Trên Sân Thượng Có Người Tự Sát

Chương 1: Ngọc Huyền Quân Là Tên Của Một Thiên Thần

- Triều Anh, Triều Anh, lại đây tôi cho cậu xem cái này hay lắm!

Giọng nói khỏe khoắn năng động của thằng nhóc Vũ Đình Nguyên vang lên giữa buổi chiều hoàng hôn ngập trong ánh nắng vàng, thằng bé từ đằng xa chạy đến bên cạnh Triều Anh, do ngược nắng, ánh mặt trời phía sau lưng như dát lên cơ thể cậu một lớp ánh sáng lấp lánh, trông đến lại tựa như năng lượng từ sự năng động của cậu tỏa ra.

Gió chiều thổi mạnh làm mái tóc mềm bay tung, Triều Anh vội đưa tay túm lấy, do chú ý vào lời rủ rê của Đình Nguyên nên dẹp luôn ý định cột tóc lại, hàng mi cong cong khẽ chớp, đôi mắt nai tròn xoe lại, ngơ ngác nhìn vào thứ giấu trong hai bàn tay ụp lại của bạn mình chạy đến, sau đó chợt nhớ ra cái thói thích chọc ghẹo "ba trợn" của cậu bạn, cô bé khoanh tay ngó lơ:

- Cậu lại bày trò gì ghẹo tôi nữa phải không?

- Đâu có! Sao cậu luôn nghĩ xấu tôi thế? – Đình Nguyên cau mày đáp lại, vẻ mặt thằng bé thoáng sự thất vọng cố giấu nhưng vẫn để lộ cho người khác thấy, hai bàn tay đang ụp lại giấu thứ gì đó có hơi buông xuống, bỉu môi buồn tẻ - Tôi chỉ muốn cậu bất ngờ tí thôi!

Nhìn thấy nét thất vọng trên mặt Đình Nguyên, Triều Anh có chút chột dạ, cô bé vội chớp chớp đôi mắt hiếu kì đưa mặt lại gần tỏ vẻ muốn xem coi có gì trong đôi bàn tay của Đình Nguyên.

- Tèn ten! – Đình Nguyên hô to rồi mở hai bàn tay ra, lập tức một con sâu xanh lá to đùng nằm ngoe nguẩy trong tay thằng nhóc "xin chào" Triều Anh khiến cô bé bật ngửa ra phía sau hét toáng lên vì sợ, thấy thế thằng nhóc ngỗ nghịch ấy lại càng hả hê, cu cậu cầm con sâu lên tay đưa đến gần cô bé, cười to – Đấy, rõ là bất ngờ mà!

Ngồi cạnh đó là Bảo Long và Thục Quyên, hai đứa nhóc đang mải mê đánh cờ vua, nghe tiếng la toáng của Triều Anh, Thục Quyên buông hơi thở dài vào làn gió chiều than vãn:

- Thật là! Bị ghẹo bao nhiêu lần rồi mà vẫn cứ thế! – Thục Quyên thôi chú ý tới ván cờ trong khi chờ lượt của Bảo Long, quay ngoắt về phía Triều Anh lúc này đang đuổi đánh Đình Nguyên, như một người chị cả trong nhóm, cô nghiêng đầu hất mái tóc dài tới eo, bảo – Còn cậu nữa Đình Nguyên, ngày nào không ghẹo Triều Anh là không ngủ được hả?

Thằng nhóc Đình Nguyên vừa chạy vừa ôm bụng cười, tốc độ chạy của cậu chàng thì ăn đứt Triều Anh nhỏ bé rồi, chạy vào vườn cây, đôi chân nhanh nhẹn, cơ thể khỏe khoắn, như một chú khỉ, cậu leo thoắt lên cây, nụ cười càng toe toét khi thấy Triều Anh bất lực đứng bên dưới tức đỏ cả mang tai.

- Thì Triều Anh than cậu với Bảo Long lo chơi cờ bỏ mặc cậu ấy không có gì chơi nên tôi bày trò đuổi bắt thôi mà!

- Bọn tớ chơi xong rồi – Bảo Long nói vọng lên, đồng thời cậu bé phủi phủi tay với vẻ mặt đầy tự hào trước khuôn mặt há hốc vì chưa hiểu chuyện gì xảy ra của Thục Quyên, rồi cậu khoanh tay lại, tuyên bố - Tôi thắng rồi nhé!

- Chỉ tại Đình Nguyên với Triều Anh làm tôi mất tập trung thôi! – Thục Quyên cắn môi không phục nhưng rất nhanh cũng chẳng bận tâm thêm, đưa mắt nhìn về mặt trời đã lặn hơn một nửa, cô dọn dẹp bàn cờ rồi đưa cho Bảo Long, đồng thời ngoắc tay nhắc Đình Nguyên và Triều Anh đã đến giờ về rồi.

- Ha ha tôi chưa về được, bây giờ mà xuống thì sẽ bị Triều Anh đánh! – Đình Nguyên trả lời lại, hai chân đung đưa đầy khoái chí – Tôi sợ bị Triều Anh đánh lắm!

- Thật là! – "Bà cụ non" Thục Quyên lại buông tiếng thở dài, sau đó chạy lại nắm lấy tay Triều Anh ân cần dắt về - Về thôi, về trễ tụi mình sẽ bị la đó!

- Tôi còn bài tập hè nữa – Bảo Long cũng lên tiếng kéo Triều Anh về.

Triều Anh giận đỏ cả mặt, nước mắt lưng tròng, hai bàn tay cô bé siết chặt cố tự nhũ mình đã là học sinh lớp 3 rồi, không mít ướt nữa, mít ướt chỉ khiến mình bị Đình Nguyên ghẹo thêm. Cáu giận chửi rủa Đình Nguyên là đồ mất nết rồi cô bé không đòi đánh cậu bạn nữa, hậm hực theo Thục Quyên đi về.

- Ê ê cậu giận thật à? – Đình Nguyên thấy thế vội nhảy từ trên cây xuống chạy theo Triều Anh, thấy mình không thu hút được cô bé, thế là cậu đánh đánh vai nhỏ, Triều Anh vẫn giận không nói, cậu lại chuyển sang giật giật nhẹ tóc nhỏ, sau cùng thì khoác vai nhỏ, cười hì hì năn nỉ ỉ ôi – Xem, tôi giỡn thế thôi chứ có để con sâu xấu xa chạm vào cậu đâu, đừng giận nữa, chú tôi vừa đi công tác về cho một bọc socola, tối nay mẹ cậu cũng về trễ đúng không? Sang nhà tôi ăn tối đi, xong tụi mình cùng ăn socola, xem được không? Đừng giận nữa mà! Lần sau không giỡn thế nữa!

Triều Anh chớp chớp đôi mắt ngấn lệ nhưng vẫn chưa khóc, rồi đưa tay dụi dụi mắt, bàn tay dính đất khiến mặt cô bé lem luốc, bị Đình Nguyên cù lét cho một cái, nhỏ cố nhịn cười, dù còn vẻ hờn dỗi nhưng đã chịu nói chuyện rồi:

- Nhớ lần sau không giỡn thế nữa đó, tôi sợ mấy con sâu!

