng hòa hoãn vô cùng. Trước đây người anh yêu quái của cậu làm thế này đều giống như đánh nát xương cậu từ trên xuống dưới, hôm nay lại…cảm giác càng giống như có người nhẹ nhàng vuốt ve xoa dịu thân thể cậu vậy.

Như thế này thực ra còn khá thoải mái, ê ẩm tê tê, hoàn toàn xóa bỏ hiện trạng đứng ngồi không yên của cậu mấy ngày nay, nhưng đối với Inuyasha mà nói, nếu là xuất phát từ tay Sesshoumaru thì không thư thái như vậy nữa rồi.

Hôm nay không phải mùng một, cũng không phải thời khắc Inuyasha yếu đuối hết cách giả vờ kiên cường mà phải hạ mình nhận lấy sự an ủi của anh trai, cậu đã mất tự nhiên đến nỗi nổi da gà đầy người. Càng đáng sợ là vừa rồi lúc cậu còn đang mơ mơ màng màng đã vô tình phát ra tiếng rên rừ rừ thoải mái – nghe hệt như mèo được vuốt lông vậy.

Giờ Inuyasha hoàn toàn tỉnh rồi, cậu bèn ngậm miệng lại. Nếu không phải Sesshoumaru còn đang ghim một bên vai cậu như này, cậu đã tự hỏi có nên chui quách xuống đất hay không, đỡ phải đón lấy ánh mắt chăm chú khiến cậu bồn chồn của người anh lạnh lùng này.

Mấy lần trước cả quá trình đều đau đến chết đi sống lại, cậu không có sức đâu mà chú ý đến khuôn mặt Sesshoumaru.

Hôm nay thì không giống. Cậu mặt đối mặt với anh trai, lại còn kề rất gần, cậu không biết phải để mắt vào đâu, Sesshoumaru vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào, tầm mắt của bán yêu đành ngó lơ hết bên này tới bên khác một cách bất an.

“Thật là khiến người ta kinh ngạc, Inuyasha,” Đại yêu quái rốt cuộc mở lời, hắn nhướn một bên mày, ngạo mạn cất tiếng trào phúng mà vờ như ngạc nhiên, “Cả người ngươi đều là mùi hôi của con người hèn mọn, thế mà lại vì mùi thuốc của con người mà bất tỉnh.”

“Mắt ngươi mù sao!” Inuyasha lập tức gân cổ bật lại, “Hay là mũi ngươi hỏng rồi, bộ không ngửi được cái thứ đen sì này đắng chát thế nào à?”

“Ít nhất trong mắt ta thứ kia chẳng có chút uy hiếp gì,” người anh đại yêu quái châm chọc nhìn cậu, “Ta không ngờ thứ vớ vẩn cỡ này lại tổn thương được thân thể yếu nhớt của ngươi đó.”

Inuyasha không cãi nổi, ‘hừ’ một tiếng ngoảnh mặt sang bên, cử chỉ cự tuyệt rõ ràng, không muốn dây dưa vào cuộc đối thoại mà chỉ mình cậu đơn phương bị chửi như thế nữa.

Nhưng đại yêu quái buông vai cậu ra, tay hắn nắm lấy cằm cậu bắt cậu quay lại nhìn hắn.

“Ta đã nghĩ ngươi khôn ra chút rồi,” đại yêu quái lạnh lùng nói, “Ấy thế mà ngươi vẫn đi yêu một đứa con gái loài người. Inuyasha, ngươi tốt nhất nên biết mình đang làm gì, còn không thì sớm muộn cũng có ngày ta giết ngươi.”

“…Ngươi theo dõi ta?!” Bán yêu vừa giận dữ vừa khó tin mà trợn trừng mắt.

“Ta không rảnh, cũng không cần,” Sesshoumaru buông Inuyasha ra, dường như không hề ở lại vì đứa em trai này mà lập tức đi ngay, “Toàn thân ngươi đầy mùi hôi của con bé loài người hèn mọn nào đó.”

