Trăng Tỏ Tuyết Tan

Chương 14

Inuyasha cảm thấy hình như đây là lần đầu tiên cậu nghe được có người giải thích hành vi của Sesshoumaru như vậy.

Cậu cắm đầu chạy vào rừng, vừa phóng vun vút qua từng nhánh cây vừa tự hỏi việc gì mình phải chạy trối chết như thế. Cậu mường tượng rằng, nếu không nổi khùng lên thì ít nhất cũng phải cười nhạo cô bé mơ mộng ngớ ngẩn kia một phen, để nó biết thế giới yêu quái tàn nhẫn khắc nghiệt cỡ nào.

Trừ đám lão già Myoga, Inuyasha có tự tin rằng không ai quen biết Sesshoumaru lâu như cậu, lâu đến nỗi mùi của hắn, tiếng hít thở, tiếng bước chân, cách nói chuyện, vân vân, đều quá quen thuộc với cậu. Cho dù bị Naraku bọc lại kín mít, hay là có ngày vì nhân phẩm quá kém mà bị người giết rồi nghiền xương thành tro, cậu nhất định vẫn nhận ra hắn.

Cậu tự nhận là biết hắn đủ lâu, nhưng cậu chưa bao giờ hiểu rõ hắn cả.

Ai mà nhìn thấu được loại người như hắn chứ…

Inuyasha nhẩm đếm lại một lượt các bậc cha chú, cuối cùng cảm thấy chỉ có phụ thân đã mất, người cậu chưa bao giờ gặp mặt, mới là người có thể đứng từ góc độ trưởng bối mà hiểu biết người anh yêu quái của cậu một chút.

Nhưng dù cậu không đoán được suy nghĩ của hắn hoàn toàn thì dùng đầu gối mà nghĩ cũng biết sẽ không có chuyện Sesshoumaru thích cậu…

Inuyasha chợt dừng lại. Một lần nữa cậu chọn thần mộc, nhanh nhẹn trèo lên nhánh cây mình thích nhất mà ngồi trên đó, không hiểu sao vẫn thấy cay đắng trong lòng.

Cậu nghĩ nỗi cay đắng này có lẽ đến từ sự chờ mong theo bản năng của chính cậu đối với anh trai, dù chịu rất nhiều thương tổn, nhưng nó vẫn như tật xấu khó bỏ vậy.

Một người nếu bị tổn thương nhiều đến nỗi đếm không xuể, thì dù chịu thêm một lần cũng coi như chẳng có gì.

Cậu tựa như đứa bé trốn khỏi nhà mà ngồi trên cây suốt một đêm, đến khi trời sáng mới trở lại nhà Rin. Cậu đứng trên nóc nhà, ra sức gõ xuống.

“Ê! Nhóc con! Ra đây!”

Cậu gân cổ kêu, lại nghe trong phòng có tiếng áo quần sột soạt.

“A, thiếu gia Inuyasha,” Rin ngạc nhiên đáp lại, “Ta tưởng anh đã đi rồi.”

“Thì giờ ta đi đây,” cậu mất kiên nhẫn bước tới bước lui trên nóc nhà, cây xà dưới chân vang lên tiếng cót két. “Đến chào ngươi một cái nè. Tuy ta đoán ngươi cũng không cần tạm biệt gì phải không, nhóc con?” Dù sao mỗi lần Sesshoumaru đến hay đi đều tùy ý, chẳng chào hỏi ai bao giờ.

“Ha ha…” Rin bật cười, “Thứ cho ta thất lễ, nhưng mà…nghe giống như bạn nhỏ nào đó giận dỗi người thân không quan tâm mà bỏ nhà ra đi ấy.”

“…Bình thường ngươi cứ nghĩ ba cái gì đâu không vậy!” Bán yêu giống như bị ai đạp phải đuôi, nổi quạu dậm chân mấy cái, làm cỏ tranh lợp trên nóc nhà rơi rụng lả tả. Cậu kêu to “Đi đây!” rồi lại bật người nhảy đi mất.

Lúc cậu trở lại trước nhà Rindou, Shippou còn ngậm một cái đùi gà trong miệng.

“A! Là Inuyasha! Ta còn tưởng anh không quay lại đây nữa chứ.” Shippou nhảy phóc lên, miệng mũi dầu mỡ tèm lem nhào vào người Inuyasha, cậu giơ tay ra chặn nó lại.