- Rồi, chắc luôn, lần sau không hù sâu cậu nữa!

Nhìn thấy cảnh đó Bảo Long chỉ biết bật cười còn Thục Quyên thì bất lực nhún vai:

- Thấy không? Lại nữa rồi, không biết lần sau lại hù con gì khác đây!

- Có sao đâu, Đình Nguyên thích chọc Triều Anh chắc từ trong bụng mẹ rồi, mà chọc thì chọc thế thôi chứ lúc nào chẳng bênh Triều Anh chứ, lần đó chẳng phải đánh nhau với bạn lớp bên vì dám chọc Triều Anh khóc sao? – Bảo Long đẩy lại gọng kính cận rồi cuối xuống nhặt một viên đá, ném xa thật xa về phía mặt trời đang lặn – Bởi vì tụi mình là nhóm bạn thân từ trong bụng mẹ mà!

Bốn đứa nhóc mỗi đứa một tính ấy vậy lại chơi thân với nhau đáo để, Bảo Long thì đúng kiểu con nhà người ta, ngoan ngoãn học giỏi, kính cận, tính tình trầm nhất trong bốn đứa, còn Thục Quyên lại là "bà cụ non", "chị cả" của nhóm, kiểu ngoan hiền thục nữ, hai đứa nhóc này tính cách trưởng thành hơn hai đứa nhóc còn lại.

Đình Nguyên là đứa nghịch ngợm và lì lợm nhất, là đứa bày trò chơi cho cả nhóm và cũng thường là đứa đứng ra nhận tội khi cả nhóm bị người lớn trách phạt, và đặc biệt sẵn sàng "tẫn" bất cứ thằng nhóc nào dám bắt nạt thành viên trong nhóm của cậu mặc dù cậu thì có sở thích bắt nạt Triều Anh, như cậu đã tuyên bố sau khi đánh nhau với thằng nhóc lớp bên vì đã chọc Triều Anh khóc, rằng ngoài cậu ra thì không ai được phép chọc Triều Anh cả.

Còn về Triều Anh, nói Thục Quyên là chị cả, thì Triều Anh chắc chắn sẽ là em út của nhóm, em út đúng theo nghĩa đen vì cô bé sinh vào tháng mười hai, có nghĩa là thua Đình Nguyên gần cả một tuổi bởi thằng bé sinh vào tháng 1, tính cách cô bé thì nhút nhát, sợ sệt, nhưng lại được cái dễ thương dễ bảo, nên mọi người đều nói cô bé là em út của ba đứa.

Cánh người lớn luôn nói rằng trong nhóm này Đình Nguyên là thủ lĩnh, Bảo Long là quân sư cố vấn, Thục Quyên là hỗ trợ hậu phương, còn Triều Anh là quả tạ. Mặc dù nói thế nhưng bởi tính cách đáng yêu ngoan hiền dễ bảo nên con bé luôn được bạn bè và người lớn xung quanh yêu thương hết mực.

Đúng như Bảo Long nói, nhóm bốn đứa trẻ ấy có mối liên kết với nhau thân mật hơn bất cứ ai, không biết nhờ duyên số nào đó mà chúng bằng tuổi nhau, nhà lại còn gần nhau nữa, từ khi chúng còn nằm trong bụng mẹ thì các bà mẹ đã hay tụ tập lại nói chuyện giao lưu rồi. Sinh ra cùng một năm, lớn lên cùng nhau, thân thiết như anh em ruột rà vậy. Đặc biệt là Triều Anh và Đình Nguyên, nhà hai đứa nhóc này sát vách, mẹ Triều Anh lại hay bận, nên cứ đôi ba ngày con bé lại chạy qua nhà cậu ăn cơm cùng với gia đình, có khi hai đứa nhóc ngủ chung cũng chẳng phải chuyện gì lạ đời.

Mặt trời lặn dần lặn dần, những vạt nắng cuối ngày phủ lên bốn cái bóng dáng nhỏ nhắn đang cùng nhau rời khỏi "lãnh địa" của chúng, cùng trở về nhà sau một ngày hè rong chơi cùng nhau, tiếng nói rả rít bàn về kế hoạch ngày mai sẽ đi chơi ở đâu, chơi trò gì, vang lên rôm rả dưới không gian ngập mùi cỏ dại thoảng cùng gió. Mái tóc mềm tung bay, nụ cười sáng chói, cứ thế cứ thế bốn đứa trẻ đáng yêu ấy đã trải qua những ngày tháng thơ ấu trong sáng đẹp đẽ cùng với nhau, quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời chúng. Lại nhờ vào mối quan hệ của cha Đình Nguyên, từ mẫu giáo đến lớp 9, 4 đứa trẻ đều học cùng một lớp, trải qua mười lăm năm, tình bạn của chúng đẹp đẽ và thuần khiết hơn bất cứ thứ gì, hoặc ít nhất là chúng nghĩ như thế.

Vì lúc này đây chúng vẫn chưa biết đến một thế giới mà những đứa trẻ buộc phải trưởng thành để trở thành người lớn, bỏ lại sau lưng những thứ đẹp đẽ của tuổi thơ trong sáng mà chúng từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ mất, hay bị hủy hoại bởi sự có mặt của một ác quỷ ẩn trong vỏ bọc thiên thần.

7 năm sau, những năm 200x

Mùa thu bầu trời cao vời, những tia nắng vàng óng như tơ giăng vào không gian buổi sớm, những giọt sương long lanh như ngọc vẫn còn đọng lại trên lá sau một đêm thu lạnh, gió heo hút, mây trắng tựa kẹo bông trôi hững hờ trên nền trời xanh ngát.

- Nhanh lên đi Triều Anh, ngày đầu vào cấp 3 đã đi trễ thì không hay đâu! – Là tiếng của Thục Quyên.

- Cũng chưa trễ lắm mà! – Là tiếng của Bảo Long.

- Lúc nào cũng ngủ như con heo vậy – Cái giọng điệu trêu chọc người khác này thì Triều Anh không lẫn vào đâu được, đôi chân thon thon trong đôi tất đen cao tới ống khủy lao xuống cầu thang bằng tốc độ nhanh nhất có thể, balo đeo sau lưng, hai tay túm lấy mái tóc cột lại cách vụng về, nói vọng lên câu "Chào mẹ con đi học" rồi lại vọng xuống "Xong rồi xong rồi".

Cánh cổng nhà nhỏ nhắn phát ra tiếng kêu "cọt kẹt", trước mặt Triều Anh là ba người bạn thơ ấu của nhỏ đang đứng đợi, là Bảo Long kính cận đang chở Thục Quyên "chị cả" ngồi đằng sau, là Đình Nguyên đáng ghét lúc nào cũng chọc nhỏ, nở một nụ cười thật tươi, cấp 3 lại được học cùng một trường, nhỏ cảm thấy hạnh phúc quá.

- Xin lỗi nha, đêm qua tôi lo lắng quá nên ngủ trễ, sáng dậy hơi muộn – Triều Anh bối rối nói với Bảo Long và Thục Quyên, sau đó quay sang phồng mang trợn má với Đình Nguyên – Tôi đã là nữ sinh cấp 3 rồi đó, không được, a, a...