“Được rồi, thiếu gia Inuyasha, tuy là thiếu gia Sesshoumaru không ở lại ăn cơm với chúng ta, nhưng ít nhất ngài cũng giúp anh còn gì?” Rin đưa cho Inuyasha một bát thịt hầm thật to để trấn an cái dạ dày đói khát khủng khiếp sau mỗi lần được truyền yêu lực của cậu. “Hơn nữa lần này thiếu gia Sesshoumaru lại rất dịu dàng, lúc anh về nhìn anh cũng sạch sẽ hơn trước nhiều đó.”

“Cái này mà kêu là dịu dàng?” Inuyasha ra sức nhai nuốt một miếng thịt trong miệng, làm như nó là thịt Sesshoumaru vậy, “Rõ ràng là hắn sỉ nhục ta! Còn nói cái gì mà ‘ngươi luôn yêu con gái loài người’, có khùng không, ta với Rindou ngay cả bạn bè còn không phải!”

“Ái chà…” Lão Myoga không biết từ đâu chui ra, cảm thán một tiếng, “Xem ra thiếu gia Inuyasha lại có bạn mới rồi.”

Mấy đứa nhỏ lúc nãy bôi thuốc cho Inuyasha giờ vui vẻ ngồi bên cạnh Rin. Giờ làm đồng đã dần trôi qua, chúng nó được phép ở lại chỗ Rin chơi hoặc phụ giúp này nọ. Mỗi đứa ôm một bát, vừa ăn vừa trò chuyện.

“Inuyasha ghét uống thuốc đến vậy, chẳng lẽ trong bầy của anh anh vẫn là con nít hả?” Một bé trai lên mặt cụ non bình luận, “Biết đâu đại nhân Sesshoumaru làm anh cả nên không muốn anh yêu sớm? Hồi trước anh của Kokichi có nói, nếu đứa con trai nào trong làng dám nói yêu đương gì với Kokichi trước khi nhỏ lớn lên thì ổng sẽ đánh gãy chân đứa đó đó.”

“Nè!” Một thằng nhóc ngồi cạnh túm tay nó nhắc nhở, “Kokichi là nữ…Inuyasha là nam mà.”

Đứa kia tức đến đỏ cả mặt, “Nam…nam thì sao, cũng có khác gì mấy đâu.”

“Mấy đứa đừng hiểu lầm,” Inuyasha ùng ục uống canh, “Ta với tên kia chưa bao giờ có cái gì gọi là tình anh em hết, hắn chưa từng coi ta như em trai, ta cũng chưa từng coi hắn là anh hồi nào.”

Trên đầu lão Myoga nhỏ xuống một giọt mồ hôi thật to, ra sức khuyên nhủ cậu, “Thiếu gia Inuyasha…lời này thật thất lễ quá, lão gia mà biết sẽ đau lòng lắm.”

Cô bé lúc nãy sơ ý nhét tay vào miệng Inuyasha lại bật cười khanh khách, “Anh thật ngốc quá đi.”

Nó chớp chớp đôi mắt to tròn trong veo nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập ảo tưởng lãng mạn của mấy đứa con gái hay mơ mộng không đâu, “Hai người đã không coi nhau như anh em, vậy mỗi lần anh yêu ai đó, ngài ấy lại bực bội như vậy – sao anh không nghĩ biết đâu tại ngài yêu anh thì sao?”

Cả phòng nhất thời im bặt.

Inuyasha buông bát đứng bật dậy, chỉ vứt một câu “Ta no rồi” xong chạy ra ngoài, lại cụng đầu vào khung cửa đánh rầm một tiếng, nhưng lần này cậu không dừng lại. Bán yêu chỉ xoa xoa đầu thấp giọng chửi thầm, rồi vọt ra khỏi nhà Rin như chạy trốn.