Trịnh Nguyễn Tranh Hùng

Chương 217: Hoàng Tĩnh Chí

Hoàng Tĩnh Chí

Hoàng Tĩnh Chí đã đến thành Phú Yên được gần một tháng. Trong mật chỉ của Ứng Hòa Công lệnh cho hắn chiếm lấy toàn bộ binh quyền, gạt cha con Lưu Khải sang một bên, Hoàng Tĩnh Chí hiểu đây là chủ tử của mình không yên tâm khi dưới tay có người của thái tử,. Hoàng Tĩnh Chí vừa đến đã trực tiếp hạ liền mấy đạo quân lệnh thu hẹp quyền lực của Lưu Khải , lại thay đổi cách thức đóng quân và đối xử với bách tính trong thành, trừ khi Lưu Khải trực tiếp tạo phản, bằng không ông ta không giao quyền, Hoàng Tĩnh Chí có thể trực tiếp chém ông ta, lúc đó thái tử cũng không nói gì được Hoàng Tĩnh Chí hắn.

Nhưng đều làm Hoàng Tĩnh Chí có chút nuối tiếc là thủ hạ tâm phúc của lão ở đây không nhiều, ngoài việc miễn đi mười mấy tâm phúc dưới trướng của Lưu Khải, các quan viên văn võ khác lão chỉ có thể dùng người cũ của Lưu Khải. không còn cách nào khác, nếu như lão đuổi sạch sẽ tay chân của Lưu Khải thì dưới tay lão lấy ai mà làm việc.

Hai ngày nay Tề vương Hoàng Tĩnh Chí cũng có chút lo lắng, y vừa chiếm quân quyền của Lưu Khải thì liền nhận được tin phía bên kia Trịnh Cán đã sớm có dị động, Hoàng Tĩnh Chí còn chưa ổn định được lòng quân, nếu chiến đấu xảy ra thì dựa vào gì mà đánh.

Nhưng lúc này y cũng không thể làm khác. Thời điểm này mà y lại vứt Phú Yên chạy về Gia Định thì không cần chủ tử của y làm gì, Hoàng Thượng cũng sẽ thịt ý, y chỉ đành lệnh quân tử thủ thành trì, đồng thời cũng khẩn cấp cầu viện Gia định một lần nữa.

Chỗ ở của Hoàng Tĩnh Chí chính là nơi ở của Tri Phủ cũ. Lúc này trời đã tối mịt, Hoàng Tĩnh Chí vẫn ngồi bên bàn làm việc , y vừa nhận được tình báo, quân Đại Việt đã cách Phú Yên bảy mươi dặm nữa, có nghĩa là không quá một ngày nữa chiến tranh sẽ xảy ra.

Hoàng Tĩnh Chí cầm lên một tờ tin tức đang định xử lý, cũng lúc này có thị vệ bẩm báo ở cửa:

- Đại soái, Nguyễn Huy cầu kiến gấp, nói có chuyện lớn trình báo.

Hoàng Tĩnh Chí ngẩng đầu lên, Nguyễn Huy này là một trong số các thân binh của hắn, không biết lúc này lại có chuyện gì, liền lệnh:

“Cho vào”

Chẳng bao lâu, ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng bước chân, thị vệ bẩm báo:

“- Đại Soái, người đã đến rồi.”

“- Vào đi!”

Cửa mở, Nguyễn Huy một thân khôi giáp đi vào, quỳ xuống hành lễ:

“Tham kiến đại soái:”

Hoàng Tĩnh Chí liếc nhìn y một cái, dù sao cũng là người bảo vệ mạng sống của mình, ngữ khí của Hoàng Tĩnh Chí trở nên nhẹ nhàng:

“ ngươi có chuyện quan trọng gì muốn bẩm báo?”

“- Khởi bẩm đại soái, vừa rồi …. Vừa rồi nhân lúc rỗi rãi chúng thần có đi uống rượu”.

Hoàng Tĩnh Chí ngẩn người ra rồi lập tức sầm mặt xuống, tên này dám đi uống rượu lại còn chạy đến đây ư:

“Ngươi”

Hoàng Tĩnh Chí đang định nổi cáu thì Nguyễn Huy nói:

“Đại soái trong quán rượu, chúng thuộc hạ gặp một tên tham tướng dưới quyền của Lưu Khải, trong khi hắn uống say liền làm rơi ra một cuộn giấy, thuộc hạ liếc nhìn thì phát hiện đó là một bản danh sách trong thành còn có bao nhiêu quân, có bao nhiêu quân lương, có bao nhiêu tên, vũ khí... Tất cả vật dụng tác chiến, “

Hoàng Tĩnh Chí ngẩn người, con mắt của y từ từ khép lại, những chuyện này đều là tình báo quân sự cực kì quan trọng, Lưu Khải sao lại cần? Ông ta đem những tin tình báo này cho ai? Hoàng Tĩnh Chí dù sao cũng là đại tướng, mặc dù trong lòng vô cùng tức giận, nhưng y vẫn kiềm chế cơn thịnh nộ của mình, không để lộ ra bên ngoài.

“-Chuyện này ta biết rồi, ngươi lui xuống đi“

Hoàng Tĩnh Chí phất tay tiễn khách.