Còn chưa kịp nói nốt câu "Không được ghẹo tôi nữa" thì đã bị bàn tay của Đình Nguyên tóm lấy má nhéo cho đến chẳng nói thêm được lời nào nữa, chẳng dừng ở đó, cậu ta còn đưa tay lên đầu Triều Anh xoa xoa khiến mái tóc cột vụng về của nhỏ rối xù lên, còn cậu ta, như mọi lần, cười phá lên vì thích thú.

- Thật là! – Thục Quyên đứng dậy khỏi yên sau chiếc xe đạp của Bảo Long, "chị cả" của nhóm bước lại giúp Triều Anh chải đầu buộc tóc lại – Chẳng yên tâm khi học khác lớp với cậu tí nào, đã là nữ sinh cấp 3 rồi, chững chạc lên nào!

Nhắc đến việc phải học khác lớp với bạn mình, Triều Anh liền xị mặt xuống, nhỏ chẳng muốn việc này xảy ra tí nào cả, nhưng không còn cách nào khác vì cấp 3 chia lớp theo năng lực, nhỏ đã cố lắm rồi nhưng không cách nào theo kịp được các bạn. Bảo Long là người học giỏi nhất, có cha mẹ đều làm giáo viên dạy bảo nên cậu ta xuất sắc từ nhỏ, hiển nhiên vào được lớp giỏi nhất của trường cấp 3 Bình Minh, Thục Quyên đã thông minh lại còn chăm chỉ nên học chung lớp với Bảo Long luôn, Đình Nguyên tuy lười học nhưng cậu ta bù cái thông minh, học đâu là nhớ tới đó, nên tuy không vào được lớp cao nhất nhưng cũng là lớp xếp thứ 3 trong khối 10, chỉ có Triều Anh đã không được thông minh học đâu nhớ đó lại còn thuộc kiểu "cố lắm rồi mà vẫn chẳng vào đâu", kết quả là vào đến tận A10, lớp suýt chót của khối, không bị rớt khỏi trường Binh Minh cũng là may rồi.

- Lo gì chứ? Vừa ngố vừa ngốc như cậu thì không ai thèm bắt nạt đâu – Đình Nguyên giơ nắm đấm đấm nhẹ vào vai Triều Anh, nhỏ lại trừng mắt nhìn cậu, toan đưa tay đánh lại thì bị cái tay dài của cậu giơ ra chặn ngay ở trán đẩy nhỏ ra, không cách nào tiến gần để đánh trả được.

- Thôi đi học! – Bảo Long nhắc nhở, Thục Quyên cũng cười gật đầu rồi nghiêm chỉnh vuốt váy ngồi một bên lên yên sau xe đạp, còn cười tươi với Triều Anh – Yên tâm, ai dám bắt nạt cậu cứ mách Đình Nguyên, đảm bảo cậu ta sẽ tẫn tên đó ra trò mà!

- Đúng rồi, cứ mách tôi, để tôi kết nạp thành đội bắt nạt Triều Anh cho vui – Đình Nguyên cười đáp lại, rồi cả đám cười theo, cái dáng cao của cậu ngồi lên xe đạp rồi đá chân chống lên – Lại phải chở heo đi học rồi!

Triều Anh bỉu môi không nói gì, nhỏ cũng bắt chước Thục Quyên vuốt váy ngồi lên xe cho ra dáng nữ sinh cấp ba, thế nhưng chỉ vừa đặt mông xuống còn chưa kịp ngồi lên yên thì Đình Nguyên đã đạp xe chạy khiến nhỏ ngồi hụt suýt thì ngã chỏng vó. Bực mình chạy đến đuổi theo thì Đình Nguyên lại đạp xe chạy thêm một khúc nữa, thật sự, Đình Nguyên mà xếp thứ hai về đùa dai thì không ai xếp thứ nhất.

- Ha ha, cấp 3 rồi vẫn cứ ngố tàu thôi!

- Cứ chờ đó đi, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ hành cậu ra trò! – Triều Anh đã bắt được yên xe đạp của Đình Nguyên, chẳng phải do nhanh gì mà là do cậu ta đã chịu dừng lại cho nhỏ trèo lên, có vẻ như là sợ trễ học.

- Hành sao? Nhớ mười năm trước cậu cũng nói câu này, giờ thì coi cậu đi! Lùn như cây nấm! – Lời vừa dứt thì xe đạp lăn bánh, mà do Đình Nguyên cố tình đạp mạnh nên lực quán tính làm Triều Anh lại suýt bật ngửa ra sau, theo phản xạ nhỏ đưa tay ôm choàng lấy eo bạn mình – Đấy, ngố như cậu chỉ ở phía sau tôi thôi!

Triều Anh nhìn về phía tấm lưng cao lớn ở trước mặt mình, chợt nhớ đến tấm lưng nhỏ của cậu bé Đình Nguyên những năm tuổi thơ đã bảo vệ nhỏ. Mọi người đều nói Triều Anh may mắn sở hữu đôi mắt nai tròn xoe, đôi mắt biết nói mà chỉ nhìn qua chưa cần tiếp xúc với nhỏ cũng cảm giác nhỏ là kiểu người trong sáng dễ thương, mà đúng là tính cách của nhỏ trong sáng dễ thương dễ bảo thật, cho nên ngày xưa đi học Triều Anh cứ hay bị mấy thằng con trai chọc ghẹo bắt nạt, những lúc ấy luôn là Đình Nguyên đứng ra bảo vệ nhỏ, mặc kệ là đánh nhau với bạn sẽ bị thầy cô cha mẹ phạt đòn.

Tấm lưng nhỏ bé ấy bây giờ đã dài và rộng ra rồi, dù gì thì Đình Nguyên cũng đã cao đến một mét bảy mươi chín rồi mà, cậu ấy chỉ mới học lớp 10 thôi, chắc chắn trong những năm tới sẽ còn cao nữa. Bảo Long cũng cao một mét bảy mươi lăm rồi, còn Thục Quyên cũng cao đến một mét sáu mươi sáu. Sao còn mỗi nhỏ là lẹt đẹt ở một mét năm mươi tám vậy?

Nhỏ nhắn, vụng về, nhút nhát, thoảng khi Triều Anh tự hỏi tại sao một người như nhỏ có thể chơi được với những người bạn tuyệt vời như họ, lại đưa mắt nhìn về phía Bảo Long và Thục Quyên chạy ở đằng trước, quả nhiên, lúc nào nhỏ cũng là người ở phía sau chót cả!

Một cơn gió thoảng qua, tiếng Đình Nguyên nói rằng đừng có lo quá, dù gì cũng học chung một trường mà, rồi lại mắng nhỏ ngố, Triều Anh bỗng cảm thấy an lòng hơn nhiều, gật đầu mĩm cười, ở phía sau chót cũng không sao cả, chỉ cần được chơi với các bạn là hạnh phúc rồi.

Khác với Bảo Long và Thục Quyên về lớp trước thì đến tận khi tiếng trống vang lên báo vô học Đình Nguyên mới trở về lớp sau gần mười lăm phút đứng trước cửa lớp A10 để chơi với Triều Anh. Bắt nạt thì bắt nạt thế thôi chứ Đình Nguyên cùng với Thục Quyên luôn là người Triều Anh yêu quý nhất, lúc nào cũng quan tâm chăm sóc nhỏ, biết tính nhỏ nhát người lạ, sợ môi trường mới nên cậu ấy ở tới tận giờ vô lớp như thế.

