Trịnh Nguyễn Tranh Hùng

Chương 218: Nội Chiến

Nội Chiến

Ngồi trong đại trướng mới được binh sĩ dựng lên trịnh cán nói với tả hữu.

“Khi nãy tin tức báo về, ảnh vệ bên đó đã thành công ly gián Lưu Khải và Hoàng Tĩnh Chí, tuy rằng chưa đẩy hai người họ đến mức một mất một còn, nhưng cũng đủ để bọn chúng không thể nào hợp tác được. bước tiếp theo các khanh xem nên làm như thế nào mới ổn thỏa”

Bùi Du bước ra nói”

“Hoàng thượng, theo tin tình báo mà nguyễn huy truyền về, tối qua Hoàng Tĩnh Chí vô cùng phẫn nộ, chỉ là cố kìm nén không để lộ ra thôi, có lẽ còn chút kiêng kỵ, nhưng hắn đã muốn giết Lưu Khải rồi chẳng qua chưa có cớ mà thôi, lần này y nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội.”

Bùi Du im lặng một chút rồi lại nói:

“Bẩm Hoàng Thượng thần cho rằng, chúng ta nhất định phải tạo điều kiện cho bọn chúng, tuy không quá ép thành trì, nhưng vừa không quá lỏng tay, phải ở thế có thể thả có thể tóm, như vậy mới chiếm được thế thượng phong, mới đủ sức để gây nội chiến trong thành.”

Một tên tướng khác đứng ra nói:

“Bẩm hoàng thượng, có lẽ chúng ta nên làm bộ lui binh một chút, như vậy sẽ tốt hơn”

Trịnh Cán suy nghĩ một lát liền gật đầu nói với các tướng lĩnh”

“Việc bắc cầu phao cứ tiến hành, còn đại quân lui tám năm trăm dặm về phía bắc”

ý chỉ của Trịnh Cán vừa ban xuống là được thực hiện ngay, ngay trong đêm đại việt chậm rãi lui binh, khi cách thành trì khoảng năm dặm thì cắm trại, chỉ để lại vài ngàn người làm nhiệm vụ bắc cầu phao.

Trong Thành Phú Yên, Phủ của Lưu Khải

một tên thân binh đang bẩm báo:

-Khởi bẩm đại soái, Hoàng Đại soái cho mời ngài đến họp bàn bạc chiến sự.”

Lưu Khải gật đầu, không hề nghi ngờ gì. Y biết là quân Đại Việt đang đóng ở chân thành, chắc chắn sẽ khiến Hoàng Tĩnh Chí có chút lo lắng.

Lưu Khải trong lòng vô cùng khinh thườngnghĩ thầm, ngươi đã cướp quân quyền của ta, còn mời ta đến làm gì, những nghĩ thì nghĩ như vậ, ngoài mặt hắn vẫn nói/

“-Ta chuẩn bị đồ một chút sẽ tới ngay lập tức!”

Tên thân binh lui ra, Lưu Khải thay bộ áo giáp, xoay người lên ngựa, dẫn ba trăm thân binh chuẩn bị rời phủ, thì con trai y chạy tới nói:

“-Hài nhi cũng đi theo cha.”

Lão nghĩ, hiện giờ trong thành hỗn loạn, con trai đi cùng mình mới yên tâm, bèn gật đầu đồng ý,

“-Được rồi! Con hãy theo cha.”

Một đoàn người rời khỏi phủ tới nơi ở của Hoàng Tĩnh Chí, vừa đi được nửa đường, lúc đó một người từ trong hẻm nhỏ lao tới,

“-Đại soái, xin hãy dừng bước!”

Lưu Khải nhận ra đó là tên phụ trách nấu ăn của quân doanh, lập tức ghìm ngựa chiến lại,

“Có chuyện gì”

Tên kia thở hồng hộc tiến lên trước nói nhỏ:

“Đại soái, mau trốn”

-Tại sao?

Lưu Khải chau mày, không hiểu hỏi lại.

Tên quan này lại nói”

-Sáng sớm nay, ty chức thấy rất nhiều đao phủ đang tập hợp, đại soái, ngài là ân nhân của thành phú yên ty chức không muốn thấy ngài bị làm sao nên liều mạng đến đây bẩm báo.

Lời nói của tên này khiến Lưu Khải giật mình, hắn ngẫm nghĩ, chuyện đao phủ chắc chắn là có thật, đây chắc hẳn là Hoàng Tĩnh Chí muốn giết mình.

Tên kia lại nói:

“ty chức chỉ nói đến đây thôi, Đại soái hãy bảo trọng!”

Y quay người vội vàng rời đi. Y vừa đi thì thị vệ của Hoàng Tĩnh Chí lại một lần nữa chạy đến., chắp tay cười nói:

-Việc quân cấp bách, Hoàng Đại soái mời ngài gấp rút tới bàn bàn bạc.

Nếu như không có thị vệ của Hoàng Tĩnh Chí tới giục, có lẽ Lưu Khải không nghi ngờ gì, nhưng việc thị vệ của hắn tới giục giống như vẽ rắn thêm chân vậy, khiến Lưu Khải hiểu ngay, Hoàng Tĩnh Chí quả nhiên là mượn cớ bàn việc quân, thực chất là muốn giết mình, y rất căm hận nhưng vẻ mặt tươi cười nói:

-Ta quên không mang theo tin tình báo mới nhất, nhờ người chuyển lời ta về lấy xong sẽ tới ngay”

Y quay đầu ngựa đi luôn, tên thân binh của Hoàng Tĩnh chí vô cùng sốt ruột,

-“Tướng quân có thể để thân binh về lấy, Hoàng Đại soái đang rất sốt ruột rồi!”