“Rindou đâu rồi?” Cậu khoanh tay, ghét bỏ nhìn xuống cái mặt nhem nhuốc của tiểu hồ ly.

“Cô ấy vào trong đỡ Kentarou ra sưởi nắng rồi.”

“Hửm?” Inuyasha tìm cái đệm ngồi xuống, “Tên kia hết khó ở rồi hả? Mấy ngày nay đều như vậy?”

“Đâu có,” Shippou giả bộ thần bí dí sát bên tai Inuyasha, “Không biết là tại sao, nhưng sau khi anh đi, bỗng dưng có ngày Kentarou đổi tính không nổi đóa lung tung nữa, cũng thân thiết với Rindou hơn nhiều.”

Làm như ứng với lời nó nói, người đàn ông được Rindou dìu dắt chậm rãi tập tễnh bước ra từ bóng tối của căn phòng. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, khuôn mặt nguyên bản âm u xám xịt của y cũng đỡ hơn phân nửa.

Inuyasha dõi theo khuôn mặt đó, đôi mày cau lại.

“Anh ngồi bên này đi,” Rindou lau mồ hôi trên trán, cẩn thận đỡ y ngồi xuống một khối gỗ bằng phẳng, vui vẻ nói, “Anh cứ sưởi nắng thêm mấy bữa người sẽ khỏe lại liền. Chờ anh khỏe rồi thì chúng ta lại có thể vào rừng săn thú như trước đây.”

“Ừ!” Kentarou cũng cười đáp, “Chờ anh đi săn được, anh sẽ bắt một con chồn bạc mà Ayako thích nhất cho cô ấy nuôi.”

Nụ cười của Rindou chợt đông cứng trong thoáng chốc.

“Anh hai, Ayako sẽ không quay lại nữa. Anh tỉnh táo lại đi được không?”

“Đừng lo cho anh,” Kentarou vẫn cười, “Anh biết cô ấy vẫn ở đây, chỉ là mọi người không thấy được thôi.”

Rindou cúi đầu lặng im không đáp, cử chỉ chăm sóc anh trai vẫn dịu dàng như vậy.

Inuyasha lại không chịu nổi.

Cậu đi đến trước mặt hai anh em nọ. “Ta về rồi đây,” cậu nói với Rindou, đôi mắt vàng kim sáng rỡ rọi thẳng vào Kentarou, “Đừng hỏi ta tại sao, việc kế tiếp ta làm cũng chỉ muốn tốt cho anh cô thôi.’

Vừa dứt lời cậu rút kiếm đeo bên hông ra, Thiết Toái Nha lập tức hóa thành lưỡi đao to lớn uy phong, mũi đao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo chĩa thẳng vào yết hầu Kentarou.

“Ngươi thành thật nói cho ta biết rốt cuộc ngươi đã gặp ai.”

Kentarou cũng nhìn cậu chằm chằm, không hề e dè soi thẳng vào đôi mắt vàng kim của cậu, ánh mắt y mang theo ý cười giễu cợt, “Ta còn tưởng là ai, hóa ra chỉ là một tên bán yêu.”

Rindou thấy họ giương cung bạt kiếm thì hoảng sợ, ngay lập tức định bảo vệ anh trai, lại bị Shippou kéo góc áo.

“Rindou…tuy nói thế này sẽ làm cô buồn,” tiểu hồ ly thấp giọng thì thầm, “Nhưng cô có để ý thấy không, tuy Kentaou tinh thần rất tốt nhưng mặt mũi lại tái mét kia kìa?”

“Nói vậy là ngươi không định mở miệng khai thật ra?”

“Thì sao? Ngươi sẽ giết ta à?”

“Ha ha,” bán yêu lạnh lùng bật cười, thu Thiết Toái Nha lại, “Ta còn tưởng ngươi bị cái gì chiếm xác, bây giờ xem ra chẳng qua là vì ngươi ngu quá thôi. Không cần ta ra tay, nếu cứ tiếp tục thế này ngươi sống không quá nửa tháng.”

“Ngươi thì biết cái gì!” Kentarou bỗng dưng đứng bật dậy, thậm chí không cần ai nâng đỡ. Cả người y lảo đảo nhưng vẫn không chịu ngã xuống. Y trừng mắt nhìn Inuyasha, bày ra tư thế chuẩn bị tấn công, “Ta sẽ không chết, Ayako đã trở lại, ta và cô ấy sẽ lấy nhau.”