Ngay khi cái dáng cao ráo của cậu chàng vừa đi thì một nhóm bạn nữ đã vây lấy nhỏ:

- Ghê nha ghê nha, mới đầu năm đã có người yêu đẹp trai thế kia rồi! – Một cô gái lên tiếng, Triều Anh tinh ý nhìn xuống ngực áo cô, âm thầm ghi nhớ tên cô là Thanh Thảo, Thục Quyên đã dạy nhỏ rằng nhớ tên người khác là cách tôn trọng tối thiểu dành cho họ.

- A không phải! Cậu ấy là bạn thân, chúng tôi lớn lên cùng nhau – Triều Anh lịch sự đáp lại, cố giữ nụ cười thân thiện nhất.

Thực sự thì ngoài ba người bạn thân ra Triều Anh không có nhiều bạn, bởi vì từ mẫu giáo đến lớp chín đều học chung nên lúc nào cũng chỉ chơi với họ thôi, giờ đây học khác lớp, nhỏ thực sự lo lắng không biết mình có thích nghi được hay không.

- Wow, vậy là thanh mai trúc mã rồi! – Một bạn nữ khác nói, tên cô ấy là Mỹ Ngọc, cười gian, cô gái lại nói tiếp – Cho xin ít thông tin nào!

- À ờ, Vũ Đình Nguyên, cao một mét bảy mươi chín, nhóm máu O, sở thích thể thao.

Triều Anh vừa nói xong thì cả đám cười bò lên khen nhỏ nhiệt tình, sau đó thì cùng nhau vào lớp, cũng nhờ vậy mà Mỹ Ngọc và Thanh Thảo đã rủ nhỏ ngồi chung một bàn khiến nhỏ tự nhủ nhất định phải cảm ơn Đình Nguyên một phen vì đã giúp nhỏ có cơ hội nói chuyện với bạn mới.

Tiết đầu tiên là tiết sinh hoạt chủ nhiệm để mọi người có thể chào hỏi làm quen với nhau, sau vài màn chào hỏi qua loa, nhóm Thanh Thảo Mỹ ngọc lại quay lại chủ đề nóng hổi ban nãy, lôi luôn cả Triều Anh vào.

- Chúc mừng Triều Anh, bạn nối khố của cậu đã được vào danh sách "hot boy trường Bình Minh" của tôi rồi nhé!

- À ừm, từ mẫu giáo Đình Nguyên đã luôn nổi tiếng vì đẹp trai năng động mà! Mấy bạn nữ luôn nói cậu ấy đẹp trai nhất trường đó! – Triều Anh thật thà khai, cũng chẳng tâng bốc gì bởi Đình Nguyên thật sự rất đẹp trai, từ khi còn là một cậu nhóc học mẫu giáo đã được người lớn khen hết lời, còn nói rằng với nhan sắc trời cho như thế thì cậu ta thừa sức làm diễn viên người mẫu nữa.

- Hmm – Mỹ Ngọc kéo một hơi ngẫm nghĩ, sau đó hai cô bạn tấm tắc với nhau điều gì đó qua ánh mắt rồi Mỹ Ngọc lại tiếp lời – Đẹp nhất khối thì có thể, nhưng vị trí quán quân của trường Binh Minh đã có người nắm rồi.

- Có á? – Triều Anh có chút ngạc nhiên, bởi với một đứa trẻ mười sáu năm chỉ quanh quẩn ở cái thị trấn nhỏ bé này thì nhỏ chưa từng gặp ai đẹp hơn Đình Nguyên cả.

- Có, là Ngọc Huyền Quân lớp 11, trời ơi, tôi biết đến anh ấy qua những lời đồn đại rồi, sáng nay mới được gặp mặt lần đầu, đúng là đẹp như lời đồn, không, còn hơn thế!

- Ngọc Huyền Quân? Giống tên con gái ghê! – Triều Anh lẩm bẩm, nhắc mới nhớ, đến một đứa chậm thông tin như nhỏ cũng biết bởi anh ta rất nổi tiếng, hồi lúc thi chuyển cấp nhỏ có nghe mấy cô bạn cùng phòng nhắc đến cái tên này, họ còn thề thốt phải cố gắng vào được trường Bình Minh để được học chung với anh ta.

Ngọc Huyền Quân, cái tên nghe mới nhẹ nhàng làm sao!

- Không phải tên con gái, đính chính lại Ngọc Huyền Quân là tên của một thiên thần – Thanh Thảo chỉnh lại cho đúng.

----

Giờ ăn trưa tấp nập, mặc dù đã bàn là sẽ ăn trưa cùng bạn mới để dễ kết thân hơn nhưng trống vừa đánh thì Đình Nguyên đã có mặt ở trước lớp Triều Anh kéo nhỏ đi ăn trưa cùng, dĩ nhiên là với cái mặt của cậu ta thì chỉ cần cười một cái đám Mỹ Ngọc Thanh Thảo đã đầu hàng đẩy Triều Anh đi nhanh nhanh lẹ lẹ.

Cái luật bất thành văn chẳng biết bắt đầu từ khi nào là hai chàng trai trong nhóm luôn lấy đồ ăn cho hai cô gái, cụ thể là Đình Nguyên lấy cho Triều Anh, Bảo Long lấy cho Thục Quyên, dường như chẳng bao giờ họ đổi vị trí cho nhau, nên Thục Quyên với Triều Anh chỉ việc ngồi lau đũa muỗng trong khi hai cậu bạn phải lao vào tranh giành trong quầy thức ăn.

- Tôi cứ tưởng hôm nay sẽ đi ăn với bạn mới – Triều Anh lên tiếng trong khi vẫn chăm chú lau đũa muỗng cho Đình Nguyên, nhỏ lau cho cậu bạn trước rồi mới tới mình, thầm nghĩ quả nhiên ngồi chung với đám bạn nối khố vẫn là thoải mái nhất.

- Cũng tính thế nhưng Đình Nguyên có chịu đâu – Thục Quyên đáp.

Lúc này hai chàng trai bước ra với hai tay là hai phần thức ăn cho cả nhóm, Triều Anh hớn hở đón lấy khay thức ăn của mình trong khi Đình Nguyên cố tình giơ nó lên cao:

- "Ạ" đi tôi đưa cho!

- "Ạ" cái đầu cậu ấy!

Bỗng nhiên từ phía tây nhà ăn có tiếng hét rú lên thu hút sự chú ý của cả nhóm, Triều Anh nhanh trí đứng lên giành lấy khay cơm mới nhìn đến, đang khi nhỏ còn liên tưởng đến cảnh một chàng hot boy xuất hiện như trong truyện tranh thiếu nữ và có liên quan đó là nhớ đến cái tên Ngọc Huyền Quân thì té ra lại không phải, chính xác thì ở góc đó có một nam sinh lớp 11 đang tỏ tình với một nữ sinh lớp 10, lại còn tặng hoa hồng và gấu bông, lãng mạn thật sự!

