Trở Lại ( Hệ Thống Phụ Trợ Siêu Cấp)

Chương 11: Bí Mật (2)

" Đại ca! tìm thấy thằng đó rồi.

" Nói!. Tên vạm vỡ cao khoảng mét bảy, miệng ngậm điếu thuốc, trên mặt vẫn còn vết tím bầm.

" Mấy thằng đệ bên thành phố S báo lại nhìn thấy thằng đó ở khách sạn Vạn Xuân.

" Mày gọi báo cho chúng nó tiếp tục theo dõi, bây giờ tao với mày đến đó. Tên vạm vỡ dậm điếu thuốc trên tay, lè lưỡi liếm môi.

" Vâng! đại ca.

...

...

...

Bây giờ đã khoảng gần trưa, bên ngoài trời cũng phải bốn mươi độ, lúc này tôi chợt nhớ đến câu nói trước đây đã nghe rất nhiều từ người lính.

Nắng sơn tây thiêu đốt đời trai trẻ.

Mây ba vì che khuất tuổi thanh xuân.

Rời khỏi khách san tôi bước dạo trên đường thành phố S, tuy ngoài trời có nắng nóng đến đâu chỉ cần vận một chút linh khí bảo hộ cơ thể thì đứng nguyên một ngày cũng không ảnh hưởng.

Đi qua trường tiểu học thành phố S, nhìn trong đám nhỏ tôi liền dừng lại tại một hình dáng của bé gái khoảng bảy tám tuổi.

" Chào anh! em tên Bảo Anh xin chỉ bảo.

" Cảm ơn anh! hôm nay đi chơi em rất vui.

" Đây là lần đầu tiên của em.

" Mình cưới nhau nhé...

Nhớ tới những năm đó, người con gái khả ái, năng động, xinh đẹp, cười như những bông hoa nở mùa xuân. Tôi niền súc động không kiểm chế được liền hô:" Bảo Anh ".

Tiếng gọi của tôi khiến cho nhưng người gần đó nghe được đều nhìn tôi giống như người bị thần kinh vậy, cũng có vài người phun ra câu:" đồ thần kinh ".

Bảo Anh nghe thấy có người gọi mình liền nhìn về phía phát ra giọng nói." Anh gọi em?". Nhìn người thanh niên trước mặt có phần xa lạ, lại có cảm giác người này rất thân thuộc với mình.

Tôi đứng ngây người cả nửa buổi mới hồi phục lại, nhìn người con gái trước mặt tôi liền khẳng định bản thân không có nhìn nhầm.:" Thật xin lỗi, chỉ là anh nhần em với một người rất quan trọng với anh, em cùng người đó đều rất giống nhau.

" Khách khách ". Bảo Anh tre miệng cười nói:" Nếu anh thích em thì cứ nói." Bảo Anh làm bộ suy tư rồi nói tiếp:" Em năm nay tám tuổi, mười năm nữa là tròn mười tám tuổi, nếu lúc đó anh vẫn chờ em sẽ gả cho anh. Bảo Anh nói liền chớp chớp đôi mắt trông rất đáng yêu.

" Ạch" nghe cô nàng nói như vậy tôi liền không biết phải nói thế nào, tám tuổi a... Tôi lúng túng một hồi liền nói:" Đúng! nếu anh chờ được em liền làm vợ anh phải không?".

" Phải! vậy chúng ta ngoắc ngón tay đi ".

Bảo Anh liền đưa ngón út lên trước mặt tôi, tôi liền đưa ngón út lại cả hai cùng ngoắc ngón tay với nhau.( cái này giống như kiểu ae cắt máu ăn thề vậy đó :)) ".

Tôi cùng Bảo Anh phiên bản tám tuổi cùng nhau rời khỏi trường học, đi được một đoạn cô nàng cầm tay tôi lay lay nhìn tôi nói:" Em chưa biết tên của anh là gì? "

" Anh gọi Hạ Thiên ". Đây là tên của nhân trong truyện( Hộ hoa cao thủ tại đô thị ) cái tên này tôi vẫn rất thích ý nghĩa của nó, cũng rất hợp với tôi bây giờ.

Tôi liền nói thêm: " Là từ Hạ trong xuân hạ thu đông, Thiên trong thiên hạ đệ nhất ". ( bây giờ mình sẽ đổi thành Hạ Thiên luôn ).

" Tên của anh Hạ Thiên thật hay, em chưa nghe ai có tên như vậy." Bảo Anh giọng đầy cao hứng nói.

" Tất nhiên rồi, tên của anh chính là độc nhất vô nhị đó. Hạ Thiên mặt không liêm sỉ nói.

ĐG: Cẩn thận tác giả Tâm Tại Lưu Lãng kiện chết.

NV: Ta nói các chú biết bây giờ là năm 2010 nhé :) có mà Tâm Tại Lưu Lãng đạo tên của anh :v

" Em nhà ở đâu, anh đưa về ". Hạ Thiên nói, tuy kiếp trước cô nàng chưa từng nói về nhà ở cha mẹ mình nhưng tôi cũng không có hỏi nhiều, mỗi lần tôi hỏi cô nàng đều nói: Anh đừng lo, đợi cưới em rồi anh sẽ biết, ba em không quản chuyện của hai đứa đâu.

Nhìn Bảo Anh không nói gì nhưng khuôn mặt vẫn nhìn tôi, thật khiến bản thân chỉ muốn ôm cô nàng vào lòng. Nhưng khi nghe điều cô nàng vừa nói thì lại khiến tôi thật sự không biết phải làm sao:" Em là vợ của anh Hạ Thiên, vậy nhà của anh cũng là nhà của Bảo Anh phải không?"

Ca này khó, đùa sao cô nàng mới tám tuổi mà thôi, muốn tôi đối sử như một người vợ:( Mẹ nó thật sự muốn điên mất, người ta có cô dâu tám tuổi. Còn tôi...Mẹ kiếp... Cô vợ tám tuổi à.) Hạ Thiên lần này thật sự cảm thấy đây là chuyện khó khăn nhất trong đời từng gặp, đầu óc lúc này xoay chuyển phải 360 độ liên tục vắt óc. Nghĩ cả nửa ngày trợt nhớ ra một truyện, người ta còn nuôi vợ từ nhỏ thì mình việc gì phải sợ nuôi vở tám tuổi.

" Chỉ cần em thích, anh đều làm được ". Hạ Thiên liền vui vẻ chấp nhận, nhưng nghĩ đến chuyện gì đó lại nói:" Vậy còn cha mẹ em, nếu em đến nhà anh thì còn người nhà của em ".

Bảo Anh giống như gặp phải chuyện gì đó liền có chút buồn phiền nói:" Thực ra em là côi nhỉ ".