Vừa nhắc đến người trong lòng, khuôn mặt hắn liền hiện lên nét hạnh phúc mơ hồ. Ngay sau đó y chợt cứng đờ, thân thể mềm nhũn đổ sụp ra đất, sau lưng là Rindou thở hổn hển, lồng ngực cô nàng phập phồng lên xuống.

Là Rindou đánh ngất y.

“Xin lỗi,” cô bé loài người vén lại lọn tóc rối bời ra sau tai, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi, “Thực ra anh ấy không phải như thế.”

“Cái này cô nói rồi.” Inuyasha khẽ than.

Không biết có phải ảo giác chăng, trường hợp này có chút quen thuộc: khi đó Kohaku bị Naraku khống chế mà tấn công Sesshoumaru, chính cậu đã tước vũ khí của cậu bé đó. Nhưng Inuyasha tự nhận mình khác biệt hoàn toàn với người anh yêu quái kia, cậu sẽ không làm hai anh em này khó xử, thậm chí còn giúp Rindou đỡ Kentarou ngồi lên đàng hoàng.

Shippou nhảy phóc lên vai Inuyasha, “Nói vậy anh chịu giúp một tay hả?”

Đáp lại là tiếng Inuyasha “xì” một cái, “Chứ sao nữa? Lúc trước khi ta đi, thoạt nhìn hắn còn có thể sống thêm dăm ba năm, bây giờ thì…chậc…”

Inuyasha lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc, Shippou cũng gật gật hùa theo.

Rindou chợt khuỵu người, bỗng dưng quỳ xuống trước mặt Inuyasha.

“…Cô làm gì vậy?!”

Inuyasha vội nhảy tránh sang một bên, đôi mắt tròn xoe ngó cô bé loài người.

“Xin lỗi anh,” Rindou bắt đầu nức nở, dường như chỉ cần liên quan đến anh trai cô thì cô rất dễ khóc. Nước mắt theo gò má từng giọt chảy xuôi, lưu lại vệt nước trên mặt đất. “Cầu xin anh giúp anh ấy với, tôi thật sự không biết phải làm sao bây giờ.”

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đây?”

Shippou khoanh tay ngồi trước đống lửa, Rindou và Inuyasha cũng quây quần xung quanh. Ngọn lửa cháy tanh tách giữa ba người bọn họ, nhuốm thứ ánh sáng màu cam ấm áp lên mặt mỗi người.

Rindou trông có vẻ đã bình tĩnh hơn, nhưng vẫn không cười nói gì nổi, “Tôi cũng không biết là chuyện gì nữa, cứ như anh ấy đột nhiên thay đổi vậy đó.”

Inuyasha hỏi, “Bình thường cô với anh ta đều ở chung à?”

Rindou gật đầu, “Ban ngày đôi khi tôi sẽ ra ngoài săn thú hoặc đi chợ, buổi tối sẽ ngủ ở cạnh phòng anh ấy. Anh hai rất yếu, nếu không có người đỡ thì không đi xa được.”

“Vậy sao?” Bán yêu cau mũi, “Tuy không quá rõ, ta vẫn ngửi được mùi hôi của hồ ly trên người anh ta.”

“Ê! Ta là hồ ly đây, anh đang mắng ta hả!”

“Không phải ngươi,” Inuyasha chặn nắm tay bé xíu của nó lại, “Ta ngửi được mùi hồ ly cái.”

“…Chẳng lẽ là…Ayako…” Rindou cất tiếng, giọng nghe run run, “Nói chứ, từ lúc anh hai thay đổi thì anh ấy thường xuyên nhắc đến Ayako.”

“Nhất định là anh cô đã gặp chuyện gì đó,” Inuyasha gật đầu, “Shippou, ngươi mỗi ngày đều sống ở đây, có phát hiện gì không?”

“Hả? À…” Tiểu hồ ly ngưỡng mặt tự hỏi nửa ngày, cuối cùng tổng kết lại là, “…”

Inuyasha co giật khóe môi, “Đúng là vô tích sự, không bằng nấu lên ăn quách cho rồi.”

Shippou vội che đầu, đề phòng Inuyasha lên cơn nện xuống đầu nó, “Vậy chúng ta phải làm sao đây?”