- Nghe nói lên cấp 3 hay có mấy trò sốc nổi này, đúng là có thật – Thục Quyên nhún vai chẳng thèm quan tâm, cô lại tiếp tục với phần thức ăn của mình.

- Ha ha, mình nghe nói lên cấp ba 99,9% sẽ có người yêu đó! – Triều Anh cũng cười góp vui.

Chẳng hiểu sao câu nói đùa này của Triều Anh chẳng có ai cười, không gian như chùng xuống giữa nhà ăn ồn ào với những tiếng huýt sáo vỗ tay, đến mức cả bản thân nhỏ cũng cảm thấy có cái gì đó lạ lạ giữa lòng ngực mình, bất giác nhỏ nhìn qua Đình Nguyên, thấy ánh mắt cậu cũng đang nhìn mình cách khó hiểu, bỗng dưng nghĩ đến một ngày nào đó Đình Nguyên sẽ qua đón một cô gái khác đi học mà không phải nhỏ, sẽ chọc ghẹo cô gái khác không phải nhỏ, sẽ lấy đồ ăn cho cô gái khác mà không phải Lâm Triều Anh nhỏ, tự dưng trong lòng ngực nhỏ có một cơn nhoi nhói khó hiểu nhưng rất nhanh đã tắt ngúm vì tiếng của Thục Quyên.

- Yêu đương gì chứ! Lo mà học hành!

- Lại ảo tưởng rồi, ngố như cậu ai mà yêu chứ! – Đình Nguyên cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí chẳng hiểu sao đã chùng xuống đó.

Thanh Thảo ngồi ở bàn đối diện vẫy tay chào khẽ với Triều Anh, nhỏ cũng vui vẻ vẫy tay lại, bỗng thấy ánh mắt của Mỹ Ngọc đang nhìn về phía Đình Nguyên cách chăm chú, nhỏ chẳng hiểu sao trong vô thức bàn tay lại suýt buông lơi chiếc thìa trên tay.

Hình như có cảm giác gì đó vừa xẹt qua mà nhỏ chưa kịp định nghĩa, hoặc là còn quá nhỏ để có thể định nghĩa được nó.

----

Tiết học tin trên phòng máy ở lầu 3 kết thúc buổi học chiều ngày hôm nay, Triều Anh có chút mệt mỏi sau một tiếng rưỡi đồng hồ dán mắt vào máy tính học Word, nhỏ dụi dụi mắt đi song song với Đình Nguyên đang dắt xe đạp ra khỏi cổng trường, che miệng ngáp uể oải một cái:

- Mới đi học mà ngày mai đã có nhiều bài tập rồi, nào là bài tập môn sinh, rồi môn tin nữa, ... - Nhắc đến môn tin, Triều Anh chợt nhớ ra có cái gì đó "sai sai" ở đây, hốt hoảng lôi balo ra kiểm tra, nhỏ thở dài chán nản – Chết thật, lúc nãy do bàn chật nên tôi để vở tin trên thùng CPU ở phòng máy, quên cầm về mất rồi, ngày mai lại có bài tập nữa, không được, tôi phải quay lại lấy, mấy cậu về trước đi, tôi đi bộ về cũng được.

- Không sao, bọn này đợi cậu – Bảo Long tắp xe vào lề, đúng kiểu "anh cả" vị tha, cậu còn nhắc thêm – Giờ này chắc phòng tin khóa cửa rồi, cậu lên phòng bảo vệ để lấy chìa khóa nhé!

- Không có gì lạ hết, tính ẩu tả của cậu bọn này quen quá rồi - Đình Nguyên chẳng bỏ qua tí thời cơ nào chọc nhỏ đâu.

- Ừ tôi đi nhanh rồi về! Đợi chút xíu nha!

Biết mình có lỗi, Triều Anh không cãi lại với Đình Nguyên, nhỏ khoác balo lên lưng chạy một mạch vào lại trường dưới ánh nắng chiều đang buông xuống, gió thổi nhành phượng chỉ còn vài bông hoa đỏ cô độc trong nền trời đã úa màu nắng, cuốn những cánh hoa cuối cùng của mùa hè bay đến góc sân thượng ở dãy lầu A, nhẹ đáp trên bàn tay thon dài của một chàng trai, sắc phượng đỏ trên làn da trắng ngần tựa như màu máu đỏ chói trên tuyết, qua những ngón tay đang đưa lên đón lấy cánh hoa, đôi mắt đen huyền của chàng trai như chứa cả bầu trời đang buông ánh hoàng hôn tàn.

Phải đợi khi học sinh về gần hết thì bác bảo vệ mới có thời gian rảnh để cùng với Triều Anh đi lên lầu 3 của khu A mở cửa phòng tin học.

- Lần sau thì cẩn thận hơn nhé, bác bận lắm còn phải chạy lên đây lấy với con đây – Bác bảo vệ vừa trách nhẹ Triều Anh vừa khóa cửa phòng máy tính lại.

- Dạ con xin lỗi và cảm ơn bác nhiều, lần sau con sẽ chú ý hơn ạ! – Triều Anh bối rối bỏ vở vào cặp rồi cuối đầu rối rít cảm ơn bác, xong xuôi hai người cùng nhau rời khỏi phòng tin.

Đáng lí ra mọi chuyện sẽ diễn ra êm đẹp như thế, ai về nhà nấy, nếu như bác bảo vệ và Triều Anh không thấy lối dẫn lên sân thượng đã bị ai đó mở ra. Lối dẫn lên sân thượng của trường Bình Minh vốn không có cửa nẻo gì mà chỉ là một cái ô vuông to cỡ một người béo lọt vừa trên góc trần lầu ba, dẫn lên đó là những thanh sắt đính chặt vào tường tạo thành cầu thang, trên đó dường như chẳng có gì nên hiếm khi có ai lên lắm, hơn nữa lúc nào nắp mở cũng bị khóa.

- Lại là gì nữa đây? – Bác bảo vệ phàn nàn trong miệng rồi chạy đến leo lên những nấc thang đính chặt trên tường xem ai vừa lên đó, Triều Anh cũng hiếu kì đứng lại, mà phần lớn là nhỏ nán lại xem có cần giúp gì không vì đằng nào nhỏ cũng vừa được bác bảo vệ giúp xong.

Cơ thể của bác bảo vệ không béo cũng không gầy nên chỉ loay hoay một chút là bác đã chui được nửa người qua cái ô vuông dẫn lên tầng thượng rồi, Triều Anh chẳng biết bác thấy ai ở đó nhưng nghe bác lầm bầm "Thôi xong thằng nhóc này..." rồi loay hoay trèo xuống.

- Sao thế ạ? – Cảm thấy có gì đó không ổn, Triều Anh bước lại gần hỏi thăm xem có giúp được gì không.

- Có chuyện phiền phức rồi con à! – Bác bảo vệ đột nhiên cầm lấy tay của Triều Anh kéo lên phía những bậc thang kia, chỉ lên đó nói bằng giọng khẩn trương, mặt xanh như cắt không còn giọt màu – Trên sân thượng có người tự sát!