Lúc này Lưu Khải đang hoang mang, lẽ nào lại chịu nghe lời thị vệ, y giục ngựa đi, không quay đâu lại nói:

“Ta cất rất kỹ, chỉ có ta mới biết, xin chuyển lời ta sẽ tới ngay.”

Lưu Khải quay đầu lại thấy gã phi như bay, trong lòng chắc chắn không còn nghi ngờ gì nữa, vội nói với con trai nuôi Lưu Cảnh:

-Con mau triệu tập thân tín, cứ nói là Hoàng Tĩnh Chí muốn giết ta, “

Lưu Cảnh quay đầu ngựa chạy đi, Trong phủ của Hoàng Tĩnh Chí, hắn mặc áo giáp từ đầu tới chân, tay cầm giáo, ngồi đợi trong đại sảnh, chung quanh đại sảnh bố trí khoảng năm nghìn binh sĩ, chỉ cần Lưu Khải bước vào đại sảnh, là chắc chắn bị chém đến thịt nát xương tan.

Hoàng Tĩnh Chí đợi mãi không thấy Lưu Khải tới, nên cũng có chút lo lắng, đúng lúc đó, tên thân binh mà y phái đi giục Lưu Khải vội vã trở về, lớn tiếng bẩm báo:

“-Đại soái đại sự không ổn! Lưu Khải đi được nửa đường bỗng dưng quay về rồi.”

“-Cái gì!”

Hoàng Tĩnh Chí đùng đùng đứng dậy, trong lòng vô cùng tức giận. Hoàng Tĩnh Chí nắm chặt tay, nghiến răng kèn kẹt. Lưu Khải đáng chết, sao y lại biết được chuyện này, ý định giết người trỗi dậy trong người Hoàng Tĩnh Chí, y lớn tiếng ra lệnh:

“-Truyền lệnh của ta, điều ba nghìn kỵ binh bao vây phủ của Lưu Khải, bất luận già trẻ đều giết không tha!”

“Đại Soái”

Một trong tám tham tướng của Hoàng Tĩnh Chí là Chu Lâm vội vàng tiến lên quỳ một chân xuống lớn tiếng;

“Đại soái xin hãy bình tĩnh, lúc này nếu chúng ta nội chiến chỉ sợ quân đại việt sẽ nhân cơ hội mà vào”

Hoàng Tĩnh Chí giận dữ đạp cho hắn một nhát,

-“Hồ đồ, bây giờ giết hắn, hay đợi hắn dâng thành đầu hàng, nhà ngươi chọn thử cho ta xem”

Chu Lâm ngã ngồi trên mặt đất, cúi đầu, không dám nhiều lời, luận đúng sai, cân nhắc nặng nhẹ, gã cũng không biết làm thế nào, giết người không được mà không giết người cũng không được.

Hoàng Tĩnh Chí ra khỏi đại môn, ba nghìn kỵ binh đã tập hợp đủ. Ba nghìn kỵ binh tập hợp trên phố lớn đông nghìn nghịt, Hoàng Tĩnh Chí xoay người lên ngựa, tay cầm đại đao hét lớn:

-Lưu Khải phản bội Đại Nam, đầu hàng Đại Việt các huynh đệ hãy cùng ta giết tên phản tặc này.

\

Ba nghìn kỵ binh cùng xông lên, khí thế hào hùng, theo Hoàng Tĩnh Chí tiến về phía phủ Lưu Khải giết người.

Phủ của Lưu Khải ở phía bắc, ngay cạnh doanh trại phía bắc, Lưu Khải đã tập trung hàng nghìn binh sỹ, y vừa sai người gửi thư cho quân Việt, vừa tập hợp quân đội.

Lưu Khải không hề có ý định kéo dài, y hiểu hơn ai hết, Hoàng Tĩnh Chí muốn giết y, dù y có trăm cái miệng cũng không thể nào biện bạch được cho mình. Trong lúc nguy cấp này, tuyệt đối sẽ không cho mình cơ hội giải thích, lúc đó ngoài việc đầu hàng quân Việt y không còn lối thoát nào khác. Cửa thành bắc đã mở ra, trên đầu thành treo đầy cờ trắng đầu hàng, trong thành chợt vang lên tiếng vó ngựa như tiếng trống trận, Lưu Khải hét lớn:

“Chuẩn bị chiến đấu”

Hai nghìn tay cung xếp thành hàng, xếp đông nghịt trên đường, mà trên đầu thành cũng đã bố trí hàng nghìn dẫn binh, tiếng vó ngựa như tiếng sấm càng ngày càng gần. Hoàng Tĩnh Chí dẫn ba nghìn thiết vệ tới cổng thành, y biết Lưu Khải không ở trong phủ, mà đã đi cửa bắc, chiến mã quay đầu, như một trận sóng thần trào dâng tiến vào thành, cuồn cuộn tràn về công thành bắc.

Lưu Khải lạnh lùng nhìn đội kỵ binh càng ngày càng gần, đã vào tầm bắn, y hô lớn,

-Bắn!