“Ta nghĩ…chỉ còn một biện pháp,” Inuyasha xoa cằm nghĩ ngợi, “Chúng ta theo dõi Kentarou, yêu quái nhất định sẽ nghĩ cách xuống tay với hắn. Đợi đến lúc đó thì bắt lấy nó giết nó luôn, chắc vậy là được?”

Hai người còn lại đều đồng ý với đề nghị của cậu. Thực ra thì ngoài cách này bọn họ cũng chẳng biết làm gì khác.

Đúng là quá mệt…

Inuyasha ngồi trên nóc nhà Rindou mà cảm thán. Không có Sango, Miroku và Kagome ở đây, Shippou thì không đáng tin, còn Rindou chỉ là cô nàng miệng cọp gan thỏ, nhắc đến anh trai liền khóc sướt mướt. Thế là bỗng dưng cậu thành người duy nhất có thể trông cậy vào được.

Cũng đã bàn là mọi người thay phiên nhau gác đêm.

Inuyasha nhìn bầu trời đầy sao trên cao, lại nhìn Shippou trước cửa nhà đã ngủ đến nỗi mũi thổi bong bóng, cậu thậm chí còn nghe được tiếng tiểu hồ ly đang ngáy. Inuyasha lặng lẽ đảo tròn mắt xem thường, nhảy từ trên nóc nhà xuống, đấm nó rớt xuống đất.

“Óaaaaa!” Shippou thét lên tỉnh lại, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, mắng, “Inuyasha sao tự dưng anh đánh ta!”

Inuyasha âm u nhìn nó, “Ngươi nói thử xem?”

“Ớ…xin lỗi xin lỗi, nhưng ta buồn ngủ quá, lơ mơ tí đã ngủ mất rồi.”

Shippou bị đánh tỉnh, cũng hơi áy náy nên cố thẳng lưng ngồi bên kia, nhưng khoảng một tiếng sau, nó lại lăn ra ngủ đến thổi bong bóng y như lúc đầu.

Cứ thế tuần hoàn, càng về sau Inuyasha cũng lười đánh nó. Bán yêu ngồi trên nóc nhà hoang mang nhìn chằm chằm tiểu hồ ly đang ngủ chèo queo: sao tính cảnh giác của nó có thể thấp đến độ này? Rốt cuộc là làm sao nó sống được tới tận bây giờ vậy?

Thật giống như những người bạn nhân loại của cậu lúc sinh thời, tiểu hồ ly thường ngủ nhiều hơn họ. Mỗi lần cậu muốn đánh tỉnh nó, thường thường sẽ bị Kagome ngăn lại.

“Đừng nóng, Inuyasha,” cô gái dỗ dành cậu như dỗ con nít, “Shippou còn nhỏ, trẻ con hay ngủ nhiều mà. Cậu đã là người lớn rồi thì rộng lượng tí đi, đừng chấp nhặt với em ấy nữa.”

Những lúc như vậy Inuyasha sẽ mặt nhăn mày nhíu mà cãi, “Tôi không dạy cho nó một trận thì làm sao nó biết thế giới yêu quái tàn khốc cỡ nào. Lúc tôi lớn bằng nó đâu có ngủ say được như vậy, suốt cả đêm đều phải cảnh giác coi chừng bị đánh lén bất ngờ đó.”

“Nói cũng đúng,” Miroku nghiêm túc bình luận, “Dù sao Shippou từ trước đến nay đều đi cùng chúng ta, mà Inuyasha lúc đó lại không có ai bảo vệ, đêm trăng non còn biến thành nhân loại yếu ớt nữa.”

Inuyasha nghe mà nghẹn họng trân trối, cảm giác từng lời của anh ta hệt như từng mũi tên sắc nhọn lao tới, đâm thủng mấy lỗ trên ngực cậu đến trào máu ào ào.

Càng đáng sợ là Sango lại tiếp tục bổ thêm cho mấy đao, “Hóa ra là sợ đến nỗi không ngủ được à. Tôi nghe nói trẻ con ngủ không đủ sẽ không cao nổi đó…”

Nói rồi cô nàng còn thương cảm liếc qua đỉnh đầu cậu với đôi tai mềm mềm rung rung trên đó, ánh mắt ám chỉ cái gì không cần nói cũng biết.

Inuyasha nổi khùng lên, thoắt cái đã nhảy phóc lên cây bắt đầu cáu kỉnh, không thèm để ý đến ai hết. Thẳng đến khi các bạn cậu từng người lại gần xin lỗi nhận sai, thậm chí còn mang cho cậu mấy thứ dỗ dành lấy lòng.