- Sao ạ? – Triều Anh cũng kinh hãi như bác bảo vệ, nhanh trí, cô bé toan cất bước chạy đi kêu người lớn giúp đỡ thì đã bị bác bảo vệ kéo lại, nhỏ bối rối giải thích – Để con đi kêu thầy cô giúp chứ hai bác cháu mình đâu làm được gì đâu ạ!

- Không không! Phải có một người ở lại lên khuyên ngăn thằng nhóc – Bác bảo vệ đẩy nhanh Triều Anh về phía trước, giao trọng trách cho cô bé – Con lên đi, để bác đi kêu, chứ làm sao con biết chỗ kêu được, con lớp 10 mới vô học ngày đầu thôi mà!

Triều Anh còn chưa kịp phản ứng thì bác bảo vệ đã vội vàng chạy xuống bậc thang, mất hút như thể tránh vụ này càng xa càng tốt, để mặc nhỏ đứng đó với đôi bàn tay run run, nhưng rồi nghĩ mạng người là quan trọng nên nhanh chóng vịn những nấc thang nhấc chân bước lên.

Đầu vừa ló lên thì Triều Anh đã thoáng thấy một bóng lưng cao cao đứng ở phía xa, hốt hoảng, nhỏ lại tăng tốc độ leo lên, đã không giỏi vận động rồi còn sợ hãi, Triều Anh thở dốc đặt bước chân đầu tiên lên tầng thượng của trường, chẳng cần biết đúng sai phải trái thế nào, cô bé đã hét toáng lên về phía bóng lưng đang đứng sát mép sân thượng:

- Làm ơn đừng nhảy mà!

Tiếng hét của Triều Anh to như thế nhưng chàng trai đó không có dấu hiệu gì là giật mình, như thể dù cho đang đứng sát mép gạch, dù cho đang ấp ôm ý định tự sát thì bên trong anh ta vẫn trầm tĩnh như mặt hồ không gì làm xao động được.

Trường xây cũng lâu rồi nên sân thượng khá là bẩn, chẳng có gì trên này ngoài bụi bẩn, cột thu lôi, và vài thanh sắt vụn, do không có mục đích sử dụng và cũng chẳng có nhu cầu cho người lên đây nên sân thượng vốn không có lan can.

Sau vài giây thấy anh ta bất động, Triều Anh quyết định từ từ từng bước tiến lại gần hơn, một cơn gió chiều khẽ thổi, trước mắt cô bé là những cánh hoa phượng đỏ cuối cùng của mùa hè đang cuộn trong gió, một cánh hoa phượng mỏng manh đỏ rực nằm trong tay của chàng trai ấy khi anh ta đưa tay lên cao cùng với cánh hoa, tựa như điểm lên nền trời xanh phía sau một chấm đỏ nhỏ bé trong cái hành tinh to lớn này. Và rồi trong khoảnh khắc đó, khi những ngón tay thon dài trắng ngần ấy buông ra, cánh hoa yếu ớt kia theo cơn gió chiều cuốn đi mất hút, không gian chỉ còn lại màu sắc úa vàng của hoàng hôn, sự im lặng, và cái ngẩn người của Triều Anh.

Bởi chàng trai đó đã xoay người về phía Triều Anh, giây phút đó, dưới ánh hoàng hôn đang buông, nhỏ đã ngỡ rằng mình thấy một thiên thần, một thiên thần lạc bước xuống nhân gian đang chờ đợi khoảnh khắc giao thoa thiêng liêng giữa ngày và đêm để trở về thiên đàng của mình.

Mái tóc đen khẽ phất, gió thổi chiếc cà vạt thắt lỏng ở cổ bay bay, áo sơ mi trắng tinh không một vết nhăn, đôi mày đen mềm mại nép trong lớp tóc mỏng rủ từ trán xuống, môi đỏ mỏng trái tim như cánh hoa đào trong gió, mũi thon gọn, đến cả xương quai hàm cũng có nét mềm mại như vẽ, và đặc biệt là đôi mắt, dù cho ánh mặt trời có chiếu vào thế nào cũng chẳng thấy được sắc nâu trong đó mà chỉ là một màu đen huyền, hàng mi dài như cánh bướm đêm, lại trông mềm như thứ nhung lụa hảo hạng. Anh ta đứng đó, nền trời hoàng hôn phía sau như thành bức nền, còn ánh nắng mặt trời trong phút chốc tựa như hóa thành đôi cánh chói lóa của một thiên sứ.

Nhất thời Triều Anh ngây ngẩn, tưởng như cả thần trí bị sắc đêm trong đôi mắt kia hút vào.

Gió thổi làn tóc tung bay như cái tát đánh thức Triều Anh dậy, nhỏ vội tém mấy sợi tóc xuề xòa trước mặt qua hai bên tai, cố gắng trấn tĩnh mình trước bản năng siêu lòng bởi cái đẹp của con người, hai tay siết chặt gấu váy, nhỏ nhìn về phía người đó:

- Cho hỏi, anh là Ngọc Huyền Quân đúng không ạ?

Anh ta im lặng không trả lời, đôi mắt đen không có sắc thái gì, như thể không hề có nhỏ trong mắt, như thể chẳng hề lắng nghe.

- Em chưa từng gặp anh trước đây, chỉ là, ừm, anh thực sự rất đẹp khi đứng ở vị trí đó, nên em đoán anh là Ngọc Huyền Quân!

Đến lúc này thì anh ta mới nhìn đến Triều Anh, chẳng phải là từ hướng khác nhìn đến, anh ta vẫn giữ cái đầu thẳng nhưng dường như lúc này thần trí mới quay về với thực tại, đến bây giờ mới nhìn nhỏ vào mắt.

- Đứng ở đây, tự sát trên sân thượng, rất đẹp? – Ngọc Huyền Quân đã hỏi như thế, cả chất giọng của anh ta cũng thật sự là quá nhẹ nhàng so với một chàng trai đang còn ở tuổi dậy thì.

- Không, ý em là tự sát không phải là việc đẹp, chỉ là, hình ảnh anh đứng ở đó, nó đẹp thôi - Triều Anh vội xua tay, thật thà nói – Chỉ đứng thôi chứ không phải nhảy xuống, nhảy xuống thì không còn đẹp đâu ạ!

- Nếu tôi nhảy xuống từ độ cao này, cơ thể sẽ dập nát, máu chảy lênh láng, tôi lại cảm thấy như vậy thì đẹp hơn.

- Nhưng sẽ đau lắm – Triều Anh nửa muốn bước lên nửa lại sợ mình kích động anh ta làm điều ngu ngốc, chẳng biết phải làm gì, để rồi với bản tính thật thà của mình, cô bé khai luôn những gì mình đang nghĩ – Cho, cho em hỏi, em đứng im hay bước lên thì anh sẽ không nhảy ạ? Bác bảo vệ dặn em phải giữ cho anh đừng nhảy đến khi bác ấy gọi người lớn đến giúp, nhưng em không biết làm gì hết – Cô bé bối rối đến mức tưởng như là sắp khóc đến nơi rồi, đôi mày đen thon thon cau lại đầy sự thất vọng về bản thân mình – Một đứa vừa ngố vừa ngốc như em thực sự không biết làm thế nào để anh đừng nhảy nữa, vì vậy, xin hãy nói cho em biết cách để giữ anh không nhảy.