“Thuộc hạ cáo lui”

Còn lại một mình trong phòng sau vài giây suy nghĩ, Hoàng Tĩnh Chí cao giọng nói:

“Người đâu, gọi Dương Mạnh tướng quân tới”

Dương Mạnh người gốc cần thơ, chính là một trong những tướng tâm phúc dưới quyền Hoàng Tĩnh CHí, có thể nói Hoàng Tĩnh Chí làm nên đến mức này chính một phần là nhờ sự xả thân của Dương Mạnh. Không bao lâu sau Dương Mạnh đến, Hoàng Tĩnh Chí nói hết mọi điều cho y, Hoàng Tĩnh CHí hỏi y xem có phải Lưu Khải đã đầu hàng quân Việt rồi hay không, nếu không thì hắn tìm hiểu những tin tức kia để làm gì.

Dương Mạnh cúi người trầm ngâm, hắn trở thành ái tướng của Hoàng Tĩnh Chí chính là biết đoán ý thượng cấp. lúc này DƯơng Mạnh xem ra Hoàng Tĩnh Chí đã có ý muốn giết chết Lưu Khải rồi, hắn nghĩ ngợi một lúc rồi cẩn thẩn đáp”

“ Khởi bẩm đại soái, Ty chức không phản đối giết Lưu Khải, chỉ có điều nếu xử trí không thỏa đáng, e rằng lợi bất cập hại. Nên nhớ rằng không phải tất cả các tướng lĩnh đều là người của đại soái, nếu làm không khéo không cần đại việt tấn công chúng ta sẽ tự giết nhau trước’

Hoàng Tĩnh Chí gật gật đầu, câu này đã nói trúng tim y, y không lo lắng Lưu Khải y lo chính là đám bộ tướng kia .\ y chắp tay sau lưng đi hai bước, hung ác nói:

“-Ta muốn phái binh lính tới bao vây phủ của y, làm thịt y!”

“Đại soái tuyệt đối k thể”

-Đại soái, phủ của Lưu Khải rất gần với bắc quân doanh, rất nhiều tướng lĩnh ở quân doanh còn là người của y, hơn nữa trong phủ cả y có ba trăm thân binh, vội vàng không giết được y, y triệu tập quân đội ở phía bắc đến, lại không có lợi cho Đại soái, không thể giết người ở trong phủ của y.

Hoàng Tĩnh Chí không kiềm chế được sự nôn nóng trong lòng, liền hỏi:

-Vậy ngươi bảo ta phải làm thế nào để giết tên phản tặc này?

Dương Mạnh suy nghĩ rồi đáp

“Cái này không khó, Đại soái, đằng nào tối mai quân Đại Việt cũng đến, chi bằng chúng ta tương kế tựu kế. Đại soái phái quân lính của doanh trại phía bắc đi bảo vệ thành, lúc đó, Đại soái có thể triệu Lưu Khải tới bàn bạc việc quân, chỉ cần y vào quân nha, thì cái mạng nhỏ của y sẽ nằm trong tay Đại soái?

Hoàng Tĩnh Chí vui mừng, đây là một kế hay, mượn cớ củng cố nội lực, Lưu Khải sẽ không hề nghi ngờ, y vội gật đầu,

“-Cứ quyết định như vậy đi!”

...

Đúng như tình báo của Hoàng Tĩnh Chí dự đoán, Hoàng hôn ngày hôm sau, một đội quân khoảng hơn hai mươi nghìn người, vũ khí chỉnh tề, đội quân uy vũ, cờ bay khắp nơi, thanh thế rất lớn. Đó là quân Đại Việt đã đánh tới, quân lính canh gác ở đầu thành Phú Yên bỗng trở nên hoang mang, không ngừng đánh chuông cảnh báo, tiếng chuông cảnh báo “Leng keng….” Tiếng tù và vang lên khắp thành.

Hoàng Tĩnh Chí lập tức ra lệnh, đại doanh nam bắc, mười lăm nghìn quân lên thành phòng ngự. Trong thành vô cùng hỗn loạn, từng đoàn từng đoàn binh lính chạy lên đầu thành, chuẩn bị cung tên, nghiêm túc chờ đợi.

Bên ngoài thành cách chân thành khoảng hai dặm, Trịnh Cán ngồi trên Long xa dẫn hàng chục đại tướng cưỡi ngựa lên một ngọn đồi nhỏ, nhìn về phía thành Phú Yên cách đó một con sông. Thành trì này là trung tâm kinh tế chính trị lớn của Đại Nam, thành trì cao lớn kiên cố, lại có dòng sông chảy quanh bảo vệ thành trì. Nếu như Lưu Khải năng chinh thiện chiến đến bảo vệ thành trì, thì muốn tấn công thành trì không phải chuyện đơn giản, nhưng hiện tại người nắm giữ binh quyền không phải là Lưu Khải.

Trịnh Cán quay đầu lại nói:

“Trước hết tìm nơi hạ trại, quân lính nghỉ ngơi một đêm, sáng mai chúng ta sẽ bắc cầu phao vượt sông”

Trịnh Cán ngồi trên Long xa đưa ra một loạt mệnh lệnh, chúng tướng đều ôm quyền dạ ran:

“Mạt tướng tuân chỉ”