Inuyasha ngồi trên nóc nhà, một tay chống cằm mà hừ một tiếng, khóe môi lại không kìm được khẽ cong, vẽ nên nụ cười ngây thơ: cậu biết rõ bọn họ trêu đùa cậu mà thôi, không hề có ác ý. Chính cậu mới là đứa ngẫu nhiên nhân cơ hội lộ tính trẻ con mà làm mình làm mẩy, sau đó cảm giác được bạn bè dung túng an ủi sẽ khiến cậu vui lên.

Thời thơ ấu thê thảm của cậu không thể nào quay ngược lại được nữa, nhưng phương thức này đã đủ để đền bù cho cậu, bù cho thuở ấu thơ không ai bảo vệ cũng không ai làm bạn, để cậu biết mình cũng được yêu thương.

Dù cho những người yêu thương cậu không còn trên đời này nữa, nhưng nể mặt họ, Inuyasha cảm thấy mình cũng có thể dung túng cho Shippou một tí.

Đêm dần khuya, trời càng lúc càng lạnh, trong đất bùn có hơi nước bốc lên. Cái mũi của Inuyasha giật giật, giác quan nhạy bén của loài khuyển yêu giúp cậu nhận ra hơi nước đang dần cô đặc thành hình trong không khí, rất nhanh sẽ đọng lại thành sương trên từng ngọn cỏ nhánh cây.

Hơi nước tán đi, có thứ mùi hôi khó tả từ từ truyền đến. Inuyasha nghe trong phòng có tiếng sột soạt liền cảnh giác đứng bật dậy, đôi tai vểnh cao bắt lấy tất cả động tĩnh xung quanh.

Chỉ chốc lát sau, một bóng người run rẩy bước ra từ trong phòng, đúng là Kentarou. Y không có ai dìu dắt, một mình tự đi trên đôi chân lập cập nhưng vẫn không ngã, cứ thế từ tốn mà kiên định đi về hướng kia.

Inuyasha vội nhảy từ trên nóc nhà xuống, túm tay áo y lại mà quát, “Này! Ngươi định đi đâu?”

Kentarou không hề để ý đến cậu, cánh tay còn lại của y vung về phía cậu với tốc độ vượt ngoài khả năng của con người, Inuyasha buộc phải buông tay ra né tránh. Cậu phát hiện mắt Kentarou nửa khép nửa mở, ánh mắt tối tăm mờ mịt, lúc này mới hiểu ra đôi chút: Kentarou hoàn toàn vô thức, có lẽ không nghe không nhìn thấy cậu được.

Cậu chỉ có thể theo sát y.

Cũng may Kentarou thân thể suy nhược, trừ lúc nãy nhất thời đột phát thì y đi rất chậm, cả người cứ run run rẩy rẩy. Inuyasha thuận tay cắp theo Shippou, vừa theo dõi Kentarou vừa vả nó một cái.

“Óe!” Shippou lần nữa bị đánh tỉnh la lên, nó rướn cổ nhìn quanh quất qua cánh tay Inuyasha, mơ mơ màng màng hỏi, “Đây là đâu vậy?”

“Ngu ngốc,” Inuyasha thấp giọng mắng, “Có nhiêu đó cũng nhận không ra, là khu rừng sau nhà Rindou đó.”

“Sao chúng ta lại ở đây!” Shippou kinh sợ đến nỗi cả người run lên, nhảy xuống từ tay Inuyasha. “Có kẻ nào bắt chúng ta đi hả!”

“Ngươi nói vớ vẩn gì vậy,” Inuyasha hất cằm về phía bóng người phía trước bọn họ, “Là Kentarou, hắn một mình ra ngoài kìa.”

Shippou rốt cuộc nắm được tình hình, một khuyển một hồ rón rén theo sau Kentarou, từng bước tiến sâu vào rừng.

“Mùi hôi ngày càng nồng, ta cảm thấy rất gần rồi.”

“Mùi như thế nào? Sao ta không ngửi được?”

“Chậc, ngu ngốc, đừng làm ta phân tâm! Để ta ngửi kỹ xem…”

“Ơ kìa!” Shippou chợt kêu, nhảy phóc lên lưng Inuyasha, đôi móng bé tí ra sức túm lấy tóc cậu.