Đôi mắt như lạc về chốn nào của Ngọc Huyền Quân cuối cùng có chút cảm xúc, sự ngạc nhiên thoáng dâng lên trong ánh mắt anh ta, rồi chợt một nụ cười bật ra vẽ lên trên khuôn mặt thiên sứ ấy, anh ta rời khỏi mép gạch nhưng chỉ tiến lên một bước chân.

- Nếu tôi nói, em sẽ làm sao?

- Nếu có thể em sẽ làm, dù sao thì mạng người cũng rất quan trọng, hơn nữa anh mà chết thì sẽ có nhiều người buồn lắm, cha mẹ anh này, các bạn nữ hâm mộ anh nữa!

Triều Anh có cảm giác là mình đã nói trúng điều gì đó không hay, bởi khuôn mặt anh ta có vẻ trầm xuống không vui, đôi mắt đen ấy kết hợp với biểu cảm trầm xuống trông như một thiên thần sa ngã đã ruồng bỏ thế gian.

- Tôi không cho đó là lí do để tiếp tục sống.

Và rồi anh ta lại bước lùi về một bước, quay lại mép sân thượng như lúc ban đầu.

- Nhưng em thì có lí do để giữ anh không nhảy – Triều Anh lớn giọng nói gấp như thể chỉ sợ nói chậm một chữ thì Ngọc Huyền Quân sẽ từ tầng thượng nhảy xuống vậy, lần này cô bé quyết định tiến lên một bước, đồng thời đưa tay về phía anh ta, đôi mắt vì sợ mà ngấn lệ, cố nhũ mình phải động não, nói gì hay ho đi chứ, phải nói gì đó để vị thiên sứ tuyệt vọng này không cắt bỏ đôi cánh của anh ta.

Anh ta chẳng quan tâm gia đình bạn bè, ánh mắt đó dường như còn mặc kệ cả thực tại, vậy phải nói gì cho hay? Triều Anh rối trí quá, thời gian không còn nhiều, thiết nghĩ bản thân chẳng giỏi giang gì, nói một hồi ra giả tạo khiến vị thiên sứ kia càng thêm thất vọng về thế gian mà thôi. Thôi thì có gì nói đó, nhỏ quả quyết

- Hôm nay là ngày đầu tiên vào cấp ba của em, nếu em chứng kiến một người chết trước mặt mình chẳng phải nó sẽ kinh khủng lắm sao? Rồi em sẽ phải sống thế nào trong quãng thời gian cấp 3 còn lại khi chứng kiến anh nát xác dưới sân trường đây hả? Định mệnh cũng được, ngẫu nhiên cũng được, nhưng giây phút em bước lên đây thì em đã có dính dáng đến cái chết của anh rồi! Em sẽ không thể nào yên ổn được với bạn học xung quanh khi em để anh chết đâu.

Và rồi cô bé quyết định bước về phía trước, với một tay đặt lên lòng ngực siết chặt vì sợ, cùng bàn tay chìa ra phía trước, nước mắt đã chảy trên bờ mi, trông như một chú mèo nhỏ đang run rẩy vì lạc mất mẹ nhưng vẫn quyết tâm dò đường tìm lối thoát chứ không can tâm đứng im chịu trận.

- Hãy sống vì em, được không? Ít nhất hôm nay, đừng biến người khác thành kẻ có tội bằng cái chết của anh.

Anh ta trông rất ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Triều Anh như nhìn một sự tồn tại khó hiểu.

- Nếu nói vậy thì em ngăn cản cái chết của tôi đâu phải vì thương hại tôi, em chỉ vì lợi ích của chính mình?

Lúc này Triều Anh chỉ còn cách Ngọc Huyền Quân khoảng bốn bước chân, chỉ cần một bước nữa là có thể chạm lấy anh ta. Đôi tay nhỏ vẫn đưa ra mong anh ta nắm lấy, dù vẫn khóc nhưng ánh mắt nai kia lại kiên quyết đến đáo để:

- Em đã trình bày lí do anh cần sống vì bản thân anh rồi nhưng anh không chấp nhận, thế thì em sẽ đưa ra lí do vì em, vì anh và vì cuộc sống cấp 3 tươi đẹp của em, hôm nay em sẵn sàng đặt ra một ngàn lí do để anh không nhảy.

Ngọc Huyền Quân bật cười một tràng dài, đôi mắt đẹp như mộng của anh ta khi híp lại vì cười trông ma mị đến khó cưỡng, vẻ đẹp khiến người ta phải đồn đại chính là đây, rồi anh ta thoáng nhìn xuống bên dưới sân trường, lại nhìn thẳng vào Triều Anh như thể lúc này anh ta mới thực sự tập trung 100% vào nhỏ:

- Vậy thì xem em cố được tới đâu?

Lời vừa dứt, như một thiên thần từ bỏ đi đôi cánh trắng của mình, Ngọc Huyền Quân ngã người ra phía sau trực tiếp từ sân thượng rơi xuống, mà Triều Anh bởi vì theo phản xạ cơ thể lập tức lao đến nắm lấy bàn tay của anh ta, chẳng biết nhỏ có nghĩ rằng mình kéo được anh ta hay không, nhưng rõ ràng thể chất của nhoryếu trong khi anh ta thì nặng, kết quả là cả Triều Anh cũng bị kéo theo.

Trước khi Triều Anh nhắm chặt mắt vì kinh hoàng là đôi mắt kinh ngạc đến bàng hoàng của Ngọc Huyền Quân, là đôi tay của cô bé đang nắm chặt lấy bàn tay đẹp đẽ của anh ta, rồi Triều Anh chẳng còn biết gì nữa, chỉ còn nghe tiếng gió và tiếng thét của chính mình bên tai.

Cả Ngọc Huyền Quân và Triều Anh đều rơi xuống.

Đây chắc chắn là chuyện kinh khủng nhất trong cuộc đời mười lăm năm tám tháng của nhỏ.

Lúc Triều Anh lấy lại được nhận thức thì hình ảnh đầu tiên ập vào mắt nhỏ chính là khuôn mặt thiên sứ dí sát của Ngọc Huyền Quân, là bàn tay của anh ta đang nắm chặt lấy tay nhỏ, chính xác thì cả nhỏ lẫn Ngọc Huyền Quân đang nằm trên chiếc nệm hơi cứu hộ mà chú bảo vệ và các thầy cô đã chuẩn bị bên dưới.

- Tại sao lại nhảy theo? – Ngọc Huyền Quân ngồi cạnh bên Triều Anh, một tay anh ta nắm lấy tay nhỏ, tay còn lại thì đang vuốt ve tóc nhỏ, lần xuống trán qua thái dương rồi xuống bờ má, giữ lại ở đó như muốn ủ ấm – Tại sao lại nắm lấy tay tôi kéo lại?

Triều Anh vẫn còn sốc nặng sau cú ngã từ tầng thượng xuống thẳng sân trường, nhỏ đã nghĩ rằng mình sẽ chết, sẽ nát xác, thế mà may sao vẫn còn sống. Thần trí rối loạn, cả cơ thể chẳng còn chút sức lực vì sốc, người cứng đờ, tưởng như vừa tỉnh lại sau một cơn ngất ngắn ngủi, lại như vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng đáng sợ, đến mức nhỏ chỉ biết nằm im nhìn lên trời, để giọt nước mắt lăn qua khe mắt rồi được bàn tay dịu dàng của Ngọc Huyền Quân lau đi.