“Làm gì vậy!” Inuyasha đang cúi rạp mình dưới đất đánh hơi, bị nó quấy rầy thì phát cáu.

“Không thấy Kentarou đâu!”

“…Sao?!”

Inuyasha ngẩng phắt lên, khu rừng vẫn y vậy, mùi hôi của hồ ly cũng không hề thay đổi, duy nhất chỉ có Kentarou đột nhiên biến mất ngay trước mắt họ, không để lại chút dấu vết nào.

Shippou dụi dụi mắt, không thấy; dụi mấy cái nữa, vẫn không thấy.

“Mùi của hắn vẫn còn,” Inuyasha khẳng định, “Chúng ta tìm xung quanh thử xem.”

Hai người tách ra thành hai hướng mò mẫm tìm kiếm một hồi, lại chấm dứt trước tiếng kêu thảm thiết của Shippou.

“Sao vậy?” Inuyasha lao đến chỗ nó.

“Đau quá!” Shippou nước mắt lưng tròng giơ lên chỗ lông bị đốt xém đi, tay chỉ vào phù chú màu vàng dán trên thân cây gần đó. Phù chú viết rất nhiều chữ, bán yêu ghé mắt vào đọc mới một tí đã thấy nhức đầu.

“Ầy…ngươi biết đây là cái gì không?” Tuy không quá mong chờ gì, cậu vẫn hỏi thử Shippou một phen.

“Trển có chữ mà,” tiểu hồ ly còn đang kêu khóc, “tự anh đọc không được hả!”

Trán Inuyasha bắt đầu nổi gân, nắm đấm siết lại răng rắc.

“Ta nói! Ta nói!” Shippou vội đầu hàng, “Ta cũng không biết là bùa chú gì, nhưng cũng từng gặp qua rồi. Dựa vào mùi hồ ly mà anh nói trước đó, ta đoán thủ phạm chuyện này có thể là quản hồ.”

“Quản hồ là thứ gì?”

“Cũng là tiểu hồ ly thông minh đẹp trai giống ta vậy đó,” Shippou nhảy lên một nhánh cây mọc vươn ra, đắc ý lắc lắc cái đuôi, “Một số người có pháp lực, ví dụ như âm dương sư pháp sư hòa thượng gì gì đó, sẽ ký kết khế ước với hồ yêu, nuôi nó trong ống trúc, dùng pháp lực của chính mình cho nó ăn, sai khiến nó làm việc cho mình. Loại hồ ly bị thu phục kiểu này gọi là quản hồ, người sử dụng quản hồ gọi là quản sử. Trước kia từng có hòa thượng hỏi ta muốn ký kết khế ước với lão không, nhưng ta lấy lửa hồ ly dọa lão chạy biến ha ha ha ha ha ha ha…”

Tiếng cười của nó tắt tịt dưới ánh mắt đáng sợ của Inuyasha.

“Được rồi, nếu thủ phạm thật sự là quản hồ, vậy sao phù chú lại dán ở đây, chúng ta cũng không qua được?”

“Cái này hả…ta đoán chắc là vì quản hồ quá yếu đó. Dù sao cũng là yêu quái sống trong ống trúc thôi, đại yêu quái lợi hại chẳng phải hình thể đều rất lớn sao? Ta nhớ rõ hồi đó lúc Sesshoumaru hóa thành yêu khuyển bự như núi vậy…Ta còn không thấy được lưng hắn…”

“Được rồi, đừng đánh trống lảng nữa,” Inuyasha lại chặt đứt liên tưởng miên man của nó, “Nếu quản hồ quá nhỏ yếu, phù chú của nó không thể nào ngăn chúng ta được. Nói vậy, phù chú này là do quản sử để lại?”

Shippou xoa xoa hai tay, “Cũng có thể.”

“Ngươi không thấy kỳ quái sao?” Inuyasha cau mày, “Người bình thường thu phục yêu quái để sử dụng đều muốn mình mạnh lên mà. Nếu đã có sức mạnh cỡ này thì việc gì lại phải thu phục một tiểu yêu vô dụng vậy?”

“Cũng có khả năng mà…” Shippou dè chừng nhìn Inuyasha, “Kikyou và Kagome đều là nữ pháp sư lợi hại quá chừng, không phải cũng thu phục anh đó sao?”