Xung quanh giáo viên và các bác bảo vệ cũng chẳng ai dám khiển trách một lời với kẻ vừa gây rối loạn trường học kia, họ im lặng như thể đến tiếng thở còn chẳng dám bật ra, tựa vẻ đẹp của Ngọc Huyền Quân dưới ánh tà chiều như là dự báo của màn đêm ác mộng sắp ập đến.

Và người đập nát bầu không khí u ám đó chẳng ai khác ngoài "mặt trời" Vũ Đình Nguyên, trái ngược hẳn với đôi mắt đen dịu dàng sâu hun hút không thấy đáy của Ngọc Huyền Quân, ánh mắt nâu sáng ngời của Đình Nguyên tràn đầy lửa giận như mang bình minh đến xua tan màn đêm tối, cậu chạy đến xô mạnh Ngọc Huyền Quân ra khỏi Triều Anh trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người xung quanh, bao gồm cả Ngọc Huyền Quân, ánh mắt ngạc nhiên của anh ta như bị cướp lấy một món đồ dĩ nhiên thuộc về mình vậy, tựa như một vị hoàng tử ngang bướng quen được chiều chuộng lần đầu bị cướp lấy đồ chơi.

- Triều Anh! Triều Anh! – Đình Nguyên đỡ Triều Anh ngồi dậy, vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ của cô bé, nhìn thấy đôi mắt sợ đến đơ người và hàng nước mắt chảy từ khóe mi cong, cậu ném ánh mắt giận dữ về phía Ngọc Huyền Quân, đến mức nếu không phải một giáo viên chạy đến chắn trước Ngọc Huyền Quân thì nắm đấm là cái tiếp theo mà cậu ném vào mặt tên điên khùng ấy.

Sau vài tiếng gọi của Đình Nguyên, cảm nhận được lồng ngực và vòng tay mạnh mẽ của người đã luôn bảo vệ, luôn làm nhỏ cười, luôn cho nhỏ cảm giác an toàn khi ở bên, mùi hương dễ chịu của cậu ấy, cuối cùng Triều Anh cũng lấy lại được chút bình tĩnh, đôi mắt nai xinh đẹp của nhỏ híp lại rồi khóc òa lên ôm chầm lấy cậu, bàn tay nhỏ bé bám víu lấy tấm lưng rộng của cậu, đầu dụi vào ngực cậu, trông bộ dạng đáng thương đến tội nghiệp.

- Sợ, Đình Nguyên, sợ, sợ quá, sợ...

- Không sao rồi, không sao rồi! – Đình Nguyên đã ôm chặt lấy Triều Anh vào lòng, bàn tay to của cậu đã ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của cô bạn thân nối khố, sau một vài giây đắn đo, chợt nhớ đến hình ảnh Triều Anh rơi từ trên tầng thượng xuống đập vào mắt mình khi cậu vào trường tìm xem nhỏ làm gì mà lâu ra đến vậy, cuối cùng cậu ôm ghì chặt cô bé bằng cả hai tay mình, cơn giận dữ dịu xuống hóa thành sự dịu dàng vỗ về mà bảo vệ - Tôi ở đây!

Ngọc Huyền Quân đang đứng sau cả mấy giáo viên, hình như ai cũng muốn che đậy cho anh ta bởi lúc này học sinh cả trường gần như đã về hết, nếu như những người có mặt ở đây không nói thì sẽ chẳng ai biết cả. Và đúng như thế thật, bởi chỉ trong tíc tắc thầy hiệu trưởng đã bước đến, thầy trịnh trọng cuối đầu trước Triều Anh và Đình Nguyên:

- Thầy rất xin lỗi về việc này, vì vài lí do không tiện nói ra cũng như đảm bảo thanh danh của trường, thầy mong các em đừng phát tán chuyện này.

Đình Nguyên có vẻ bất mãn trước quyết định này, cậu lên tiếng:

- Thưa thầy, bạn em đã rơi từ tầng thượng xuống, em mong thầy sẽ làm gì đó...

- Không cần đâu – Trước khi Đình Nguyên nói gì thêm thì Triều Anh đã cắt lời cậu, nhỏ dụi tay lau nước mắt, kéo kéo áo Đình Nguyên lắc đầu cười cố tỏ ra mình ổn – Là tôi tự nguyện, coi như là cứu được một mạng người thôi, đừng làm lớn chuyện, tôi cũng không muốn nổi tiếng đâu mà, cùng Ngọc Huyền Quân nhảy lầu, tin tức cũng không hay gì.

Sau đó Triều Anh tỏ ý muốn đứng dậy, Đình Nguyên cũng ôm ngang vai đỡ nhỏ dậy, cả hai cùng bước khỏi đệm cứu hộ và chẳng buồn nhìn đến Ngọc Huyền Quân lần nào, như thể chỉ cần có Đình Nguyên ở đây, Triều Anh nhỏ chẳng sợ gì nữa, như thể có Triều Anh ở đây, Đình Nguyên đã yên lòng rồi.

Thế nhưng vừa bước khỏi đệm thì bàn tay của Triều Anh bị Ngọc Huyền Quân nắm lại, anh ta đã tiến đến từ đằng sau từ khi nào, bàn tay anh ta siết lấy tay cô bé đến mức đau:

- Em đã nói tôi hãy sống vì em! Tôi đã làm thế!

Trước khi Đình Nguyên giận dữ hất bàn tay đó ra thì một bàn tay khác đã chen vào gạt phăng tay của Ngọc Huyền Quân khỏi Triều Anh, là Bảo Long, cậu đã hất thẳng tay của anh ta ra khỏi nhỏ một cách chẳng kiêng dè gì, cậu đứng cạnh Đình Nguyên, còn Thục Quyên thì đứng cạnh Triều Anh, cô đang vuốt lại mái tóc rối của nhỏ và dùng khăn tay lau nước mắt cho cô bạn bé nhỏ của mình.

- Triều Anh giúp anh vì lòng tốt, xin hãy tự trọng, đừng gây thêm rắc rối gì cho bạn tôi! – Bảo Long có vẻ tức giận thật, hiếm khi mà một người điềm tĩnh như cậu phải tức giận như thế.

- Tôi không biết vì lí do gì mà nhà trường bảo vệ cho anh, nhưng như Bảo Long nói, chuyện của anh và Triều Anh đến đây là kết thúc, chúng tôi sẽ không đứng im để anh động vào bạn mình lần nữa – Thục Quyên cũng trầm mặt tức giận.

Nói xong câu đó nhóm bốn người chẳng ai nhìn Ngọc Huyền Quân thêm lần nào nữa mà chỉ chú mục vào lo lắng cho Triều Anh, cùng với Đình Nguyên đỡ cô bé ra về.

Mặt trời đã lặn hẳn, bóng tối ập đến, chẳng ai có thể nhìn thấy gì được khi ở trong bóng tối, bởi bóng tối chỉ có màu đen, đen tựa sắc màu trong đôi mắt của Ngọc Huyền Quân.