Inuyasha lặng yên nhìn nó, bất thình lình vươn tay nắm hai má nó nhéo căng ra hai bên. “Ngươi ngứa da phải không, hay ý ngươi là ta cũng giống ngươi, là tiểu yêu quái vô dụng chẳng thà nấu lên ăn quách cho rồi?”

Hai người chí chóe một hồi, quần ẩu nhau đã đời đến mặt xám mày tro, lúc này mới nhớ ra cả hai còn phải tìm Kentarou, bèn chạy vội về nhà cô gái loài người kia. Ai ngờ vừa về đã thấy Kentarou đã trở lại từ bao giờ, vẻ mặt mê mang từ trên giường đứng dậy, được Rindou dìu ra ngoài đón nắng sớm. Trải qua một lượt hỏi han không mấy thân thiện, bọn họ mới biết theo Kentarou nhớ lại thì y đã đi gặp vị hôn thê yêu quý của mình.

Inuyasha cảm thấy chuyện này có vấn đề, cậu kéo Rindou sang một bên, thấp giọng hỏi khẽ, “Vùng này có hòa thượng hay nữ pháp sư nào pháp lực cao cường không? Âm dương sư hoặc pháp sư cũng được.”

Rindou cũng không rõ lắm, cố nhớ lại một hồi mới ngần ngừ đáp, “Hình như trước đây có một vị hòa thượng đi ngang qua trị con hồ ly thường hay chọc phá người khác ở ngọn núi phía trước.”

“Đúng rồi,” Inuyasha vội hỏi, “Sau đó thì sao?”

“Ừm…sau đó vị hòa thượng nọ rời đi, tiếp tục dạo khắp bốn phương.”

Inuyasha chọt chọt Shippou, “Ngươi thấy ông ta có phải quản sử không?”

Shippou bĩu môi, “Sao ta biết được.”

Chuyện này cuối cùng không giải quyết được gì, một khuyển một hồ vì giằng co cả đêm mà giờ ngáp liên tục. Shippou chỉ cần nằm lăn ra trên tấm đệm ngồi trước cửa nhà là đã ngủ rồi, Inuyasha tìm một lá cây thật to đắp lên cho nó, thầm than một câu đúng là không có tiền đồ.

Bản thân cậu thì kiếm một khối gỗ mà ngồi đó ngẩn người, được một lúc thì gục lên gục xuống như gà con mổ thóc, há miệng ra là ngáp một cái. Cậu vội ngậm miệng lại, nước mắt đều ứa cả ra.

Cách đó không xa, Rindou ngồi trông cho Kentarou sưởi nắng. Người y rất yếu, chỉ những lúc tắm nắng thế này mới thấy có chút huyết sắc. Hai anh em dường như đang nói gì đó, Rindou nhìn anh trai không chớp mắt, cả người tỏa ra sự yên vui. Đôi mắt dịu dàng của cô chuyên chú nhìn y hồi lâu, khiến Inuyasha thấy cô chắc sắp mù tới nơi.

Rindou nhất định rất thương anh trai mình.

Inuyasha buồn bã nghĩ, nếu Kentarou chết rồi, cô gái này có lẽ vĩnh viễn mất đi vẻ mặt tươi cười như hiện tại.

Trong số những người cậu biết có một người có thể cải tử hoàn sinh, đáng tiếc người đó sẽ không bao giờ giúp.

Cảnh Rindou và Kentarou thân mật trò chuyện cùng nhau khiến bán yêu sinh ra cảm giác kỳ lạ trong lòng. Có lẽ Shippou nói đúng, quan hệ giữa hai anh em họ rất tốt, chứ không phải cái kiểu vừa thấy mặt đã đòi đánh đòi giết như giữa cậu và Sesshoumaru. Quan hệ thân mật như vậy thực sự khiến cậu sinh ra sự đố kỵ khó hiểu.

Nhưng ngược lại cậu thà có một người anh như Sesshoumaru vậy, ít nhất hắn rất mạnh, thậm chí còn chịu đánh tốt hơn cậu, tuyệt đối không dễ chết chút nào.

Thế nếu người chết là cậu, Sesshoumaru sẽ buồn sao.

Tâm trí mịt mờ trong cơn buồn ngủ của bán yêu bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Sesshoumaru buồn bã ôm thi thể cậu, khiến cậu hoảng đến nỗi giật cả mình.

Lão Jaken vẫn luôn theo chân Sesshoumaru đi khắp nơi bỗng liên tục hắt xì mấy cái.